Vu Thần Kỷ

Chương 84: Không phải con người



Một mảng núi rừng phạm vi mấy chục dặm trời sụp đất nứt, ba bốn ngọn núi nhỏ bị đánh hóa thành tro bụi.

Đại địa kịch liệt chấn động, cơn lốc lao ngược lên bầu trời, một mảng mây mưa hơn trăm dặm bị thổi tan thành mây khói, lộ ra một mảng bầu trời màu lam, ánh mặt trời sáng lạn đã hơn nửa tháng không thấy mãnh liệt chiếu xuống, chiếu sáng một mảng dãy núi này.

‘Rắc rắc, ha ha, cạc cạc’!

Man Man giống như con khỉ phát cuồng rống to, mái tóc dài rối tung ở sau người, vòng vàng dùng để buộc tóc sớm đã không biết bay đi đâu rồi. Thân thể nhỏ nhắn của mang theo tiếng xé gió dồn dập, kéo theo từng cái tàn ảnh xuyên qua lui tới, xách cánh tay thật lớn của sơn thần điên cuồng đập.

Sơn thần cao tới mười trượng điên cuồng rống giận rít gào, lại trốn không thoát đôi tay nhỏ bé nhẵn nhụi trắng trẻo của Man Man cao không đến năm thước.

Man Man kéo thân thể cao lớn của sơn thần, như quỷ mỵ, bỗng xuất hiện ở nơi này, mang theo sơn thần hung hăng hướng dưới đất nện một cú, bỗng lại xuất hiện ở ngoài mười mấy dặm, đem sơn thần điên cuồng đạp một trận vào sâu trong lòng đất, tùy tay nhổ một ngọn núi nhỏ nhằm vào đầu vào mặt đập xuống.

Bỗng nhiên lui tới, giống như sao băng, mỗi một lần động tác của Man Man, không khí đều kịch liệt chấn động, phát ra tiếng vang lớn như sét nổ. Nhất ** khí bạo màu trắng không ngừng hướng bốn phương tám hướng bắn vút đi, cả mảng núi rừng lay động, gãy, thân cây cành cây to nhỏ giống như mưa rào, bay cao cao lên trời, sau đó ở ngoài mấy chục dặm chậm rãi rơi xuống.

Cơ Hạo ôm lang nha bổng của Man Man, trợn mắt há hốc mồm nhìn tiểu nha đầu này công kích gần như điên cuồng.

Chưa dùng vu lực, quanh thân không có nửa điểm lực lượng dao động, Man Man hoàn toàn là dựa vào lực lượng thân thể, đánh cho sơn thần thân thể cực lớn, thần lực vô cùng này khóc trời kêu đất, hoàn toàn không có bất cứ sức phản kháng nào.

Kém nhất kém nhất, sơn thần khổng lồ này cũng có thực lực cấp Đại Vu, hơn nữa ở trong Đại Vu cũng có thể tính là tồn tại cực kỳ lợi hại, nhưng Man Man đơn thuần dựa vào lực lượng thân thể, có thể tuyệt đối áp chế một vị Đại Vu, đây là man lực đáng sợ cỡ nào!

“Nghe nói, long tộc ấu long, vừa sinh ra đã có lực lượng thân thể có thể so với Đại Vu bình thường. Khí lực của Man Man, sợ là có thể so sánh với hậu duệ của long tộc.” Cơ Hạo khiếp sợ lau lau một dòng nước trên khóe miệng dãi, quay đầu hướng Huỳnh Diễm hỏi.

Huỳnh Diễm không phải không đắc ý sờ sờ chòm râu trên mặt, cẩn thận đè thấp thanh âm: “Lúc tiểu chủ nhân mới ra sinh, lão chủ nhân đã từng tính toán vì nàng, lực lượng tiểu chủ nhân tương đương với mười con ấu long! Hơn nữa, khí lực tiểu chủ nhân càng ngày càng lớn, hiện tại tiểu chủ nhân, chỉ cần lực đôi tay, sợ là có thể chống đỡ với đỉnh cấp Đại Vu, thậm chí mạnh hơn cũng nói không chừng.”

