Vu Thần Kỷ

Chương 805: Tương Liễu xà sát



Trong ngôi lầu nhỏ, Cơ Hạo, Tự Văn Mệnh, Đồ Sơn lão nhân, Ngao Lễ, Phượng Cầm Tâm lần lượt đóng dấu ở trên một tấm da thú.

Theo ấn tỳ cá nhân của năm người in ở trên da thú, da thú ánh vàng rực rỡ nhất thời bộc phát ra một luồng sáng lóa mắt, một hơi thở hùng hồn uy nghiêm lao thẳng lên trời, từng mảng ánh sáng vàng không ngừng từ trên da thú lao lên, không khí chấn động không ngừng phát ra tiếng vang trầm thấp ‘Ong ong’.

Sau đó da thú chia ra làm năm, năm phần khế ước giống nhau như đúc bay lên, rơi vào trong tay đám người Cơ Hạo.

Toàn bộ điều khoản hợp tác về tọa độ thế giới kia của Đế thị gia tộc đều đã trao đổi thỏa đáng, hoặc là nói, Đồ Sơn lão nhân giỏi về việc buôn bán, hắn trước đó đã cân nhắc sẵn tất cả chi tiết, các hạng điều khoản hắn đưa ra hợp tình hợp lý, phân chia đối với ích lợi cũng vừa đúng, cân nhắc đến nhu cầu của các phe hợp tác, cuối cùng phần khế ước này khiến mọi người đều phi thường hài lòng.

“Ha ha ha, dâng rượu, đem một hũ Thiên Hồ Túy nọ của lão phu mang tới. Ha ha ha, hôm nay là ngày lành, sự tình tốt, phải vui vẻ, mọi người uống một bữa thoải mái!” Đồ Sơn lão nhân rất vui sướng cười, giơ hai tay dùng sức vỗ tay, gọi thị nữ nhanh chóng dâng rượu ngon.

Nghe được Thiên Hồ Túy ba chữ, Ngao Lễ con mắt đều có bắn tỉa thẳng, ‘Oạch’ một tiếng thực không hình tượng rút một chút nước miếng.

Cơ Hạo cười ha ha nhìn về phía Tự Văn Mệnh, đang lúc chuẩn bị hỏi thăm Thiên Hồ Túy rốt cuộc là bảo bối gì, cách đó không xa một đám mây nấm màu đỏ rực phóng lên cao, ánh lửa mãnh liệt cuốn cơn lốc ập tới từng đợt. ‘Vù’ một cái, phiến lá số đông cây ươm quý hiếm phụ cận ngôi lầu nhỏ của Đồ Sơn lão nhân đồng thời khô quắt héo rũ, nhiều thị nữ, phó dịch đồng thời kinh hô ra tiếng.

“Man Man!”

Con ngươi Cơ Hạo co lại bằng đầu mũi kim. Hắn thét dài một tiếng, mi tâm một đạo kim quang đi ra, thân thể bỗng nhiên không thấy nữa.

“Thật nhanh!”

Phượng Cầm Tâm kinh hô một tiếng, mạnh mẽ quay đầu nhìn hướng phía đám mây nấm đó bay lên trời. Nàng thế mà chưa thể phát hiện Cơ Hạo là rời khỏi như thế nào, thậm chí chưa thể thấy rõ bóng người Cơ Hạo.

Phượng Hoàng nhất tộc phi hành tuyệt tích. Ở trong tất cả thần cầm trong thiên địa, tuy nói có Kim Sí Đại Bằng và vài loại thần cầm khác cực kỳ hiếm thấy có thể ở trên tốc độ miễn cưỡng đối kháng với Phượng Hoàng, nhưng muốn nói thật sự bay nhanh nhất, vậy còn phải tính Phượng Hoàng nhất tộc!

