Ngươi có thể không nhìn long tộc bá đạo, có thể khinh bỉ phượng tộc kiêu ngạo, nhưng ngươi tuyệt đối không thể xem nhẹ túi tiền của bọn họ.
Phượng Cầm Tâm vừa mở miệng, toàn bộ đại điện đều im lặng xuống.
Đám đông yêu ma quỷ quái vừa rồi còn lớn tiếng kêu gào mắt to trừng đôi mắt nhỏ nháy mắt với nhau, không khí trong đại điện trở nên rất quỷ dị.
Cũng không có ai nói kiểu ‘Long tộc và phượng tộc có gì đặc biệt hơn người’, nắm đấm của long tộc với phượng tộc có lẽ ở trong mắt rất nhiều người kiệt ngạo bất tuân, quả thực không có gì ghê gớm. Nhưng túi tiền của họ không có bất luận kẻ nào tự tin nói ra lời như vậy.
Trên đài cao, nam tử trung niên chủ trì bán đấu giá cười khan vài tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn nhìn Phượng Cầm Tâm, sau đó cường điệu nhìn Cơ Hạo một cái, lúc này mới khàn khàn hỏi: “Còn có ai ra giá cao hơn không? Các vị đại nhân phải biết, viên…”
‘Thùng’ một tiếng nổ vang, lại là một cái đầu lợn rừng nướng gặm hơn phân nửa nện ở trên người hắn, thiếu chút nữa đem hắn từ trên đài cao đập bay ra ngoài. Hắc Xỉ con của Nhai Tí vương hổn hển đứng lên, lắc lắc cái đầu to thấp giọng rít gào: “Ra giá cao hơn? Đồ khốn kiếp, có một đôi nam nữ này, bảo chúng ta còn ra giá như thế nào?”
Hung tợn gầm khẽ một tiếng, Hắc Xỉ hướng đám đông trọng giáp hộ vệ bên cạnh phất phất tay: “Không xen vào nữa. Tây Hoang chúng ta cằn cỗi, không lấy ra được nhiều cực phẩm vu tinh như vậy để phí phạm. Một trăm ức cực phẩm vu tinh đó, một trăm ức… Đủ toàn bộ tộc nhân trên dưới Nhai Tí bộ chúng ta tiêu dao khoái hoạt mấy chục năm rồi!”
Bốn phía đều truyền đến tiếng phẫn uất oán giận, không ít người ùn ùn đứng dậy rời khỏi.
Viên Nguyên Nguyệt Thiên Nhãn này là một món hàng quý cuối cùng của hôm nay, Phượng Cầm Tâm, Ngao Lễ đã cường thế liên thủ như vậy, bọn họ chờ tiếp cũng không có ý nghĩa gì. Không có gì bất ngờ xảy ra, chí bảo kia nhất định sẽ rơi vào trong tay hai người.
Ngay cả Hắc Xỉ loại đại gia lai lịch lớn kia cũng không có hứng thú nán lại thêm, hơn chín phần mười số người trong đại điện đều cảm thấy hứng thú rã rời, ùn ùn đứng dậy cách rời đi. Đồng thời trong miệng liên miên cằn nhằn thấp giọng hỏi thăm tổ tiên long tộc phượng tộc.
Phượng Cầm Tâm đắc ý vung dải băng đỏ tươi nọ, chín cái Chấn Thiên Linh (linh: chuông) nhẹ nhàng kêu, một làn sóng âm bé nhỏ mắt thường có thể thấy được hướng bốn phía khuếch tán ra, chấn động khiến tro bụi nhỏ bé trên mặt đất không ngừng rời mặt đất bay lên.
“Còn có ai ra giá không? Nếu không có ai ra giá cao hơn, cái tròng mắt này sẽ là của chúng ta.” Phượng Cầm Tâm mặt đầy nét cười như hoa nhìn mọi người trong đại điện. Môi đỏ mọng khẽ mím, từ trong xương tủy lộ ra một sự kiêu ngạo nồng đậm riêng biệt của phượng tộc.
Trên đài cao, nam tử trung niên nhìn nhìn bốn phía, hỏi thêm vài tiếng, kết quả khách nhân ở lại nơi đây không một cái hé răng. Hắn nhất thời cười nụ cười nghề nghiệp, ngoài cười nhưng trong không cười hướng Phượng Cầm Tâm hạ thấp người hành một lễ:
“Phượng thiếu chủ, viên Nguyên Nguyệt Thiên Nhãn này đã là của ngài. Dựa theo quy củ Xích Phản tập, toàn bộ mặt hàng đấu giá giáp mặt thanh toán, mời ngài xem kỹ bảo bối này, mặt khác… một trăm ức cực phẩm vu tinh?”
Xung quanh có người đứng lên. Một số người thấp giọng cổ động.
“Một trăm ức cực phẩm vu tinh, cho dù là thái tử, thiếu chủ hai tộc long phượng, cũng không có khả năng mang theo bên mình chứ?”
“Kẻ trên người có thể lấy ra một trăm ức ngọc tệ cũng ít, chứ không cần nói một trăm ức cực phẩm vu tinh.”
“Hừ, trăm ức cực phẩm vu tinh? Đây là trăm ức đó! Ai có thể mang theo nhiều tiền như vậy chạy lung tung?”
Nhưng kế tiếp, Cơ Hạo cùng toàn bộ người ở đây đều đã kiến thức được sự hào phóng của hai tộc long phượng.
