Vu Thần Kỷ

Chương 989: Thiên hạ chấn động



Cơ Hạo lóe lên một cái, mang một mảng lớn khói đen đến bên cạnh đám bá hậu Diêu Mãnh, Thiên Địa Kim Kiều nhoáng lên một cái, một dải thần quang màu vàng sẫm phóng lên trời, mang theo một đám người nhanh chóng trốn ra ngoài ngàn dặm...

Tự Văn Mệnh hét to một tiếng, chân phải hắn hung hăng giẫm xuống đất, mặt đất run rẩy một trận, một tiếng nổ vang từ nơi cực sâu trong lòng đất truyền đến, thân hình hắn nhoáng lên một cái, cũng chạy ra ngoài hơn ngàn dặm.

Hủy diệt võ trang vỗ một chưởng vào một ngọn núi bên bờ Bạch Long giang, một đạo u quang màu đen từ lòng bàn tay hắn phun ra, ngọn núi cao ba ngàn trượng đột nhiên biến thành màu đen. Đó là một loại màu đen long lanh trong suốt, màu đen cực kỳ linh động, vốn không nên tồn tại ở thế gian này.

Ở giữa ngọn núi cùng hư không xung quanh, có một tầng màng ngăn trong suốt cực mỏng, tầng màng ngăn lóng lánh bạch quang mờ nhạt đó đem ngọn núi đã xảy ra dị biến này cùng thân núi xung quanh phân cách ra.

Trong nháy mắt tiếp theo, hủy diệt võ trang thu hồi cánh tay, một đạo hắc quang vòng quanh mấy quý tộc Ngu tộc dưới đất khẽ cuốn, đem bọn họ cuốn đến trên vai hủy diệt võ trang đứng vững, ‘Vù ~ bốp’ một tiếng vang thanh thúy, hủy diệt võ trang xé rách hư không, thuấn di đến trên trời cao ngàn dặm.

Tầng màng ngăn trong suốt cực mỏng kia đột nhiên nổ tung, màu đen thâm thúy như lưu ly, thân núi mang theo một tia điềm xấu tiếp xúc với không khí Bàn Cổ thế giới, va chạm ngọn núi xung quanh.

Một ánh sáng chói mắt phóng lên cao, ánh sáng mạnh mẽ làm Cơ Hạo và đám người Tự Văn Mệnh theo bản năng nhắm mắt lại.

Mặt đất đang run rẩy, hư không đang chấn động, vụ nổ khủng bố quay cuồng ập tới, trong lúc nhất thời mọi người đều không nghe thấy bất cứ thanh âm nào, thân thể cùng linh hồn tất cả mọi người đều như trống rỗng, trống rỗng đến mức Cơ Hạo, Tự Văn Mệnh cường giả như vậy cũng suýt nữa quên mình tồn tại.

Một cột lửa đường kính trăm dặm theo sát ánh sáng chói lóa lao lên bầu trời, cột lửa màu đỏ đen ở trên cao mấy trăm dặm quay cuồng, lăn lộn, hướng bốn phía dần dần nở rộ, một cái mây nấm màu đỏ đen ở không trung dần dần nở, vô số khói bụi mang theo lực lượng hủy diệt kịch liệt ma sát với không khí. Vô số tia chớp màu đỏ rực to bằng vại nước từ trong khói bụi hung hăng đánh xuống, bổ nặng trịch vào trên mặt đất.

Bán kính tám trăm dặm, trong một cái không gian thật lớn hình tròn, tất cả không còn sót lại chút gì.

Không gian hình tròn màu đen đường kính một ngàn sáu trăm dặm hướng bốn phía phun ra ánh điện màu đỏ, ánh điện chói mắt phát ra tiếng ‘Bốp bốp’ vỗ đồi gò sông núi bốn phía. Từng đỉnh núi bị đánh hóa thành tro bụi, vô số chim bay cá nhảy bị dòng điện khẽ chạm liền nổ thành các làn khói.

