Cơ Hạo bị một quyền đánh bay, Chúc Dung Thiên Mệnh lại không nhúc nhích.
Hoa đạo nhân cười khẽ ha ha, trong tiếng cười tràn đầy sự đắc ý.
Thi đạo nhân cười ha ha, trong tiếng cười tràn ngập trào phúng khinh thường.
Bát Khâu Già bọn một đám môn nhân cười đến mức nhe răng trợn mắt, trong mắt lại như có thể phun ra lửa!
Vừa rồi động tác của Chúc Dung Thiên Mệnh, đám người Bát Khâu Già không một ai thấy rõ, bọn họ phát ra thần thức, nhưng cũng chưa thể bắt giữ được động tác của Chúc Dung Thiên Mệnh. Chỉ có thể nói, thực lực Chúc Dung Thiên Mệnh đã vượt qua cực hạn bọn Bát Khâu Già có thể ứng phó.
Mà lực lượng đáng sợ như vậy, lại là Hoa đạo nhân một tay tạo ra, trong lòng bọn Bát Khâu Già tràn đầy đố kị. Bọn họ âm thầm tức giận, vì sao mình không có tạo hóa như vậy?
Cơ Hạo bị một quyền đánh bay hơn trăm dặm, các khớp cánh tay phải đều lệch đi, nhiều khớp xương bị chấn vỡ vụn, đau đớn không ngừng ập tới.
Dùng sức run lên cánh tay phải, khớp xương bị lệch đều một lần nữa tiếp nối, tinh huyết cường đại cọ rửa chỗ nứt xương, thương thế nháy mắt khép lại. Cơ Hạo lạnh lùng nhìn Chúc Dung Thiên Mệnh, đem vu lực khổng lồ của hơn một ngàn khỏa bản mạng vu tinh trong cơ thể vận lên.
Vừa rồi hắn chỉ vận dụng lực lượng cơ thể thuần túy, nhưng một lần này, vu lực của hơn một ngàn khỏa bản mạng vu tinh giống như cự long rống giận, giống như sóng thần cọ rửa gân cốt máu thịt toàn thân, lực lượng Cơ Hạo chồng xếp tăng trưởng từng tầng một, gấp đôi, gấp mười, gấp trăm lần…
Dưới làn da, các mạch máu màu vàng lồi lên, lực lượng có thể xưng là khủng bố lưu chuyển toàn thân, mọi người đều nghe được trong cơ thể Cơ Hạo truyền ra tiếng vang lớn ‘Vù vù’. Đó là tiếng rống giận của tinh huyết cọ rửa qua mạch máu phát ra, thanh âm thật lớn chấn động không khí, không khí bên người Cơ Hạo không ngừng tuôn ra những quầng khí bạo màu trắng.
Chúc Dung Thiên Mệnh kinh hãi nhìn Cơ Hạo, vừa rồi một quyền đó hắn đã dùng hết toàn lực. Tuy đã đánh bay Cơ Hạo, nhưng thân thể hắn cũng cảm thấy tê dại từng đợt.
Đây là Hoa đạo nhân dùng Hiên Viên thánh huyết hỗn hợp hoa sen Hồng Mông, rèn cho hắn Liên Hoa Pháp Thể. Linh hồn cùng lúc dung hợp với khối thân thể này, Chúc Dung Thiên Mệnh đã biết sự cường đại của khối pháp thể này, đây là một khối pháp thân mạnh mẽ có thể xưng là hoàn mỹ, có thể xưng vạn kiếp không hỏng.
Một quyền của Cơ Hạo có thể khiến hắn cảm thấy tê dại, Chúc Dung Thiên Mệnh đã rất coi trọng thực lực của Cơ Hạo.
Nhưng hắn cũng không ngờ, thực lực Cơ Hạo khác xa vừa rồi. Giờ phút này Cơ Hạo giống như một ngọn núi lửa thiêu đốt, trong cơ thể ẩn chứa nhiệt lực khủng bố đến cực điểm, lúc nào cũng có thể bộc phát ra công kích so với vừa rồi cường đại hơn vô số lần.
