Vu Thần Kỷ

Chương 836: Thiên Cơ lộn xộn



Nghiêu Sơn thành, trong đạo cung lòng núi Nghiêu Sơn.

Mấy năm qua Cơ Hạo hối hả ngược xuôi khắp nơi, Cơ Hạ thay hắn tọa trấn Nghiêu Sơn thành, dựa theo bản vẽ Cơ Hạo đưa ra, kiến thiết Vu Điện, đạo cung trong Nghiêu Sơn thành vẫn chưa từng dừng lại.

Vu Điện ở chỗ sáng, ở phía sau phủ đệ Nghiêu Bá xây một mảng lớn cung điện lầu các làm nơi đặt Vu Điện.

Đạo cung ở trong bóng tối. Lòng núi Nghiêu Sơn bị khoét rỗng hết, từng tòa đại trận Vũ Dư đạo nhân truyền xuống dày đặc bốn phương, lòng núi vốn phạm vi chỉ mười mấy dặm sau khi thêm vào ‘Thiên Địa Tiêm Trần’ đại thần thông chỉ đạo môn có, đạo cung trong núi kéo dài vạn dặm, khí độ nghiêm ngặt, nghiễm nhiên một phương động thiên phúc địa, thần tiên gia viên nhân tạo.

Từng tòa đại điện màu đồng xanh, tỏ ra đặc biệt phong cách cổ xưa trang nghiêm chồng chất đứng sừng sững ở trong tùng bách xanh um vờn quanh, di cốt chín con Kim Ô lơ lửng ở trên không lòng núi, cung cấp cho một phương tiểu thế giới này năng lượng vạn vật sinh trưởng cần có.

Từng đội thiếu niên mặc áo vải dài màu trắng, thần sắc tiêu sái, thần thái thoải mái ngồi xếp bằng ở trên quảng trường trước các nơi đại điện, nheo mắt lẳng lặng lắng nghe từ trong hư vô không lường được truyền đến đại đạo luân âm.

Một bóng người Vũ Dư đạo nhân như có như không ngồi xếp bằng ở trong đại điện chỗ trung tâm đ*o cung lòng núi, mặt mỉm cười, miệng nở hoa sen, tiếng giảng kinh chất chứa vô thượng thiên đạo áo nghĩa không ngừng từ trong miệng hắn phun ra, hóa thành các điểm sáng vàng bay về bốn phương tám hướng.

Dùng một cái nguyên thần phân thân tự mình tọa trấn đạo cung, truyền thụ đại đạo kinh ý cho các tân tấn môn nhân đệ tử, có thể thấy được Vũ Dư đạo nhân coi trọng bao nhiêu đối với đạo cung này của Cơ Hạo, đối với đàn tràng hắn lập.

Vốn tôn chỉ dạy bất kể nguồn gốc, mở rộng sơn môn, trong đạo cung lòng núi, trừ đệ tử nhân tộc lấy hàng vạn để tính, còn có vô số chim bay cá nhảy thông linh trí ngoan ngoãn phủ phục dưới đất, mang theo vô cùng nghiêm túc và kính sợ lắng nghe Vũ Dư đạo nhân giảng kinh.

Trong rất nhiều tinh quái chim bay cá nhảy, bao gồm bằng hữu lão thụ yêu Lão Đàm của Cơ Hạo, còn có lão hắc Báo tử gắn bó sinh tử nọ của Lão Đàm.

Bởi vì Lão Đàm và Cơ Hạo giao hảo, Vũ Dư đạo nhân đối với Lão Đàm loại thiên địa dị chủng này cũng rất ưu ái, cho nên Lão Đàm trực tiếp ở ngoài đại điện chỗ nguyên thần phân thân của Vũ Dư đạo nhân cắm rễ cây xuống, vài chạc cây lớn ở ngoài cửa đại điện, toàn thân tâm lắng nghe Vũ Dư đạo nhân tuyên truyền giảng giải.