Ngoài ngàn dặm, quân đội Cơ Hạo, Diêu Mãnh đám bá hậu mang đến đang cực lực hướng xa xa rút lui, Vu Đế, Vu Vương trong quân ngũ khàn giọng rống giận, bọn họ liên thủ nhổ lên các ngọn núi ném về phía sau, ngăn cản ánh điện màu đỏ rực không ngừng bắn tới.

Các vu tế đi theo quân đội thi triển các loại vu pháp quỷ bí khó lường, giúp quân ngũ đẩy nhanh tốc độ, quân đội khổng lồ lấy ngàn vạn để tính kéo theo các trận cuồng phong, chân đạp dải lửa, bên người quấn quanh cơn lốc tia chớp, ánh mắt mê ly hướng về phương hướng rời xa điểm phát nổ bỏ chạy hết tốc độ.

Tiếng ‘xẹt xẹt’ không dứt bên tai, một đòn nhẹ nhàng của hủy diệt võ trang, lấy ngọn núi lớn hóa đen kia làm trung tâm, tất cả trong bán kính tám trăm dặm đều hoàn toàn hủy diệt, không có bất cứ dấu vết nào từng tồn tại để lại.

Qua ước chừng thời gian một chén trà nhỏ, hố đen hình quả cầu màu đen cắn nuốt tất cả kia mới theo tiếng vang ‘Xẹt xẹt’ hướng vào phía trong sụp đổ. Không gian pháp tắc cường đại của Bàn Cổ thế giới nghiền ép quả cầu hố đen trống rỗng không có một vật này, tốn thời gian nửa khắc đồng hồ mới đem một phương hư không tổn hại này chữa trị xong.

Núi cao phụ cận hố đen hòa tan toàn bộ, sau đó ở dưới lực lượng kỳ dị nào đó tự khép lại thúc đẩy, các ngọn núi hòa tan lại mau chóng đọng lại, mấy ngàn ngọn núi to nhỏ đứng sừng sững ở dưới bóng đêm. Trong ánh sao chiếu rọi thân những ngọn núi đó đã biến thành thể lưu ly đủ mọi màu sắc, ở trong ánh sao phản xạ ra hào quang mê ly.

Nước Bạch Long giang mãnh liệt cuồn cuộn ập tới, không ngừng rót vào trong hố to còn đang bốc ra từng tia khí nóng.

Tiếng nước ‘Vù vù’ không dứt bên tai, trong dãy núi mênh mông, một cái hồ lớn hình tròn đường kính hơn ngàn dặm rõ ràng thành hình, nối làm một thể với Bạch Long giang nhãn gần trong gang tấc. Giống như cạnh một cái vại nước lớn lại đặt một cái đĩa nước nho nhỏ.

“Lực lượng khủng bố!”

Hủy diệt võ trang lơ lửng giữa không trung, trong tinh thạch màu đen hình lăng trụ được khảm ở mi tâm, Da Ma Thiên đắc ý cười điên cuồng. Tiếng cười của hắn thông qua hủy diệt võ trang mở rộng, vang vọng núi rừng phạm vi mấy vạn dặm.

“Lực lượng khủng bố cỡ nào chứ, ta có thể cảm nhận được, bị phá hủy không chỉ có ngọn núi, rừng cây còn có đám chim bay cá nhảy xui xẻo. Ta có thể cảm nhận được, ở trong phạm vi lực lượng hủy diệt bao phủ, một số pháp tắc nào đó của thế giới này cũng bị hủy diệt.”

“Đây là lực lượng đủ để hủy diệt pháp tắc. Dân bản xứ ti tiện mà nhỏ bé, các ngươi còn không quỳ xuống đất, khẩn cầu Da Ma Thiên đại nhân từ bi sao?”