“Tên quái thai này!” Chúc Dung Thiên Mệnh ghen ghét nhìn Cơ Hạo, hắn lại bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Man Man một cái.
Nếu Man Man giao hảo với hắn mà nói, Cơ Hạo chẳng phải là có thể để Chúc Dung Thiên Mệnh hắn sử dụng? Lực lượng mạnh mẽ như thế, tuyệt đối sẽ ở lúc tranh đoạt địa vị Nhân Hoàng trở thành sự giúp đỡ cường đại cho hắn!
Nhưng hiện tại, Cơ Hạo như thế nào cũng không có khả năng trở thành người của hắn.
“Chết tiệt!” Trong mắt Chúc Dung Thiên Mệnh lóe ra hung quang. Hắn bước ra một bước, bàn tay phải như đao hung hăng đâm về phía trái tim Cơ Hạo.
Rõ ràng là chiêu thức tàn nhẫn muốn lấy mạng người ta, nhưng động tác của Chúc Dung Thiên Mệnh hồn nhiên thiên thành, không có chút ý hung ác nào, ngược lại có một loại ý nhị tự nhiên, tiêu dao. Khi hắn ra tay, càng có các làn hương thơm hoa sen bỗng dưng sinh ra, Cơ Hạo ngửi mùi thơm đó, chỉ cảm thấy trong lòng bình thản một phen, thế mà mơ hồ có một loại xúc động từ bỏ sự phản kháng, mặc cho Chúc Dung Thiên Mệnh đánh giết.
“Tà ma ngoại đạo, không đáng nhắc tới!” Thái dương đạo chủng chợt phóng ra mảng lớn kim quang. Cơ Hạo rùng mình, từ trong cảm xúc quái dị tự hủy diệt kia giãy thoát ra.
Hắn tức giận nhìn Hoa đạo nhân một cái. Bốn chiêu Khai Thiên, Ích Địa, Vạn Vật Sinh, Vạn Vật Diệt hợp nhất dốc hết toàn lực hướng Chúc Dung Thiên Mệnh đánh xuống một quyền.
Trong lòng Cơ Hạo tràn đầy cơn tức, thủ đoạn của Hoa đạo nhân cũng quá không chịu nổi. Lấy thân phận của hắn, thế mà ở lúc đúc Liên Hoa Pháp Thể cho Chúc Dung Thiên Mệnh chơi loại thủ đoạn nhỏ không thể để lộ ra trước người khác —— đổi bất cứ một người nào tâm trí không kiên định, ở lúc Chúc Dung Thiên Mệnh ra tay ngửi được mùi thơm hoa sen này, chẳng phải là đều sẽ buông bỏ sự chống cự, chỉ có thể trơ mắt chờ chết?
Trọng quyền như sấm, phun ra vạn trượng kim quang, giống như một mặt trời nhỏ kéo theo một đường cong quỷ dị đánh ở trên bàn tay của Chúc Dung Thiên Mệnh.
Nổ ầm một tiếng, năm ngón tay phải của Cơ Hạo khớp xương vỡ vụn, lực phản chấn đáng sợ xuyên thấu qua nắm tay một đường ập tới. Xương cánh tay, xương bả vai đều vỡ vụn, khớp xương va chạm lẫn nhau, xương khớp toàn thân Cơ Hạo đều bị chấn động tới mức vỡ nát.
Tinh huyết khổng lồ cọ rửa toàn thân, xương khớp vỡ nát nhanh chóng khép lại, so với trước khi bị thương lại chắc chắn hơn ba phần.
Chúc Dung Thiên Mệnh bị Cơ Hạo đánh một quyền vào trên bàn tay, bàn tay phải của hắn bị cứng rắn đập thành một cái bánh thịt, xương khớp cánh tay phải vặn vẹo quái dị, vài mảnh xương trắng noãn, thơm đâm xuyên qua da thịt hắn lồi ra.
Chúc Dung Thiên Mệnh hoảng sợ rống to, hắn theo bản năng vung nắm đấm bên trái, hung hăng đánh một quyền trên ngực Cơ Hạo.