Dù là Cơ Hạo dưỡng khí tu tâm hỏa hậu rất hẳn hoi, vẫn bị lời Huỳnh Diễm nói dọa chảy dựng.

Thân thể long tộc, là một tộc mạnh nhất của vô số chủng tộc thế gian, long tộc ấu long, ở trong con non của toàn bộ tộc đàn càng là một loại cường đại nhất. Nhưng Man Man lúc mới sinh ra, lực lượng thân thể của nàng đã tương đương với mười con ấu long hợp lực?

“Cái này, cái này…” Con ngươi Cơ Hạo cũng không khỏi phóng to vài vòng, trong đầu càng là điện chớp sấm rền từng đợt, bị dọa nói không ra lời.

Huỳnh Diễm càng thêm đắc ý, nhìn thấy bộ dáng Cơ Hạo như thế, hắn không khỏi vạn phần rụt rè ưỡn ngực: “Chỉ là hao phí trong đó, nói ra cũng có thể dọa chết người. Mẫu thân tiểu chủ nhân xuất thân cao quý, tiểu chủ nhân còn ở trong bụng mẹ, đã được vô số thiên địa kỳ trân ngày đêm tẩm bổ, cho nên mới có một thân lực lượng không thể tưởng tượng của tiểu chủ nhân hiện nay.”

‘Ha ha’!

Tiếng cười to như sấm sét, chấn động màng tai Cơ Hạo đau nhức. Man Man nhảy lên, hai tay ôm cổ sơn thần, kêu ‘Ngao ngao’ vật một cú quỷ dị, đem sơn thần hung hăng nện xuống đất. Một ngọn núi lớn bị ầm ầm xé rách, lộ ra một vết nứt sâu không thấy đáy.

Sơn thần há mồm, phun ra một ngụm huyết khí vàng óng, tức giận, hắn rốt cuộc phát động toàn bộ sơn thần lực, dưới làn da vô số phù văn màu vàng đất cấp tốc sáng lên.

Mấy chục ngọn núi lớn xung quanh kịch liệt chấn động, từng làn sóng sương mù màu vàng đất hóa thành hình rồng mắt thường có thể thấy được, không ngừng rót vào trong cơ thể sơn thần. Sơn thần cao mười trượng trầm thấp rít gào, thân thể ở dưới khí vàng tẩm bổ cấp tốc sinh trưởng bành trướng, trong chớp mắt đã trên dưới ba mươi trượng.

Man Man hưng phấn rống to, tung người nhảy dựng lên, bay lên một cước hướng ót sơn thần đạp tới.

“To con, dùng thêm chút sức, đừng có nhũn nhùn nhùn như vậy!”

Trong tiếng cười ‘Hắc hắc’, sơn thần rít gào một tiếng trầm thấp, hai tay hắn vung về phía trước, hư ảnh một ngọn núi lớn màu vàng đất dần dần ngưng tụ ở trước mặt hắn. Một cước này của Man Man hung hăng đá vào trên hư ảnh ngọn núi lớn phạm vi trăm trượng, sâu trong lòng đất nhất thời truyền đến một tiếng nổ.

Ở giờ khắc này, sơn thần đã liền thành một thể với địa mạch ngọn núi thai nghén hắn, đại địa phạm vi ngàn dặm trở thành nguồn suối lực lượng của hắn, công kích của Man Man đối với hắn chuyển dời toàn bộ đến trong đại địa phạm vi ngàn dặm.

Trừ phi Man Man có thể một đòn phá vỡ dãy núi kích cỡ ngàn dặm, nếu không công kích của nàng sẽ không thể thương tổn đến sơn thần mảy may.

‘Đánh, đánh, đánh’!

