Ngọn lửa vô hình bốc lên, đầu Xi Vưu theo lửa dâng trào, ánh sáng biến ảo mà mấp máy.
Cơ Hạo vận dụng Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên, phát ra thái dương tinh hoả hóa thành một thanh kiếm lửa hướng về phía Xi Vưu đâm bổ lung tung hồi lâu, nhưng đầu của Xi Vưu ngay cả một chút da thịt cũng chưa hư hao.
Hắn lại vung Cửu Dương Qua, vận dụng toàn bộ lực lượng điên cuồng chặt chém, thậm chí có một lần hắn vắt cạn tinh khí thần toàn thân, đánh ra một đòn mạnh nhất Khai Thiên, Ích Địa, Vạn Vật Sinh, Vạn Vật Diệt bốn thức hợp nhất.
Cửu Dương Qua cấp tiên thiên chí bảo phối hợp bốn chiêu hợp nhất, thế mà ngay cả làn da của Xi Vưu cũng chưa cắt rách.
Ngược lại là Cửu Dương Qua mang theo một đường cong màu vàng bổ vào trên đầu Xi Vưu, một lực lượng phản chấn đáng sợ như sóng thần ập tới, chấn động khiến hai cánh tay từ bả vai trở xuống của Cơ Hạo đồng loạt vỡ nát, nổ thành hai đám sương mù máu chói mắt.
Vu Đế có khả năng nhỏ máu trọng sinh, Cơ Hạo cố nén đau đớn hít sâu một hơi, sương mù máu phun ra nhanh chóng bay trở về, trong chớp mắt lại lần nữa ngưng tụ thành hai cánh tay hoàn hảo không tổn hao gì.
Thu hồi Cửu Dương Qua, Cơ Hạo im lặng nhìn Xi Vưu. Chúc Dung Thị nói thằng cha này là vĩnh hằng bất diệt thể, thằng cha này cũng tự nói hắn là tồn tại vĩnh hằng bất hủ. Tuy không biết thế gian thật sự có tồn tại vĩnh hằng bất diệt hay không, nhưng thân thể này của Xi Vưu, thật là mạnh đến mức không có đạo lý.
Một đòn dốc sức của Cơ Hạo, ngay cả đầu của Tương Liễu loại hồng hoang hung vật này cũng có thể chém xuống, lại ngay cả làn da của Xi Vưu cũng không tổn hại được chút nào, thân thể thằng cha này rốt cuộc mạnh bao nhiêu?
Bởi vậy có thể thấy, năm đó Xi Vưu suất lĩnh quân đoàn của hắn càn quét nhân tộc, Hiên Viên Thánh hoàng rốt cuộc hao phí bao nhiêu tâm lực, trả giá đắt bao nhiêu, chính hắn lại có thực lực cường đại cỡ nào, mới có thể bắt sống Xi Vưu, đem hắn năm ngựa xé xác sau đó trấn áp.
“Ngươi…” Cơ Hạo thở hổn hển nhìn Xi Vưu.
Cặp con ngươi long lanh, linh động kia của Xi Vưu lẳng lặng nhìn Cơ Hạo, hắn ôn hòa nói: “Thật ra ta cũng không phải một người tàn bạo. Đầu óc cả nhà Chúc Dung Thị đều bị lửa thiêu hỏng rồi. Tiểu gia hỏa, ngươi nên cẩn thận cân nhắc lời của ta một chút.”
“Chúc Dung Thị đã có thể đem ngươi dẫn tới nơi này, để ngươi làm hậu thủ của hắn, nói cách khác, tương lai ngươi có cơ hội ở riêng với ta. Nếu ngươi có thể phá vỡ cấm chế nơi này để ta thoát thân, chờ sau khi ta khôi phục, ta cũng có thể cho ngươi giống huynh đệ của ta vĩnh sinh bất diệt.”
“Tin tưởng ta. Ít nhất ta sẽ không nói dối đối với một đứa nhỏ.”
Con ngươi của Xi Vưu rất sáng, ánh mắt rất kiên định, ngữ khí rất ôn hòa, khi hắn nói chuyện thần thái ngữ khí quả thực không giống như ma vương trong truyền thuyết thượng cổ, mà là một đại thúc nhà bên hòa ái dễ gần đang nói chuyện phiếm cùng ngươi.
Một người phi thường có sức cuốn hút, chỉ là có chút bệnh chủ nghĩa hoàn mỹ bắt buộc.
Cơ Hạo lắc lắc đầu, lui lại mấy bước, hắn trầm giọng nói: “Ngươi cho ta nhiều lợi ích nữa, ta cũng sẽ không bởi vì mấy thứ đó phản bội tộc nhân của ta, để bọn họ lâm vào trong nước sôi lửa bỏng.”
Chúc Dung Thị luôn đứng ở một bên không hé răng, lẳng lặng nhìn Cơ Hạo và Xi Vưu đối thoại.
Xi Vưu cười lên ‘ha ha’, hắn liếc xéo Chúc Dung Thị, ôn hòa cười nói: “Ngươi nói lời này thì lầm rồi. Ngươi cho rằng, ta sẽ giết chóc nhân tộc bừa bãi sao? Ta tất nhiên giết chết vô số nhân tộc, nhưng, chỉ cần quy thuận ta, ta chưa bao giờ động vào một ngón tay của bọn họ.”
Khẽ thở dài một tiếng, Xi Vưu phi thường cảm khái nâng ánh mắt, nhẹ nhàng nói: “Thật ra, ta cũng xuất thân Nam Hoang. Hơn nữa, ta còn là người Cửu Lê. Chúc Dung Thị, ngươi không thể phủ nhận của ta xuất thân… thời điểm ta trở thành đại tù trưởng Cửu Lê, Chúc Dung Thị các ngươi còn chưa trở thành chủ chung của toàn bộ Nam Hoang đâu.”