Đám người Cơ Hạo, Tự Văn Mệnh ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn hủy diệt võ trang lơ lửng trên không, tản mát ra u quang nhàn nhạt màu đen, trong lúc nhất thời mọi người đều lặng im không nói gì.

Một đòn phá hủy dãy núi ngàn dặm, nhân tộc Vu Đế vừa mới ngưng tụ một viên bản mạng vu tinh không tiếc trả giá, dốc hết toàn lực đánh một đòn, cũng có thể làm được một điểm này.

Nhưng đó chỉ là thuần túy phá hủy tầng diện vật lý, chỉ là đem các ngọn núi lớn đánh thành đá vụn bùn cát mà thôi.

Một đòn này của hủy diệt võ trang, lại là thật sự hủy diệt tất cả. Mọi ngọn núi bị triệt để hủy diệt, thậm chí ngay cả pháp tắc tồn tại trong phạm vi công kích cũng bị triệt để phá hủy.

Ở trong phạm vi nhất định hủy diệt pháp tắc, nhân tộc Vu Đế tuyệt đối không làm được, vô luận là vừa ngưng tụ một viên bản mạng vu tinh, hay là đỉnh phong Vu Đế ngưng tụ tám mươi mốt viên bản mạng vu tinh, không có bất luận kẻ nào có thể làm được một điểm này.

Về phần nói Vu Thần vượt qua Vu Đế cảnh có thể hủy diệt pháp tắc hay không, Cơ Hạo và Tự Văn Mệnh chưa tới cảnh giới đó, còn chưa thể nào biết được một điểm này.

“Còn chưa quỳ xuống sao? Ti tiện... Phàm vật!” Da Ma Thiên khàn cả giọng tru lên.

Trong thiên đình, Cộng Công Thị thi triển thần thông nhìn trộm chiến trường gương mặt vặn vẹo, hai mắt phun lửa chỉ vào Đế Thích Thiên chửi ầm lên.

Đế Thích Thiên kinh ngạc vạn phần nhìn trong một tấm thần kính hiện lên thân hình to lớn kia của hủy diệt võ trang, thân thể loạng choạng, một lúc lâu nói không ra lời. Đến cuối cùng, hắn mới lắp bắp nói với Cộng Công Thị: “Ta, ta cũng không biết... viên tinh thạch nho nhỏ nọ vị đại nhân kia bảo ta mang tới cho Da Ma Thiên... thế mà là... thế mà là...”

Đột nhiên, Đế Thích Sát điên cuồng chỉ vào bầu trời mắng to: “Hủy diệt võ trang... Thế mà là ‘Võ trang’... Một đứa con tư sinh mà thôi, chỉ là một đứa con tư sinh, cần đầu tư phí tổn lớn như vậy sao? Cần sao? Đáng chết, kế hoạch của ta, kế hoạch của ta!”

Cộng Công Thị vẻ mặt quỷ bí nhìn Đế Thích Sát, đột nhiên cười lạnh: “Tựa như, lão bằng hữu chết tiệt, ngươi còn có một số thứ gạt ta? Ngươi có ý tưởng khác? Ừm? Ngươi muốn để tiểu tử này, trở thành... Con rối?”

Đế Thích Thiên tiếp tục chửi ầm lên, nguyền rủa ác độc, trong lúc nhất thời không để ý tới trả lời vấn đề của Cộng Công Thị.

Ở phương Bắc xa xôi, ngoài thành Lương Chử, Da Ma La Gia, Đế Thích Diêm La, Phạm Hài bọn mười hai vị chấp chính đại đế dị tộc lơ lửng giữa không trung, vẻ mặt khẩn trương nhìn phía nam.

“ ‘Chí cao võ trang’... Tê...”

Sắc mặt tất cả mọi người đều rất khó coi, chỉ có gương mặt tuyệt đẹp của Da Ma La Gia vặn vẹo thành một cục, quả thực giống như lệ quỷ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.