Con báo đen to lớn kia càng cuộn mình ở bên người Vũ Dư đạo nhân, cái đầu to gật gù nhìn Vũ Dư đạo nhân. Trên khuôn mặt nhân tính hóa thỉnh thoảng lộ ra kinh ngạc, than thở, kinh hãi, kinh dị các loại xen lẫn với nụ cười.

Vũ Dư đạo nhân đối với một cây một thú này cũng rất thích, hắn thỉnh thoảng tùy tay điểm một cái, liền có các đóa hoa sen màu vàng to bằng ngón cái từ đầu ngón tay hắn phun ra, mang theo mùi thơm thoang thoảng dung nhập trong cơ thể Lão Đàm và hắc báo.

Ở một góc xa xôi của đạo cung, trong một tòa đại điện diện tích cực lớn, Thiên Cơ trưởng lão tế ra Thiên Cơ La Bàn, thân thể như gió vòng quanh Thiên Cơ La Bàn nhanh chóng bước đi. Đôi tay hắn biến ảo khó dò, thỉnh thoảng đánh ra từng đạo pháp ấn huyền diệu ở trên Thiên Cơ La Bàn, mấy chục tầng khay tròn của Thiên Cơ La Bàn tạo hình phức tạp xoay tròn vô cùng hỗn độn. Vô số phù văn phức tạp ở mặt ngoài la bàn phát ra các loại hào quang cấp tốc lóe lên.

Sau khi tới Bàn Cổ thế giới, Thiên Cơ trưởng lão mang theo rất nhiều tộc nhân quy phụ Cơ Hạo, hắn cũng có tạo hóa thuộc về hắn.

Có một ngày Vũ Dư đạo nhân thấy Thiên Cơ trưởng lão đang vận chuyển Thiên Cơ La Bàn bói toán, nhất thời nổi hứng, liền hướng Thiên Cơ trưởng lão nói cảm ngộ đại đạo ba ngày ba đêm. Thiên Cơ trưởng lão lòng có sự ngộ ra, liền bái Vũ Dư đạo nhân làm thầy, được Vũ Dư đạo nhân thu làm ngoại môn đệ tử.

Giờ phút này Thiên Cơ trưởng lão đang vận dụng thần thông bí truyền của Thiên Cơ nhất mạch Bàn Hi thế giới, kết hợp vô thượng huyền bí Vũ Dư đạo nhân truyền thụ, thôi diễn thiên cơ mệnh số của một phương thế giới này.

Đối với Thiên Cơ trưởng lão mà nói, hắn có thể nhìn trộm càng nhiều thiên cơ, thực lực của hắn tăng trưởng càng nhanh; bí mật hắn có thể nhìn thấy càng nhiều, lực lượng của hắn sẽ càng cường đại, tuổi thọ cũng tự nhiên mà vậy tăng trưởng.

Chỉ có thể nhìn trộm, không thể nói toạc ra, không nói toạc ra hắn có thể hưởng hết vô số lợi ích; nhưng một khi nói toạc ra, hắn nhất định phải thừa nhận hậu quả đáng sợ của thiên cơ cắn trả. Đây là pháp môn tu luyện đặc thù của Thiên Cơ trưởng lão, bí pháp độc môn làm Vũ Dư đạo nhân cũng chậc chậc than thở.

Thiên Cơ La Bàn xoay tròn, cấp tốc xoay tròn, đỉnh đầu Thiên Cơ trưởng lão có một đạo linh quang lao ra, hắn mơ hồ thấy được ở phía trước cách đó không xa, ở trên tiết điểm thiên cơ, thiên mệnh rắc rối phức tạp, một ít hình ảnh kỳ dị đang hướng hắn dần dần vạch ra tấm màn che.