Nhưng vừa rồi Cơ Hạo đột ngột rời đi, Phượng Cầm Tâm thế mà chưa thấy rõ hắn rốt cuộc là rời khỏi như thế nào, loại tốc độ này đã vượt qua các đại năng Phượng Hoàng nhất tộc Phượng Cầm Tâm từng thấy, càng vượt xa xa tốc độ cực hạn của Phượng Cầm Tâm.

Vừa giật mình vừa tò mò, Phượng Cầm Tâm thét dài một tiếng, kéo theo một dải ánh sáng bảy màu nhanh chóng hướng phía đám mây lửa bốc lên trời bay đi. Tự Văn Mệnh, Đồ Sơn lão nhân và Ngao Lễ đồng thời cả kinh, sau đó cũng đều tự thi triển thần thông dùng tốc độ nhanh nhất chạy qua.

Cơ Hạo mượn dùng Thiên Địa Kim Kiều lực, nháy mắt phá không rời khỏi, dọa Phượng Cầm Tâm một chút. Trước mắt sáng tối đan xen, Cơ Hạo đã tới nơi Vũ Mục, Phong Hành bị tập kích, hắn vừa lúc nhìn thấy trọng chùy của Man Man đánh ở trên người Nghệ Thần, đánh cho thân thể Nghệ Thần hầu như sụp đổ. Mắt thấy Nghệ Thần nương lực đánh từ trọng chùy của Man Man trốn vào trong dòng sông lớn đào tẩu.

Còn chưa chờ Cơ Hạo ra tay, Thái Ti đã phát động lực lượng thời gian ngược chiều, phối hợp vu độc của Vũ Mục, nháy mắt gạt bỏ ba trăm tiễn thủ tinh nhuệ của Đông Hoang.

Hà Bá, Vô Chi Kỳ đã bị một đám lão quái vật bọn Chúc Long Quỹ chế trụ, giờ phút này giữa sân chỉ còn lại có một mình Cộng Công Vô Ưu, hơn nữa hắn bị Hủy Diệt Ám Lôi của Da Ma Sam Gia đánh trúng, ngực hầu như bị nổ bay, một cái xương cột sống tàn phá không chịu nổi miễn cưỡng nối hai đoạn thân thể trên dưới của hắn, nhìn qua rất thê thảm đáng thương.

Đau đớn làm Cộng Công Vô Ưu hoàn toàn mất đi sự ung dung ngày xưa. Hắn loạng choạng vung ngọc tiêu trong tay, hò hét như kẻ điên: “Các ngươi dám làm ta bị thương? Ta là Cộng Công Vô Ưu, ta là thái tử Cộng Công Thị! Ta là Cộng Công đời tiếp theo!”

“Phong Hành, Vũ Mục, các ngươi cấu kết nữ nhân dị tộc, các ngươi đánh lén ta, các ngươi muốn đoạn tuyệt huyết mạch Cộng Công Thị! Ta là thái tử duy nhất của Cộng Công thần tộc. Thái tử duy nhất đó! Các ngươi muốn phản bội nhân tộc, các ngươi là gian tế của nhân tộc!”

Trong con mắt dựng thẳng ở mi tâm Da Ma Sam Gia u quang màu đen cấp tốc xoay tròn, nàng cắn chặt môi, có chút do dự nhìn Cộng Công Vô Ưu.

Nàng không biết nên cho thêm một phát Hủy Diệt Ám Lôi hay không, dứt khoát đem Cộng Công Vô Ưu kẻ này giết chết cho xong. Nhưng trong lòng nàng mơ hồ có một tia sợ hãi —— nàng thật là bởi vì Đế Thích Sát mà vụng trộm rời nhà trốn đi. Nhưng chuyện này Cộng Công Vô Ưu là làm sao mà biết được?

Chẳng lẽ nói, tỷ tỷ nàng Da Ma La Gia, chấp chính đại đế Ám Nhật nhất mạch, đã phái người đến đuổi bắt nàng sao? Hơn nữa người đuổi bắt nàng, còn có liên hệ với Cộng Công Vô Ưu?