Chúc Dung Thị rốt cuộc mở miệng: “Thế gian, đã không còn Cửu Lê. Xi Vưu, cái này phải trách chính ngươi.”
“Trách ta?” Xi Vưu trừng mắt, chậm rãi thở dài một hơi: “Ta đã làm sai cái gì? Việc ta làm, ở thượng cổ niên đại đó, bộ tộc nào có thực lực không phải làm như vậy?”
“Các ngươi nói, cả nhân tộc phải đoàn kết lại, tập trung toàn bộ lực lượng ứng phó kẻ thù bên ngoài. Nhưng Cửu Lê ta sống tiêu diêu tự tại, không muốn nghe người ta sai sử, đây là thiên tính của chúng ta.”
“Cho nên mọi người khai chiến, cái này không có gì chính nghĩa cùng tà ác. Tộc nhân của ta quả thực đã chiến bại, đầu chúng ta không tốt, trên chiến trường chơi âm mưu quỷ kế không thắng các ngươi, cho nên thua thì thua, ta cũng tâm phục khẩu phục.”
Cơ Hạo mở to mắt —— ở trước khi Xi Vưu quy thuận dị tộc, hắn đã từng đại chiến với đế Hiên Viên? Chuyện này, cho dù trong bí điển của Vu Điện cũng không ghi lại.
“Về phần chuyện sau này, có thể trách ta sao?” Xi Vưu nhếch nhếch miệng, rất bất đắc dĩ nhìn Chúc Dung Thị: “Hỏi lương tâm của ngươi, sự tình phía sau, có thể trách ta sao? Ta cùng các huynh đệ của ta chiến bại, kết quả bị dị tộc bắt sống, tuy được lợi ích cực lớn, nhưng cũng bị bọn hắn khống chế, chuyện sau đó, thực không thể trách ta.”
Xi Vưu lắc lắc đầu, mang theo một tia thoải mái cùng khoái hoạt ở không trung xoay vòng, sau đó lại nhìn chằm chằm Cơ Hạo.
“Tiểu gia hỏa, ngươi nói, ngươi nói, bảy mươi hai huynh đệ của ta bên ngoài, ngươi cũng thấy rồi, nếu ta giống bọn họ, trong đầu chỉ biết nghĩ tới giết chóc mà nói, lấy thực lực của ta, đế Hiên Viên thật sự chưa chắc có thể làm gì được ta.”
“Ta chỉ là… Ta thật ra có một đoạn thời gian giống với bọn họ, hoàn toàn là công cụ bị dị tộc khống chế. Ở lúc ta mất đi nhân tính, đế Hiên Viên và liên quân bộ lạc nhân tộc bị ta đánh cho luân phiên thảm bại… Nhưng ta vận khí không tệ, ta chinh phục thứ kia trong cơ thể ta, ta thành tựu thân thể vĩnh hằng bất hủ, hơn nữa ta còn hồi phục thần trí.”
Xi Vưu nâng mí mắt, ai thán một tiếng nặng nề: “Không ngờ, thật không ngờ. Khi ta hồ đồ chém lung tung giết lung tung, có thể đánh cho đế Hiên Viên không hội thành quân. Ta khôi phục linh trí, dựa theo suy nghĩ của chính ta tác chiến, ta – con – mẹ – nó thế mà lại thua rối tinh rối mù. Là đầu óc của ta thực không đủ dùng sao? Thực sự không đủ hoàn mỹ, trời cho ta lực lượng vô địch, sao không cho ta một cái đầu óc có thể chống lại đế Hiên Viên?”
Cơ Hạo ở trong lòng chỉ biết phỉ nhổ, nếu cho ngươi đầu óc thông minh như đế Hiên Viên, vậy nhân tộc chẳng phải là đã sớm thành nô lệ của dị tộc?
“Ngươi vốn là Nam Hoang Cửu Lê tiên dân? Ngươi sao lại biến thành thân thể vĩnh hằng bất hủ?” Cơ Hạo đối với vấn đề này rất tò mò. Vĩnh hằng bất hủ, đây rốt cuộc là cảnh giới thế nào?
“Hừ, đám dị tộc kia tự ngớ ngẩn.” Xi Vưu nhếch nhếch miệng, cười rất ôn hòa: “Bọn hắn trước khi đến Bàn Cổ thế giới, cướp đoạt một cái đại thế giới hầu như sụp đổ, từ trong đó chiếm được một trái tim tàn phá hóa đá.”
“Bọn hắn dùng trái tim đó thí nghiệm rất nhiều lần, nhưng vô luận Ngu tộc, Già tộc cùng Tu tộc, thậm chí nô lệ Ám tộc cùng tinh quái của bọn hắn, hơi hấp thu một chút lực lượng trong trái tim đó là nổ tan xác mà chết. Cho nên bọn hắn đem trái tim đó coi là ma vật, không dám dùng tộc nhân mình để thử nữa.”
“Ta chiến bại chạy thoát, bị đội ngũ thám báo tiền tiêu của dị tộc bắt giữ, bọn hắn dùng ta thực nghiệm trái tim hóa đá đó, lại không ngờ thể chất ta cực kỳ phù hợp với trái tim hóa đá kia, cả trái tim dung hợp với ta, ban cho ta thân thể vĩnh hằng bất hủ.”
Xi Vưu lẩm bẩm hồi lâu, lại nhìn về phía Cơ Hạo:
“Ta là người Cửu Lê, nếu là ta được tự do, chỉ cần người quy thuận ta, sẽ là con dân của ta, ta sao có thể tùy ý tàn sát bọn họ chứ?”