Nhưng còn chưa chờ Thiên Cơ trưởng lão thấy rõ trong hình ảnh đó rốt cuộc có cái gì, một lực cắn trả đáng sợ trước nay chưa từng có gào thét ập tới. Thiên Cơ La Bàn kịch liệt chấn động, vô số ánh sáng mạnh đáng sợ từ trong Thiên Cơ La Bàn lao ra, trong đó vài tia sáng mạnh hình dạng như đao kiếm hung hăng bổ vào trên thân Thiên Cơ trưởng lão, đánh cho hắn đứt gân gãy xương phun máu tươi bay ngược về phía sau.

Nổ vang một tiếng, Thiên Cơ trưởng lão cắm đầu va vào trên vách tường đại điện, bức tường đúc từ đồng xanh bị đập ra một cái lỗ thủng thật lớn, Thiên Cơ trưởng lão luống cuống tay chân từ trong đại điện bay ra, hộc máu rơi xuống trên đất trống bên ngoài.

Mấy chục thánh linh Bàn Hi thế giới vốn ngồi xếp bằng ở ngoài đại điện, đang lắng nghe Vũ Dư đạo nhân giảng giải đại đạo áo nghĩa của Bàn Cổ thế giới, bỗng dưng nhìn thấy Thiên Cơ trưởng lão hộc máu bay ra, bọn họ vội vàng đứng dậy, ba chân bốn cẳng nâng Thiên Cơ trưởng lão dậy, đem một bình linh đan cứu mạng rót vào trong mồm Thiên Cơ trưởng lão.

Một bóng người mờ mờ hiện lên ở trước mặt Thiên Cơ trưởng lão, một đạo nguyên thần phân thân của Vũ Dư đạo nhân bay tới, kinh ngạc hỏi: “Thiên Cơ, ngươi đây là… Bị thiên cơ cắn trả? Gần đây Bàn Cổ thế giới thiên địa khí cơ ổn định, không có khác thường, ngươi sao có thể bị cắn trả nặng nề như thế?”

Thiên Cơ trưởng lão ngoại thương thì thôi, chỉ là đứt gân gãy xương kéo theo lục phủ ngũ tạng cũng bị chấn nát vài chỗ, có bình linh đan cứu mạng kia, tĩnh dưỡng nửa tháng cũng có thể khôi phục như lúc ban đầu.

Nhưng thương tổn nặng nề nhất của Thiên Cơ trưởng lão là nguyên thần hắn bị hao tổn. Dân bản xứ Bàn Hi thế giới không có ba hồn bảy vía, hồn phách bọn họ là một mảng chỉnh thể, một chỉnh thể giống như quả cầu thủy tinh.

Pháp nhãn Vũ Dư đạo nhân nhìn tới, trên hồn phách Thiên Cơ trưởng lão đã nứt ra vài vết, hồn phách của hắn cũng thiếu chút nữa bị đánh nát. Loại thương thế này hơi vô ý, sẽ là kết cục hồn phi phách tán.

Nhíu nhíu mày, Vũ Dư đạo nhân lấy ra một viên kim đan màu tím to bằng trứng gà, ngón tay khẽ điểm, kim đan hóa thành long hổ nhị khí gào thét lao vào lỗ mũi Thiên Cơ trưởng lão. Thân thể Thiên Cơ trưởng lão chợt kịch liệt run run một phen, sau đó hồn phách của hắn nhanh chóng khép lại, trong thần hồn tràn ngập tử khí cường độ cùng độ tinh thuần đều có sự tăng trưởng thật lớn.

“Đa tạ sư phụ ra tay cứu.” Thiên Cơ trưởng lão giãy khỏi đám đông thánh linh nâng đỡ, run rẩy đứng thẳng người lên.

Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, cau mày, mang theo một tia tim đập nhanh trầm thấp nói: “Sư phụ, đệ tử gặp được một ít cảnh tượng không tốt. Nước lũ ngập trời, sinh linh đồ thán. Nhưng cái này tựa như lại không quan hệ với Bàn Cổ thế giới, một ít ngoại lực ngăn trở đệ tử nhìn lén.”

Vũ Dư đạo nhân nhíu mày lại, vẻ mặt chợt trở nên vô cùng nghiêm túc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.