Man Man lớn tiếng rít gào, nháy mắt ở trong không khí kéo ra mấy ngàn tàn ảnh, vô số tàn ảnh đồng thời hướng về hư ảnh ngọn núi lớn sơn thần ngưng tụ điên cuồng quyền đấm cước đá. Tiếng vang nặng nề không dứt bên tai, mặt đất kịch liệt chấn động, trên mặt đất không ngừng xuất hiện các vết nứt nhỏ bé, sau đó lại ở dưới khí màu vàng đất tẩm bổ nhanh chóng khép lại.

Mấy ngọn núi vừa bị Man Man bạo lực oanh kích chấn vỡ bật lên tại chỗ, nhanh chóng hồi phục nguyên dạng. Sơn thần rít gào trầm thấp, ở dưới hư ảnh ngọn núi lớn kia che chở, trong con ngươi hắn lóe ra u quang màu vàng hung ác, đột nhiên hướng tới Man Man rống lớn một tiếng.

Nổ vang một tiếng, một tảng đá phạm vi một trượng từ miệng sơn thần phun ra, hung hăng đánh vào trên người Man Man.

Đây là sơn thần dùng địa mạch lực ngưng tụ ‘thần thạch’, không phải tảng đá thiên nhiên bình thường. Tảng đá này đường kính chỉ một trượng, nhưng trọng lượng lại vượt qua ngàn vạn thạch, thần thạch tự mang trọng lực lực tràng đáng sợ, thần thạch bắn nhanh, không khí thậm chí là ánh sáng ven đường cũng có chút vặn vẹo.

Man Man trong lúc nhất thời chưa phòng bị được chiêu thức ấy, bị một đòn hung hăng của thần thạch, giáp trụ trên người chợt sáng ngời, thân hình nho nhỏ kéo theo một đường màu trắng thẳng tắp bắn bay ra, lao đầu vào trên một ngọn núi lớn ngoài trăm dặm.

Sơn thần rít gào một tiếng trầm thấp, tùy tay chỉ, khối thần thạch kia thế đi nhanh hơn, mang theo tiếng xé gió chói tai hung hăng hướng Man Man rơi thật sâu vào trong ngọn núi lớn đập xuống. Một đòn này sắc bén dị thường, lấy sơn thần điều động địa mạch ngàn dặm tụ tập lực lượng, cho dù là đỉnh cấp Đại Vu trúng một đòn này cũng sẽ bị thương nặng.

Huỳnh Diễm kinh hô một tiếng, luôn ung dung rộng lượng hắn bị dọa lập tức nhảy lên, kéo theo một ánh lửa liền hướng Man Man bay đi.

Trong hố to Man Man ở trên ngọn núi va đập ra ánh lửa chợt lóe, một thiên uy mênh mông không cách nào hình dung rợp trời rợp đất thổi quét ra, một mảng hồng quang bắn nhanh ra, Cơ Hạo chỉ cảm thấy nhiệt độ núi rừng xung quanh chợt tăng lên tới mức kinh người, sau đó nhiệt độ lại nhanh chóng hạ xuống.

Thần thạch địa mạch lực ngưng tụ vô thanh vô tức tan thành một làn khói, một ánh lửa bắn ra trăm dặm, hung hăng trúng ngực sơn thần, đánh ra ở trên ngực hắn một lỗ thủng trong suốt.

Vô số phù văn màu đỏ sậm hừng hực thiêu đốt ở phụ cận vết thương của sơn thần cấp tốc lan tràn, nhanh chóng bao trùm thân thể hắn.

Sơn thần rít gào trầm thấp, phun ra từng ngụm từng ngụm huyết tương màu vàng đất, chật vật quỳ xuống đất. Một dấu ấn nô lệ hỏa diễm ngưng tụ thành lặng yên xuất hiện ở mi tâm hắn, vị sơn thần này đã bị Man Man vận dụng lực lượng thần kỳ nào đó triệt để giam cầm.

Trong ánh lửa, Man Man sắc mặt tái nhợt mang theo một tấm lệnh bài màu đỏ dài ba thước từ từ bay ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.