Vu Thần Kỷ

Chương 810: Theo đuôi theo dõi



Thiên Địa Kim Kiều ở trong hỗn độn, lấy một loại tư thái dã man vô cùng gần như lao vun vút về phía trước xuyên qua.

Đám người Cơ Hạo đứng ở trên kim kiều, dù là A Bảo, Quy Linh đạo hạnh thâm hậu kiến thức rộng, cũng bị các dị tượng ven đường chứng kiến dọa thân thể khẽ phát run.

Trong dòng lũ hỗn độn chảy xiết bạo ngược, một viên hỗn độn tinh thần đường kính vượt qua trăm vạn dặm cấp tốc xoay vòng, vô số tiên thiên ngũ hành diệt linh thần quang to bằng lông trâu dài đến vạn dặm từ trong hỗn độn tinh thần mà ra, nơi đi qua dòng lũ hỗn độn bị đánh vỡ nát.

Loại tiên thiên ngũ hành diệt linh thần quang này, cho dù là A Bảo, Quy Linh không mượn dùng tiên thiên chí bảo cũng không dám cứng rắn đón đỡ, Thiên Địa Kim Kiều lại vô cùng dã man lao tới, cứng rắn đem viên hỗn độn tinh thần đó húc vỡ nát.

Vô số thần quang năm màu đánh vào trên Thiên Địa Kim Kiều, lại không cách nào tạo nên chút gợn sóng ở trên quầng sáng màu vàng sẫm ngoài kim kiều.

A Bảo đột nhiên quát khẽ một tiếng, sau đầu hắn một bàn tay to tỏa ra thanh quang bay ra, nháy mắt bành trướng đến kích cỡ trăm dặm, nhoáng cái hướng mảnh vỡ hỗn độn tinh thần kia chộp tới. Dòng lũ hỗn độn ở trong khoảnh khắc đem bàn tay to tiên thiên nhất khí của A Bảo biến thành phá hủy hơn phân nửa. A Bảo dốc hết toàn lực, cũng chỉ bắt được một mảnh vỡ hỗn độn tinh thần to bằng vại nước trở về.

Thanh quang vừa thu lại, hai tay A Bảo bảo vệ mảnh vỡ tinh tú đó, chỉ nhìn thấy thân thể A Bảo run lên, ‘Rắc’ một tiếng, đôi bàn tay hắn thế mà bị mảnh vỡ đó ép tới trật khớp.

Túi gấm bên hông lóng lánh một điểm thanh quang, A Bảo đem mảnh vỡ hành tinh thu vào túi gấm. Hắn đang muốn nói chuyện, đột nhiên một tiếng thét dài thê lương truyền đến, một con thú khổng lồ giống cá voi, đầu mọc một sừng, toàn thân dài đến mấy vạn dặm theo một dòng lũ hỗn độn lao thẳng tắp tới.

Trên đầu con cự thú này mọc rậm rạp vô số con mắt, trong con mắt màu đỏ rực tràn ngập sát khí, hoàn toàn không có bất cứ hào quang linh trí nào, chỉ có thuần túy dục – vọng giết chóc, hủy diệt tràn ngập trong đó.

Khí tức trên thân cự thú khổng lồ vô cùng. A Bảo, Quy Linh bị khí cơ của cự thú ập tới, theo bản năng phát ra ngũ khí trong lồng ngực. Năm luồng thanh khí từ đỉnh đầu lao ra, ngưng tụ thành ba đóa hoa sen cấp tốc xoay tròn, phát ra từng đạo ý vị khổng lồ chống lại khí tức của cự thú.

Thiên Địa Kim Kiều cấp tốc bay qua, vừa vặn đánh vào trên đầu cự thú.

Chỉ nghe một tiếng vang lớn, cự thú khí tức so với A Bảo, Quy Linh cộng lại còn khổng lồ hơn mấy lần bị Thiên Địa Kim Kiều đâm phá thành mảnh nhỏ, vô số con mắt trên đầu nó hóa thành từng viên đá quý đỏ tươi, như vô số ngôi sao băng hướng bốn phương tám hướng mà đi.