Cả mảng lớn khí đen đột ngột từ trong cơ thể Cộng Công Vô Ưu phun ra, khí đen mang theo hàn khí nồng đậm, nhanh chóng bao trùm ở trên vết thương của Cộng Công Vô Ưu. Vết thương cực lớn của hắn cấp tốc khép lại, không bao lâu thân thể tàn phá được chữa trị hoàn thành.

Khí đen mờ mờ hội tụ ở phía sau Cộng Công Vô Ưu, hai con ngươi thâm thúy, băng lạnh sáng lên ở trong khí đen. Tiếng nói khàn khàn của Cộng Công Thị từ trong khí đen truyền ra: “Các ngươi, to gan, các ngươi sao dám thương tổn con nối dòng Cộng Công Thị ta?”

Thiếu Ti tiến lên một bước, không chút úy kỵ nhìn hai con mắt lóe sáng kia trong trong khí đen. Nàng trấn định tự nhiên nói: “Cộng Công, không lẽ chỉ có con ngươi bắt nạt chúng ta? Hắn muốn giết người, thì phải có chuẩn bị bị người ta giết.”

Không đợi Cộng Công Thị mở miệng, Thiếu Ti lớn tiếng quát: “Không chỉ có con ngươi, cho dù là ngươi, ngươi nếu muốn giết người, cũng phải có chuẩn bị bị người ta giết!”

Một sự cao ngạo sắc bén dị thường lao ra từ trên thân Thiếu Ti, Cộng Công Thị bị khí tức sắc bén trên thân nàng bức bách, thế mà hồi lâu không mở miệng nói chuyện.

Qua một lúc lâu, Cộng Công Thị đột nhiên cười lạnh nói: “Ngươi là người nào? Ta là thân phận gì? Ngươi có tư cách gì nói chuyện với ta như vậy? Chuyện hôm nay, mặc kệ đúng sai thuộc về ai, các ngươi đả thương Vô Ưu thái tử của Cộng Công nhất mạch ta, thì trả giá một chút cho ta!”

Cười lạnh một tiếng, khí đen phía sau Cộng Công Vô Ưu đột nhiên hóa thành hai bàn tay hàn băng trong suốt màu đen, mang theo tiếng kêu chói tai hướng Chúc Long Quỹ và mấy lão quái vật khác vỗ tới. Nơi bàn tay hàn băng đi qua, không khí cũng bị hàn khí đáng sợ đông lại, để lại hai quỹ tích hàn băng rõ ràng có thể thấy được.

Chúc Long Quỹ, Ngũ Long Nghiêu bọn lão quái vật đồng thời buông ra giam cầm đối với Hà Bá, Vô Chi Kỳ, ùn ùn ra tay ngăn cản một đòn gần như đánh lén của Cộng Công Thị.

Cùng lúc đó, phía sau Cơ Hạo đột nhiên có tiếng kêu quái dị ‘tê tê’ truyền đến, cả mảng lớn khí độc không sạch sẽ màu đen, màu xanh lục hỗn tạp tuôn trào ra, một mùi tanh hôi không sạch sẽ ập tới. Cơ Hạo xoay người, nhìn thấy chín cái đầu rắn to lớn giống như đầu rồng như ẩn như hiện trong khí độc.

“Nghiêu Bá Cơ Hạo… Ngươi tụ tập đông người ẩu đả làm bị thương Vô Ưu thái tử, cho dù Đế Thuấn cũng không thể bao che ngươi… Ăn một đòn của Tương Liễu ta!”

Cười một tiếng quái dị, trong khí độc một cái đầu rắn cực lớn lao thẳng tắp tới, hư không vỡ ra từng mảnh, đầu rắn của Tương Liễu như một ngọn núi lớn, hung hăng vỗ vào trên ngực Cơ Hạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.