Hà Đồng đánh giá sai Cơ Hạo, kết quả hồn phi phách tán.
Từng tiếng sét không dứt bên tai, đám người Bảo Tượng, Không Thiền còn đang bị ác giao vây công. Kim Cương Đại Trận đã muốn lung lay sắp đổ, đoàn người không biết tru sát bao nhiêu ác giao, nhưng đối mặt ác giao từ các nơi của Bàn Giả thế giới cuồn cuộn không ngừng lao tới, pháp lực đám người Bảo Tượng, Không Thiền đều sắp hao hết, ác giao xung quanh lại càng lúc càng nhiều.
Cơ Hạo chưa nhắc tới đám xui xẻo đó, A Bảo và Quy Linh tựa như cũng không chú ý tới bọn họ tồn tại, Bàn Giả thì tươi cười mặc cho đám ác giao quần công, không ai vươn tay giúp đỡ đối với bọn Bảo Tượng, Không Thiền.
Bàn Giả ngay cả một chỗ động phủ thuộc về mình cũng không có, cũng không có môn nhân đệ tử hoặc là người nhà thân thiết, đoàn người cứ như vậy đứng ở trên mặt nước, nhìn đám người Bảo Tượng, Không Thiền xa xa đại triển thần uy, đánh quấn lấy đám ác giao.
Quan sát hồi lâu, Cơ Hạo đột nhiên mở miệng, rất thành khẩn đem chuyện một đoạn thời gian tương lai, sẽ có người quen của mình đến Bàn Giả thế giới nói cho Bàn Giả, hắn càng thẳng thắn nói cho Bàn Giả, bọn họ là vì các loại lợi ích hữu hình vô hình mà đến.
Bàn Giả nheo mắt, cười tủm tỉm đánh giá cao thấp Cơ Hạo một phen, lại quay đầu nhìn nhìn A Bảo và Quy Linh, chậm rãi đưa ra điều kiện của mình—— nếu là Cơ Hạo, A Bảo và Quy Linh, nguyện ý trở thành ‘thủ hộ’ Bàn Giả thế giới mà nói, nàng có thể mặc cho bạn bè Cơ Hạo ra vào Bàn Giả thế giới.
Lấy không nguy hại đến sự tồn tại của bản thân Bàn Giả thế giới làm điều kiện tiên quyết, Bàn Giả vui vẻ để bạn bè Cơ Hạo nhận định chia sẻ Bàn Giả thế giới.
Ví dụ như nói Ngao Lễ đại biểu long tộc, bọn họ hoàn toàn có thể ở Bàn Giả thế giới dự trữ nuôi dưỡng thủy tộc, chỉ cần không cố ý bố trí các loại đại trận, dùng bí pháp chỉ thấy cái lợi trước mắt rút lấy bổn nguyên lực lượng của Bàn Giả thế giới, Bàn Giả cũng không để ý thế giới mình có thêm một ít cá tôm rùa cua… các tiểu sinh linh.
Đối với Bàn Giả mà nói, một ít thủy tộc ‘số lượng vừa đúng’, cho dù là sinh vật tới từ bên ngoài. Bọn họ sinh sản sinh lợi, sinh tử luân hồi của bọn họ, bọn họ hỉ nộ ái ố, đều là một loại bổ sung thật tốt đối với ‘con đường dại đạo’ của Bàn Giả.
Toàn bộ Bàn Giả thế giới nếu chỉ có ác giao cùng linh giao phân linh của nàng biến thành, thế giới này không khỏi quá tịch mịch.
“Thế giới thủ hộ sao?” Cơ Hạo kinh ngạc nhìn Bàn Giả. Đuôi cá của nàng nhẹ nhàng vung vẩy, trong nụ cười tuyệt đẹp lộ ra một tia giảo hoạt cùng nghịch ngợm Cơ Hạo không nắm chắc.