Quy Linh quát khẽ một tiếng, Hắc Ngọc Như Ý ở tay trái khẽ cuốn, một mảng lớn hắc quang thổi quét bốn phía, đem những viên đá quý màu đỏ kia chộp về ba năm trăm viên.

Không đợi Quy Linh và A Bảo kiểm tra thực hư những viên đá quý do mắt cự thú biến thành có diệu dụng cỡ nào, chợt nghe một tiếng gầm gừ trầm thấp đáng sợ từ xa xa truyền đến. Cho dù có Thiên Địa Kim Kiều hộ thể, một tiếng rít gào này lại cách cực xa, nhưng Cơ Hạo chỉ cảm thấy đầu đau đớn, lục phủ ngũ tạng kịch liệt quay cuồng, bị tiếng gầm gừ đó chấn động làm miệng phun máu tươi, thiếu chút nữa ngã sấp xuống ở trên kim kiều.

A Bảo, Quy Linh pháp lực hùng hậu, bọn họ chưa bị tiếng gầm gừ đó ảnh hưởng, nhưng sáu môn nhân của Quy Linh giống như Cơ Hạo miệng phun máu tươi, trong thất khiếu đều có máu không ngừng chảy ra.

Mấy chục viên hỗn độn tinh thần thể tích không lớn từ ngoài mấy ngàn dặm cấp tốc lướt qua, đột nhiên những ngôi sao đó đồng thời hóa thành một đám tro tàn, bị dòng lũ hỗn độn cuốn, tro tàn cũng đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Chỉ nhìn thấy một cự hán không đầu, cao mấy trăm dặm, làn da toàn thân giống như vàng đúc thành tay trái vung cây rìu khổng lồ, tay phải vung khiên, như phát điên một đường điên cuồng hò hét húc vỡ dòng lũ hỗn độn, ở cách Thiên Địa Kim Kiều không xa nghiêng ngả lảo đảo chạy qua.

“Cái này…” Cơ Hạo kinh nghi bất định nhìn A Bảo và Quy Linh, hai người cũng nghẹn họng nhìn trân trối đối mặt lắc đầu.

“Là hắn?” A Bảo nhíu mày hỏi.

“Cổ quái.” Quy Linh chưa trả lời.

Cơ Hạo thì nhìn cự hán không ngừng hò hét, trong bụng tiếng rống như sấm đó, lông tóc toàn thân dựng thẳng, thân thể run run từng trận. Hắn không phải sợ hãi, mà là kích động. Gã này, sẽ là vị tồn tại kia trong truyền thuyết của nhân tộc sao? Thằng cha cường hãn tuyệt luân từng làm càn đánh lên thiên đình, đem thiên đế đánh cho đóng cửa không ra đó?

Hắn sao có thể ở trong hỗn độn? Hắn lại ở trong hỗn độn làm gì?

‘Thùng thùng thùng’ liên tục mấy trăm tiếng vang lớn, Thiên Địa Kim Kiều hào quang lóe lên, mấy trăm khỏa hỗn độn tinh thần phun lôi hỏa điện quang, hung hăng va vào trên kim kiều bị va đập vỡ nát. Trên một viên hỗn độn tinh thần trong đó có một con chim khổng lồ ba đầu sáu cánh, bộ dạng vô cùng khó coi. Nó há mồm hướng đám người Cơ Hạo phun một cột lôi hỏa thật dài, nhưng sau khi phát hiện lôi hỏa không thể làm gì được Thiên Địa Kim Kiều, con chim khổng lồ đó nhất thời thân thể nhoáng lên một cái, bỗng nhiên bay đi không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Bọn Cơ Hạo còn chưa từ trong sự kinh động con chim khổng lồ đó mang đến khôi phục, xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng hô khẽ kinh ngạc.

