- Bác Duệ. Ngay cả Ngũ Hành Hoàn cũng trong tay Hạ Nhất Minh?
Sau khi rời xa thông đạo kia, nghe Ngao Bác Duệ kể chi tiết hơn, sắc mặt Ngao Mẫn Hành càng lúc càng khó coi.
Ngao Bác Duệ trên mặt cũng xuất hiện vẻ khổ não. Đại diện cho Động Thiên Phúc Địa, thấy Thiên Trì nhất mạch xuất hiện tuyệt thế thiên tài này, trong lòng lão càng cảm thấy khổ não hơn xa mọi người.
- Tổ sư gia. Người này thiên phú cường đại khó tin. Nếu không cần thiết, chúng ta không nên đối địch cùng hắn là tốt nhất.
Ngao Mẫn Hành hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ai nói chúng ta muốn đối đầu với hắn.
Khẽ ngẩn ra, Ngao Bác Duệ sắc mặt đỏ bừng, nói:
- Đệ tử thấy biểu hiện vừa rồi của Tổ sư gia, còn tường rằng...
Ngao Mẫn Hành lắc đầu thở dài nói:
- Nếu như còn ở thế giới kia, lão phu bằng giá nào cũng phải chém chết người này. Nhưng đã có mặt tại đây, sự việc khác hẳn.
Ngữ khí đều đều, lão nói tiếp:
- Chúng ta hao tổn tâm cơ đều không đóng cửa được thông đạo kia. Biện pháp duy nhất chính là ngăn cản đám Tử vong sinh vật kia tấn công. Chẳng lẽ ngươi nghĩ chúng ta còn muốn gây nội chiến?
Ngao Bác Duệ sắc mặt hơi đổi, lão lập tức nghĩ tới tương lai của bản thân. Cho dù có thể tiến giai Thần đạo dưới tình huống này cũng chỉ có thể chôn chân tại đây, đừng mong trở lại.
- Tổ sư gia. Ngài có hối hận không?
Ngao Bác Duệ do dự hồi lâu, rốt cuộc chậm rãi hỏi.
Ngao Mẫn Hành trầm mặc hồi lâu, sau đó khi Ngao Bác Duệ tưởng rằng lão không trả lời, lại nghe âm thanh thì thào vang lên:
- Ta sau này cũng hối hận. Đám người ở nơi này cũng hối hận. Nếu năm đó không phải nghe tin đồn kia, cũng không có kết cục này.
Ngao Bác Duệ ánh mắt khó tin nhìn Lão tổ tông. Trong thâm tâm lão, vị lão nhân này vô cùng kiên cường. Trong thời gian ngắn chỉ điểm võ công cho lão, càng để lại ấn tượng sâu sắc hơn.
Mà lúc này lần đầu tiên Ngao Bác Duệ thấy vẻ yếu đuối trên khuôn mặt lão nhân.
Cảm thán hồi lâu nhưng Ngao Bác Duệ cũng không tìm ra từ gì an ủi. Bởi vì lão đột nhiên cảm nhận được, với lịch duyệt của lão nhân trước mặt, bản thân lão không có tư cách mở miệng.
Ánh mắt ngưng lại, âm thanh Ngao Mẫn Hành lần nữa trở lên kiên cường hơn:
- Bác Duệ. Ngươi là hậu đại Ngũ Hành Môn, cũng là hi vọng của chúng ta. Cố gắng lên. Nhanh chóng tấn giai Thần đạo, không để thua kém những người khác.
Ngao Bác Duệ tinh thần chấn động, chiến ý lần nữa bùng lên.
Thần đạo, cảnh giới này trăm năm qua lão không ngừng hướng tới, lúc này tựa hồ có thể nắm chắc. Bất luận sau này thế nào, nhưng bây giờ tâm huyết của lão đều đặt trong đó.
*****
Quang mang lóe lên Hạ Nhất Minh, Mưu Tử Long cùng Thần đạo khôi lỗi từ trong hư không hiện ra.
Nhìn hai nhóm người lần lượt rời đi, Hạ Nhất Minh trên mặt xuất hiện vẻ cười lạnh. Đám người Ngao Mẫn Hành muốn báo cừu trước thì không sao, dù sao binh tới tướng ngăn, nước dâng đất chắn, cùng lắm hắn xoay lưng bỏ chạy. Với tốc độ của hắn cùng sở trường các hệ công pháp, cho dù không đánh lại vẫn có thể chạy trốn.
Nhưng đám người Mã Dự khiến hắn trong lòng cười lạnh không thôi.
Một Ngụy thần cảnh cường giả không ngờ dùng phương thức như vậy tính kế hắn, nếu không phải bản thân hắn nghe được, sợ là khó lòng tin tưởng.
Về phần Bạch Hổ kia, Hạ Nhất Minh cũng mặc kệ. Đối với Thần thú mà nói, chúng chỉ biết trợ giúp nhân vật mình coi trọng, nếu lấy tiêu chuẩn đúng sai của nhân loại áp đặt cho Thần thú thì quá hoang đường.
Đối với chúng, nếu không được chúng tán đồng, biện pháp duy nhất là dùng thực lực cường đại trực tiếp đánh cho tới khi khuất phục.
Đương nhiên với thực lực Hạ Nhất Minh lúc này còn xa mới làm được điều đó nhưng hắn tin tưởng ngày này sớm muộn cũng sẽ tới.