“Thế giới thủ hộ!” Bàn Giả cười ‘Hì hì’, mắt đẹp lưu chuyển. Nàng hướng A Bảo và Quy Linh nhìn qua: “Nếu các ngươi còn có đồng môn, nếu họ cũng nguyện ý trở thành thủ hộ thế giới này của ta, ta không để các ngươi gánh cái tên tuổi này không công đâu.”
Trầm ngâm một lát, Bàn Giả nghiêm túc gật gật đầu: “Ta sẽ xua tan toàn bộ nguyên lực thuộc tính khác của thế giới này, chỉ cần thủy lực lượng thuần túy nhất có thể đủ tồn tại thế giới này. Tuy cực đoan, nhưng cũng có lực lượng biến hóa vô cùng, thế giới này sẽ có không ít tài liệu quý hiếm và linh dược linh thảo thuộc tính cực đoan xuất hiện, mấy thứ này đối với ta không có tác dụng gì, nhưng có thể làm thù lao cho các ngươi.”
Tài liệu cùng linh thảo linh dược thuộc tính cực đoan thuần túy sao?
Cơ Hạo cười. Hắn đi là thái dương đại đạo, tài liệu thủy thuộc tính đối với hắn không có tác dụng gì. Nhưng bên hắn có người cần các bảo bối đó, ví dụ như nói Vũ Mục, thuộc tính vu lực của hắn vô cùng thân cận với thủy mà.
A Bảo cũng cười. Làm đại sư huynh của Cơ Hạo cùng Quy Linh, lại là khai sơn đại đệ tử của Vũ Dư đạo nhân, rất nhiều thời điểm lời hắn nói thậm chí có thể đại biểu ý kiến Vũ Dư đạo nhân.
Trầm ngâm một lát, A Bảo nhìn Bàn Giả nghiêm túc nói: “Đạo hữu ưu ái như vậy, là phúc duyên của bần đạo cùng đám đông môn nhân. Đạo hữu đã nói như vậy, sự tình cứ quyết định như vậy đi. Ngày sau đạo hữu nếu có bất cứ tai ách gì, chỉ cần bổn môn đủ khả năng, tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Dừng chút, A Bảo cười hướng Bàn Giả chắp tay thi lễ thật sâu: “Hổ thẹn, hổ thẹn, bần đạo hiện nay còn có việc cần làm phiền đạo hữu.”
Bàn Giả cười đến mức mắt cũng nheo thành một đường. Nàng quay đầu nhìn nhìn Bảo Tượng và Không Thiền bị vây công, một nhóm mười tám người đã ướt đẫm mồ hôi, thở hổn hển như trâu, thân thể lung lay muốn ngã, Kim Cương Đại Trận hầu như sắp sụp đổ.
“Không cần nhiều lời, Bàn Giả hiểu.” Khẽ cười ‘Ha ha’ một tiếng. Bàn Giả nhẹ nhàng vỗ đôi tay, đỉnh đầu đám người Bảo Tượng và Không Thiền bỗng chợt xuất hiện một xoáy mây màu đen, từng luồng chớp màu đen vô thanh vô tức trào ra từ trong xoáy mây, giống như quái mãng săn thực vậy chậm rãi hướng bọn họ hạ xuống.
Đám người Bảo Tượng, Không Thiền đồng loạt hét lớn một tiếng, bọn họ đã cạn kiệt pháp lực không kịp vận dụng thủ đoạn bảo mệnh áp đáy hòm, bị tia sét màu đen bổ vào trên người, bổ khiến lông tơ toàn thân họ dựng thẳng, từng làn khói đen không ngừng từ trong thất khiếu phun ra.
Một nhóm mười tám người tất cả đều bị bổ ngất ngã xuống đất. Cơ Hạo cười lớn ‘Ha ha’ đạp mây bay đi, tay chân cực kỳ nhanh nhẹn đem đám người Bảo Tượng, Không Thiền lột sạch sẽ, toàn bộ bảo vật tùy thân không sót một món lấy hết, ngay cả bản mạng linh bảo bọn họ lấy nguyên thần tế luyện, các bảo bối nấp sâu trong thân thể, cũng đều ở dưới sự chỉ điểm của A Bảo, bị Cơ Hạo dùng bí pháp rút sạch.