Một đạo thần niệm đáng sợ đột ngột tập trung đám người Cơ Hạo, dòng lũ hỗn độn phạm vi mấy chục vạn dặm bị một lực lượng khủng bố không thể tưởng tượng đánh phá thành mảnh nhỏ. Một móng vuốt khổng lồ như quỷ trảo, đen sì không có chút da thịt có phạm vi khoảng mười vạn dặm, xa xa hướng bọn Cơ Hạo chộp xuống.

Cái quỷ trảo này khí tức đáng sợ cỡ nào. Cơ Hạo bị khí tức trên cự trảo chấn nhiếp, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh như băng căn bản không thể nhúc nhích mảy may.

Nhưng tốc độ bay của Thiên Địa Kim Kiều nhanh đến không cách nào hình dung. Cự trảo vừa mới xuất hiện, Thiên Địa Kim Kiều chỉ chợt lóe, mang theo đám người Cơ Hạo lao về phía trước không biết bao nhiêu dặm, dễ dàng đem cự trảo đó bỏ lại xa xa phía sau.

A Bảo và Quy Linh nhìn nhau một cái, cùng cất tiếng kinh hô: “Tu vi lão này, sợ là cùng sư tôn cũng…”

Trên trán hai người đều có mồ hôi lạnh chảy xuống. Chủ nhân cự trảo này, tuyệt đối có thực lực tương đương Vũ Dư đạo nhân, thậm chí làm sinh linh sinh trưởng trong hỗn độn, Vũ Dư đạo nhân nếu cũng ở trong hỗn độn sợ còn không phải đối thủ của đối phương.

May mắn có Thiên Địa Kim Kiều bảo vệ mọi người, bọn họ lúc này mới tránh được một đường phiêu lưu.

Nhưng ở phía sau bọn Cơ Hạo, trong hỗn độn hư không cách bọn họ đại khái mấy vạn dặm, lại có đoàn người khổ không nói nổi chửi ầm lên.

Một cái thoi vàng nho nhỏ xuyên qua trong hỗn độn, trước sau thoi vàng đều có mấy chục bánh xe ánh sáng như cánh quạt xay gió. Bánh xe ánh sáng cấp tốc chuyển động, một trước một sau phát ra cả mảng lớn tử khí lôi quang mạnh mẽ đánh thủng dòng lũ hỗn độn.

Giống như ở giữa Thiên Địa Kim Kiều cùng thoi vàng này có liên hệ thần bí nào đó, cái thoi vàng này theo sát thông đạo Thiên Địa Kim Kiều phá vỡ, theo sát Thiên Địa Kim Kiều cấp tốc xuyên qua.

Rất hiển nhiên, thoi vàng này đang theo dõi đoàn người Cơ Hạo, nhưng uy lực mà của cái thoi vàng này hiển nhiên thua xa Thiên Địa Kim Kiều.

Ở trong dòng lũ hỗn độn, thoi vàng gấp gáp run rẩy chấn động, hộ thể bảo quang không ngừng bị tung tóe ra một mảng lớn gợn sóng. Hỗn độn tinh thần Thiên Địa Kim Kiều húc nát đánh cho thoi vàng lung lay sắp đổ, tiếng rống mà cự hán kia phát ra chấn động khiến một đám nam nữ trong thoi vàng phun máu tươi, lôi hỏa con chim khổng lồ phun ra thiếu chút nữa hoàn toàn hủy diệt hộ thể bảo quang của thoi vàng.

Cái móng vuốt khổng lồ gào thét từ trên cao chụp xuống, Thiên Địa Kim Kiều thoải mái thoát khỏi cự trảo công kích, nhưng cái thoi vàng này lại bị dư âm cự trảo mang theo quét tới, lảo đảo một cái bị đẩy lùi không biết bao nhiêu vạn dặm.

Trong thoi vàng, một thanh âm oán độc khàn giọng thét lên:

“Bảo đạo nhân, Quy Linh đạo nhân, chờ chúng ta đó!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.