Vu Thần Kỷ

Chương 801: Thiên phú hoàn mỹ



Tu vi, tu vi tuyệt đối chênh lệch.

Phong Hành chăm chú nhìn mũi nhọn màu xanh tên, trường cung trong tay chợt lóe thần quang, nổi lên một tàn ảnh, bản thể hắn chợt xuất hiện ngoài ba trượng, hơn một ngàn ánh tên màu xanh chỉ xuyên thấu một mảng tàn ảnh hắn lưu lại.

Vang thật to ‘Xẹt’, một ánh tên màu xanh to bằng ngón cái xé rách hư không, hung hăng cắm ở trên vai Phong Hành.

Giáp mềm da rồng bị ánh tên xé rách, bả vai Phong Hành bị xuyên thủng một lỗ thủng trong suốt to bằng nắm tay, từng cơn gió mạnh sắc bén như đao cấp tốc quấy ở trên vết thương của Phong Hành, không ngừng cắt xuống thịt nát cùng phấn xương tinh mịn.

Nghệ Thần rời khỏi mặt đất bay lên, chân đạp gió lơ lửng, hai mắt như điện chăm chú nhìn Phong Hành, kích động đến mức toàn thân cũng đang run rẩy: “Nghệ Phong, ta so với ngươi càng hiểu sự lợi hại của trấn tộc thần khí hơn, ta biết tất cả bí mật của nó. Cho dù ngươi chiếm được sự thừa nhận của nó lại thế nào? Thực lực ngươi hiện tại, ngươi căn bản không có khả năng phát huy toàn bộ lực lượng của nó.”

“Nhất cử nhất động của ngươi, tất cả thần thông bí pháp ngươi mượn dùng trấn tộc thần khí phát huy, đều ở hết trong lòng ta.”

“Hôm nay, chính là thời điểm cái chết của ngươi, ngươi tạp – chủng ti tiện này. Ha ha, ta có bao nhiêu lần ở trong mộng đem ngươi bầm thây vạn đoạn, hút máu của ngươi, ăn cốt tủy của ngươi, đem tro cốt ngươi cùng tro cốt thân thiết cả nhà ngươi dìm hết vào trong hố phân dưới chuồng gia súc?”

Phong Hành phun máu tươi, bị ánh tên của Nghệ Thần đánh cho bay ngược về phía sau.

Hắn lao đầu vào trên kết giới sương mù đen Hà Bá bày ra, vô số tơ băng màu đen sắc bén như đao gào thét hướng hắn vặn vẹo cắt tới. Phong Hành không kịp đề phòng, tơ băng màu đen hung hăng cắt qua thân thể hắn, xé rách ở trên người hắn vô số máu thịt.

Càng có những tia khí lạnh màu đen không ngừng tiến vào máu thịt của Phong Hành, đông lại cốt tủy hắn, làm toàn bộ lưng hắn mất đi mọi cảm giác.

Rú thảm một tiếng, thân thể Phong Hành như điện giật bắn về phía trước, máu tươi toàn thân điên cuồng phun trào, vết thương trên vai càng không ngừng mở rộng. Thân thể Phong Hành loạng choạng, cả mảng lớn cương phong màu xanh quấn quanh thân thể hắn, hắn muốn chạy, muốn chủ động phản kích, nhưng nửa người hắn đã không dùng được sức, căn bản không sao kéo nổi dây cung.

“Thiên phú của ngươi tốt lắm, thế mà so với thiên phú của ta còn tốt hơn.”

Nghệ Thần ở cao nhìn xuống quan sát Phong Hành, như thiên thần cao cao tại thượng nhìn xuống linh hồn tội ác sắp bị phán xử.

“Ta không thể đạt được trấn tộc thần khí ưu ái, mà ngươi lại lần đầu tiên tham gia tế tổ đại điển, đã dẫn động trấn tộc thần khí, để nó chủ động tới đầu nhập, hòa hợp một thể với ngươi.”

“Ta mới là thái tử Thập Nhật quốc, ta mới là thái tử duy nhất của Thập Nhật quốc, ta đương nhiên là người thừa kế duy nhất của Thập Nhật quốc! Ngươi kẻ ti tiện này, ngươi chỉ là con của một kẻ trông coi thánh điện tổ miếu, họ ‘Nghệ’ tôn quý, đó là vinh quang tổ tiên của ta ban cho tổ tiên ngươi.”

“Lấy huyết mạch ngươi ti tiện như thế, ngươi làm sao dám cướp đi vinh quang của ta? Ngươi làm sao dám có được thiên phú so với ta còn tốt hơn?”

“Ngươi nói, ngươi tạp – chủng không biết trời cao đất rộng như vậy, đám người thân của ngươi ti tiện như gia súc, già trẻ cả nhà ngươi nếu còn không chết mà nói, ta chẳng phải là thành một câu chuyện cười?”

“Ta không hiểu, ngươi sao có thể chạy trốn tới Trung Lục thế giới đến!”

“Ta và vô số trưởng lão vắt hết óc, cũng không làm rõ ngươi là như thế nào trốn đến nơi đây. Chúng ta phong tỏa toàn bộ Đông Hoang. Toàn bộ con đường ra vào quan trọng, phi thuyền hay thành trí bay của toàn bộ thương đội. Toàn bộ tinh không cự thú, đều bị chúng ta tra xét tận đáy.”

“Ngươi rốt cuộc là như thế nào chạy đến nơi đây? Ngươi biết, vì đuổi giết ngươi, chúng ta đã lãng phí bao nhiêu sức người sức của không?”

“Nhưng, hôm nay, ngươi cuối cùng đã rơi vào trong tay ta.”