Nếu không có Bàn Giả và Quy Linh ở đây, Cơ Hạo sẽ đem một mảnh vải cuối cùng trên thân đoàn người cũng lột sạch sẽ, sẽ không giữ lại cho bọn hắn một chút nào.
Lại hàn huyên hồi lâu với Bàn Giả, thương nghị thỏa đáng một số sự tình, đoàn người Cơ Hạo lúc này mới hành lễ nói lời từ biệt lẫn nhau với Bàn Giả.
Một cột sáng màu vàng phóng lên cao, Thiên Địa Kim Kiều bọc đám người Cơ Hạo, lẫn cả đám người Bảo Tượng, Không Thiền bất tỉnh phá không bay đi, lóe lên một cái đã rời xa Bàn Giả thế giới, nhập vào trong hư không mờ mịt.
Bàn Giả đứng ở trên không một đám mây mưa, nâng đầu ngơ ngác nhìn về phía đám người Cơ Hạo biến mất.
Qua hồi lâu, nàng đột nhiên lặng lẽ mở miệng nói: “Là khí tức Cổ Tôn, Oa Linh. Bọn họ đến từ thế giới Cổ Tôn mở? Cổ Tôn rốt cuộc cũng bước ra một bước đó sao? Hắn đã thành công? Một đại thế giới chất chứa vô cùng tạo hóa huyền bí, thực hâm mộ lực lượng của Cổ Tôn.”
“Oa Linh, Oa Linh, nhiều năm không gặp, ngươi còn nhớ Giả Linh năm đó ở trong hỗn độn cùng nhau giãy dụa cầu sinh không? Cơ Hạo bọn nhỏ này, có thể vượt qua hỗn độn mênh mông tới chỗ ta, còn giúp chân linh ta sống lại, đây là thuần túy trùng hợp, hay là…”
Trong hỗn độn hư không, Thiên Địa Kim Kiều nhanh chóng lao đi.
Đứng ở trên kim kiều, Cơ Hạo thưởng thức Kim Cương Bảo Xử từ trên người Bảo Tượng lột xuống, cười ha ha vung bảo xử nặng nề, nói: “A Bảo sư huynh, Quy Linh sư tỷ, ta cược với các ngươi một vạn vò rượu, ta biết Cộng Công Thị muốn làm gì.”
“Bởi vì ta biết hắn muốn làm gì, cho nên ta muốn quay về Nam Hoang trước, đem a mỗ ta cùng tộc nhân của ta mang đi Nghiêu Sơn thành.”
“Ta muốn đi đường vòng, gặp chuyện mong sư huynh, sư tỷ giúp ta chống lưng mới được.”
A Bảo và Quy Linh hơi sửng sốt, đồng thời mắt lộ ra kỳ quang nhìn Cơ Hạo —— Cộng Công Thị muốn làm gì, ngươi thế mà đã biết? Hắc, ngươi là đoán bậy, hay thật sự có pháp lực to lớn, đại thần thông khác, bói toán thiên cơ từ trong đó nhìn trộm được tương lai?
Thiên Địa Kim Kiều phi hành tuyệt tích, cuối cùng xuyên thấu màng ngăn thế giới của Bàn Cổ thế giới, khi lao đầu xâm nhập Bàn Cổ thế giới, Thiên Địa Kim Kiều hơi lệch phương hướng, nhanh chóng hướng phía Nam Hoang lao đi.
Nam Hoang càng lúc càng lớn, càng lúc càng gần trong tầm nhìn. Lúc tràn ngập trong mắt đều là rừng rậm nguyên thủy xanh um rợp trời rợp đất lao tới, Nam Hoang đã đến.
Cách mấy năm, Cơ Hạo rốt cuộc một lần nữa bước lên mảnh đất Nam Hoang.