Cửu Dương Vô Cấu Y nổi lên một mảng kim quang, chín vầng mặt trời chói chang bốc lên ở đỉnh đầu Cơ Hạo, các luồng tiên quang màu vàng bảo vệ Cơ Hạo. Một quyền Chúc Dung Thiên Mệnh dốc hết toàn lực chỉ khiến Cơ Hạo bay ngược về phía sau mấy chục dặm, lại ngay cả một tia da thịt của hắn cũng chưa thương tổn được.
“Đáng chết!” Chúc Dung Thiên Mệnh nổi giận gầm lên một tiếng, cánh tay phải hung hăng vung lên, ‘Bốp bốp’ vài tiếng toàn bộ xương khớp ghép hết lại như cũ, toàn bộ thương thế nháy mắt khép lại. Hắn vừa sợ vừa giận nhìn Cơ Hạo, Liên Hoa Pháp Thể của hắn, thế mà bị một quyền của Cơ Hạo đả thương?
Cơ Hạo lơ lửng ở giữa không trung, nhẹ nhàng vung nắm đấm, lẳng lặng nhìn Chúc Dung Thiên Mệnh.
Liên Hoa Pháp Thể của Chúc Dung Thiên Mệnh quả nhiên không tầm thường, nhưng Cơ Hạo cũng đã nhìn ra, Chúc Dung Thiên Mệnh nay nhiều nhất có thể phát huy một phần trăm thực lực của Liên Hoa Pháp Thể, phải chờ sau khi linh hồn hắn hoàn toàn phù hợp với khối pháp thể này, hắn mới có thể trăm phần trăm phát huy uy năng lớn nhất của pháp thể.
Tới lúc đó, sợ là trong Vu Đế cảnh không ai có thể đối đầu với hắn, muốn đối phó hắn, ít nhất cũng cần đại năng Vu Thần cảnh ra tay.
Trong cơ thể, ánh sáng của hơn một ngàn khỏa bản mạng vu tinh dần dần ảm đạm, bồ đề tử Cơ Hạo ăn vào còn đang không ngừng cung cấp năng lượng khổng lồ, những bản mạng vu tinh đó còn chưa đạt tới trạng thái đỉnh phong. Cơ Hạo thầm nghĩ, cho hắn thêm nửa tháng thời gian, chờ sau khi những bản mạng vu tinh đó tăng lên tới cực hạn, hắn hẳn là còn có thể gia tăng lực lượng thêm vài lần nữa.
“Không tệ, thật không tệ. Chúc Dung Thiên Mệnh, Thiên Mệnh thái tử!” Cơ Hạo thu lại chiến ý trên thân, cười ha ha hướng Chúc Dung Thiên Mệnh gật gật đầu: “Chẳng qua, ngươi hiện tại còn là Chúc Dung Thiên Mệnh sao?”
Chúc Dung Thiên Mệnh trầm ngâm một lát, quay đầu nhìn về phía Hoa đạo nhân.
Hoa đạo nhân cười ‘ha ha’, nhìn Cơ Hạo một cái thật sâu, thân thể nhoáng lên một cái biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Giữa không trung, có thanh âm Hoa đạo nhân văng vẳng truyền đến: “Thiên Mệnh, ngươi đã kế thừa Hiên Viên thánh huyết, ngươi chính là truyền nhân huyết duệ của Hiên Viên thị. Từ hôm nay trở đi, ngươi có thể xưng Công Tôn Thiên Mệnh, ngươi nên là đế tử Hữu Hùng Hiên Viên thị, cạnh tranh đại vị Nhân Hoàng!”
Chúc Dung Thiên Mệnh gật gật đầu, chắp tay sau lưng ngạo nghễ nhìn về phía Cơ Hạo: “Chúc Dung Thiên Mệnh? Ai là Chúc Dung Thiên Mệnh? Từ nay về sau, thế gian này chỉ có Công Tôn thị Thiên Mệnh đế tử!”
Cơ Hạo á khẩu không trả lời được, xa xa Man Man đã tức giận đến mức đôi mắt phun lửa.