Phượng Cầm Tâm và Ngao Lễ, phân biệt từ trong vòng tay trên cổ tay, lấy ra năm mươi khối vuông vức dài một trượng, cao ba thước, rộng ba thước, mài phẳng phiu. Những tinh khối đó toàn thân trong suốt như nước, không có chút tạp chất, nhìn qua như là thực thể, nhưng lại nhìn kỹ, lại như là một cái bóng mông lung, không phải là tồn tại thực thể.
Một tầng linh khí nồng đậm dày cả thước quay quanh ở mặt ngoài tinh khối, một màn ánh sáng màu tím cực kỳ mỏng manh phong tỏa linh khí, làm chúng chỉ có thể dâng trào ở trong phạm vi một thước ngoài tinh khối, từ đầu tới cuối lại không thể tiết ra một chút nào.
“Hítttt ~”
Người biết hàng trong đại điện đồng thời hít ngược một ngụm khí lạnh.
“Vu tinh thần tủy, vu tinh thần tủy lớn như vậy, một khối đổi một ức khối cũng dư ả, thậm chí còn có bù thêm vào.”
“Thế này. Thế này. Đám gia hỏa long tộc, phượng tộc vơ vét bao nhiêu mỏ vu tinh, mới có thể ngưng tụ ra vu tinh thần tủy lớn như vậy, nhiều như vậy?”
“Tổ linh tại thượng, long tộc hào phú, phượng tộc nhiều bảo, cái này, cái này nếu có thể cướp bọn họ một cú…”
Ngao Lễ đột nhiên ngẩng đầu, hai cái sừng rồng trên trán ‘soạt soạt soạt’ loáng cái sinh ra. Hắn trừng to mắt, hung tợn nhìn về phía người mở miệng nói chuyện: “Muốn đánh cướp hai tộc long phượng chúng ta? Ta nhớ giọng ngươi rồi, nhớ mùi ngươi rồi! Có chim đừng chạy, đến ngoài Xích Phản tập, bản thái tử điểm ba vạn thân vệ, đem ngươi băm thành một trăm khối trước, sau đó đi quét sạch bộ lạc của ngươi!”
Người nói chuyện đeo một cái mặt nạ làm từ đá đen, nghe Ngao Lễ uy hiếp, hắn không rên một tiếng che mặt, mang theo vài tên tùy tùng đứng lên nhanh chân bỏ chạy. Người ngồi ở phụ cận hắn cũng ùn ùn đứng dậy hướng Ngao Lễ thanh minh, ý bảo mình và người đó không có bất cứ quan hệ gì.
Cơ Hạo kinh ngạc nhìn những vu tinh thần tủy kích cỡ giống như quan tài kia.
Cái gọi là vu tinh thần tủy, là dùng pháp trận chuyên môn rút lấy thiên địa linh khí thuần túy đến cực điểm trong cực phẩm vu tinh, trực tiếp đem linh khí áp súc thành dạng khối lớn nhỏ không đồng nhất. Những vu tinh thần tủy đó không có bất cứ tạp chất nào, toàn thân chính là thiên địa linh khí tinh thuần nhất, nồng độ cao nhất áp súc thành, vô luận là dùng để tu luyện hay là dùng để thúc giục các loại khí giới chiến tranh, đều là bảo bối đỉnh cấp nhất.
Vu tinh thần tủy kích cỡ như quan tài, một khối đại khái cần tiêu hao hơn một ức khối cực phẩm vu tinh mới có thể đúc thành công, giá trị của nó càng vượt xa một ức cực phẩm vu tinh, ít nhất tương đương với một ức một ngàn vạn đến một ức hai ngàn vạn cực phẩm vu tinh.
Nhân viên phía tổ chức chợ đen phụ trách bán đấu giá xuất hiện, Ngao Lễ và Phượng Cầm Tâm coi như là một trong các chủ nhân phía sau màn của Xích Phản tập, hai bên rất hữu hảo thảo luận một phen, liền lấy một cái giá rất phải chăng, tổng cộng là chín mươi mốt khối vu tinh thần tủy, thu Nguyên Nguyệt Thiên Nhãn.
Ngao Lễ sau khi chộp lấy Nguyên Nguyệt Thiên Nhãn, rất nịnh nọt đưa cho Phượng Cầm Tâm.
Phượng Cầm Tâm hừ lạnh một tiếng, tùy tay đem Nguyên Nguyệt Thiên Nhãn ném cho Cơ Hạo, ra vẻ chẳng hề để ý nói: “Chỉ là một con mắt mà thôi, đáng giá cái gì? Phượng tộc chúng ta bảo bối tốt hơn cái này nhiều cũng có đầy.”
“Ô, rụt đầu rụt đuôi làm gì? Tìm một chỗ, nói những chuyện ngươi vừa rồi nói.” Phượng Cầm Tâm nhìn thấy Cơ Hạo đeo mặt nạ, biết hắn không muốn bại lộ thân phận, cho nên rất khinh thường hành vi rụt đầu rụt đuôi của Cơ Hạo, nhưng nàng cuối cùng chưa bóc trần thân phận của Cơ Hạo.
Cơ Hạo cười đem Nguyên Nguyệt Thiên Nhãn cứng rắn, bóng loáng, không ngừng phun trào ra một luồng pháp lực dao động đáng sợ thu thập thỏa đáng, đang muốn gọi Tự Văn Mệnh cùng nhau rời khỏi, đột nhiên một cánh cửa ở một góc đại điện đột nhiên mở ra.
Mười mấy người mặc áo choàng màu đen, mặt đeo mặt nạ bước nhanh đến, một thanh âm khàn khàn dồn dập thét chói tai:
“Nguyên Nguyệt Thiên Nhãn kia đâu? Chưa bán đi chứ? Hủy bỏ đấu giá, Nguyên Nguyệt Thiên Nhãn đó không thể bán, không thể bán!”