Ở bên, Cộng Công Vô Ưu rất mất hứng quát lớn một tiếng: “Nghệ Thần, ngươi còn lãng phí võ mồm làm gì? Giết tiểu tử đó, cầm về trấn tộc thần khí của ngươi. Tiểu nha đầu này, các ngươi chú ý chút, đừng tổn thương đến một sợi tóc của nàng.”

Cộng Công Vô Ưu không chút che dấu tham lam cùng với dục – vọng tà ác đáy lòng mình. Hắn cười nói với Da Ma Sam Gia: “Da Ma Sam Gia tiểu thư xinh đẹp, mời đi theo ta đi. Ta không muốn vận dụng bạo lực đối với ngươi, nhưng nếu ngươi không ngoan một chút, ta cũng không thể cam đoan, ngươi sẽ giống với các nữ – nô kia của ta hay không, không cẩn thận bị ta làm gãy mất mấy cái xương.”

Từng bước, từng bước hướng Da Ma Sam Gia tới gần, trên người Cộng Công Vô Ưu có cả mảng lớn sóng nước đen nhộn nhạo, ở dưới chân hắn xuất hiện phù ấn màu đen như băng tinh, khí lạnh đáng sợ bao phủ Da Ma Sam Gia, trên thân độc giác thú Kim Giác bên người nàng đã treo phiến băng mỏng manh màu đen.

Độc giác thú lạnh run, nó run rẩy chắn trước mặt Da Ma Sam Gia, trên sừng vàng ở đỉnh đầu lưu chuyển một luồng sáng màu vàng sắc bén, không ngừng phát ra tiếng xé gió ‘Xẹt xẹt’.

Cộng Công Vô Ưu đắc ý cười, vươn hai tay không hề kiêng kị hướng bả vai Da Ma Sam Gia chộp xuống. Khí đen âm u từ đầu ngón tay hắn phun ra, như móng vuốt của ác ma, mang theo khí lạnh thấu xương muốn phong ấn Da Ma Sam Gia đem nàng mang đi.

“Nghe nói, ngươi có được thiên phú hoàn mỹ nhất của Ám Nhật nhất mạch? Có công hiệu cực kỳ thần diệu nào đó? Các đời tổ tiên Cộng Công Thị tại thượng, ngươi nha đầu này đi lung tung khắp nơi, thế mà lại rơi vào trên tay bản thái tử, lợi ích đó trên người ngươi, thuộc về bản thái tử hưởng thụ đi!”

Da mặt Cộng Công Vô Ưu đỏ lên, nhe răng trợn mắt như ác lang vồ mồi.

Độc giác thú Kim Giác phát ra một tiếng rít gào phẫn uất, sừng vàng trên đỉnh đầu quấn quanh ánh sáng vàng giống như kiếm sắc **** mà ra, nháy mắt đã đến ngực Cộng Công Vô Ưu.

Cộng Công Vô Ưu hừ lạnh một tiếng, tùy tay bắn ra, đại phiến bông tuyết phụt ra, kim quang bị đáng sợ hàn khí đông lại, sau đó bị Cộng Công Vô Ưu búng một cái vỡ nát.

Hắn tùy ý bay lên một cước, độc giác thú Kim Giác thân hình cao lớn bị một cước của hắn đạp bay, bay ra mấy chục trượng, đầu cắm xuống đất hộc từng ngụm từng ngụm máu.

Da Ma Sam Gia hét lên một tiếng. Nàng nhìn nhìn Cộng Công Vô Ưu khuôn mặt dữ tợn, lại nhìn nhìn Phong Hành lảo đảo giãy dụa, cùng với Nghệ Thần chậm rãi kéo trường cung trong tay, nàng chợt vươn hai tay, một tiếng kinh hô càng thêm bén nhọn lao vút lên trời đột ngột từ trong cái miệng nhỏ nhắn xinh xinh của nàng truyền ra.

Dây đeo thủy tinh màu đen ở mi tâm Da Ma Sam Gia ầm ầm vỡ nát, một đường nhỏ thâm thúy màu đen ở đầu lông mày nàng đột nhiên vỡ ra, một con mắt dựng thẳng tối đen như mực mở ra, từng đạo thần quang màu đen cấp tốc lưu chuyển ở trong con mắt dựng thẳng, một lực cắn nuốt đáng sợ từ trong lốc xoáy màu đen ầm ầm truyền đến.

‘Xẹt xẹt’ hai tiếng vang, ở trong tiếng thét chói tai kinh thiên động địa của Da Ma Sam Gia, mặt đất nứt ra vô số khe hở, kết giới sương mù đen Hà Bá bày ra cũng kịch liệt chấn động. Đông Di tiễn thủ bốn phương tám hướng vây công đến đều phun máu từ đôi tai, màng tai của bọn họ đều đã bị chấn nát.

Hai luồng thần quang nhỏ bé màu đen từ trong con mắt dựng thẳng của Da Ma Sam Gia mà ra, giống như tia chớp hung hăng bổ vào trên thân Cộng Công Vô Ưu và Nghệ Thần.

Khí tức khổng lồ trên thân hai người chợt cấp tốc suy giảm, bọn họ kinh hãi phát hiện, lực lượng của mình, tinh huyết của mình, thậm chí linh hồn bọn họ cũng như nước lũ mở cống tuồn tuộn trôi mất.

Con mắt dựng thẳng ở mi tâm Da Ma Sam Gia cấp tốc xoay tròn, lực lượng của Cộng Công Vô Ưu và Nghệ Thần bị điên cuồng cắn nuốt.

Sau một hơi thở ngắn ngủn, mi tâm Da Ma Sam Gia phun ra hai luồng lôi quang màu đen, hung hăng đánh ở trên thân hai người.

Cộng Công Vô Ưu và Nghệ Thần đồng thời thét lớn một tiếng, hộc cả ngụm lớn máu bay ngược về phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.