- Hạ huynh đệ. Ngươi thật sự ẩn giấu tốt.
Mưu Tử Long cất tiếng cười lớn, nói:
- Một ngọn lửa thiêu Vạn thụ cốc. Thật sự khiến người ta sảng khoái.
Hạ Nhất Minh giật mình nói:
- Mưu huynh. Chẳng lẽ ngươi có oán cừu với Ngũ Hành Môn?
Mưu Tử Long cười hắc hắc, nói:
- Không tính là thâm cừu đại hận bất quá có chút ngứa mắt. Bởi là Thiên hạ đệ nhất đại phái Ngũ Hành Môn hành xử bá đạo, đắc tội không ít người. Nếu chuyện này ngươi làm năm đó khẳng định sẽ được cả thiên hạ vỗ tay tán thưởng.
Hạ Nhất Minh trên mặt lộ vẻ hiểu ra, lúc này hắn không còn là tiểu tử mới bước chân vào giang hồ, trải qua nhiều chuyện như vậy ít nhiều cũng hiểu rõ vài chuyện.
Ngũ Hành Môn lúc trước là Thiên hạ đệ nhất đại phái đắc tội không ít người, ngay cả Mưu Tử Long cũng đã chịu uất ức không ít, bởi thế nghe Ngũ Hành Môn bị xấu mặt, lão đương nhiên có cảm giác hả hê.
- Mưu huynh nói đùa. Nghĩ không ra tiểu đệ vừa tiến vào nơi này đã bị hai vị Ngụy thần cảnh cường giả ghi hận. Ài...
Hạ Nhất Minh lắc đầu, cười khổ nói.
Mưu Tử Long sắc mặt cũng ngưng trọng hẳn, bất luận là ai đặt trong hoàn cảnh như Hạ Nhất Minh lúc này chỉ sợ cũng không khá hơn.
- Hạ huynh đệ. Ngươi cũng nghe Mã Dự nói. Ngươi tính sao?
Mưu Tử Long trầm giọng nói.
Hạ Nhất Minh hiển nhiên biết rõ, nếu nghe theo Mã Dự giao Cửu Long Lô ra, hiển nhiên hắn không cần lo lắng nữa.
- Mưu huynh nói đùa. Tiểu đệ mặc dù bất tài nhưng được Cửu Long Lô chấp nhận, sao có thể dễ dàng giao ra.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.xyzMưu Tử Long ánh mắt nhẹ nhõm, nói:
- Hạ huỵnh đệ nói không sai. Mã Dự danh tiếng không tốt hơn Ngao Mẫn Hành bao nhiêu. Bọn họ thường ỷ mình là danh môn đại phái xem thường đám tán tu chúng ta. Hơn nữa nếu không có ích lợi, bọn họ tuyệt đối không ra tay tương trợ. Hợp tác cùng người như vậy không khác gì chơi với hổ, được không bằng mất.
Hạ Nhất Minh đồng cảm gật đầu, vô số ý nghĩ xuất hiện, hắn thấp giọng nói:
- Theo Mưu huynh thấy, tiểu đệ phải xử trí thế nào?
Mưu Tử Long suy nghĩ một chút, nói:
- Rất đơn giản. Chúng ta ở nơi này chờ đợi nửa năm. Đợi khi viện quân Tử vong sinh vật tới sẽ trở về.
Lão cười hắc hắc nói:
- Khi đó tất cả mọi người tập trung lại đối phó đám quái vật kia, tuyệt đối không ai dám có chủ ý với ngươi.
Hạ Nhất Minh vỗ tay, hai mắt hiện lên vẻ hưng phấn nói:
- Mưu huynh, ý kiến hay.
Mưu Tử Long khẽ lắc đầu, nói:
- Bất quá phương thức này chỉ có thể tạm thời áp dụng. Không thể triệt tiêu nguy cơ.
Hạ Nhất Minh khẽ kêu một tiếng, ánh mắt lóe lên quang manh nhìn đối phương.
Mưu Tử Long sắc mặt ngưng trọng, nói:
- Hạ huynh đệ hẳn biết đạo lý mang ngọc có tội. Trước khi ngươi có thực lực nắm giữ thứ này khẳng định vẫn bị đám người kia chú ý. Hắc hắc...Hỏa hệ đệ nhất thần khí Cửu Long Lô. Tin tức này truyền ra, chỉ sợ không phải chỉ có đám người Mã Dự thèm muốn.
Lão dừng một chút, nói:
- Cho dù trốn được nguy cơ tạm thời nhưng sau khi quái vật thối lui, trong trăm năm kế tiếp ngươi sẽ rơi vào nguy hiểm.
Hạ Nhất Minh sắc mặt khẽ biến, hắn biết những lời Mưu Tử Long nói tuyệt đối là thật.
Trong đầu hắn lướt qua vô số ý nghĩ. Bách Linh Bát đã từng nói qua, gã nắm chắc khả năng đóng cửa thông đạo, hơn nữa trước đó Hạ Nhất Minh phải trở lại thông đạo chờ đợi.
Chuyện này trước mắt chỉ mình Hạ Nhất Minh biết. Nếu đến lúc đó tùy cơ ứng biến, bản thân hắn một mình thoát thân, sau đó Bách Linh Bát đóng cửa thông đạo lại, những người kia vĩnh viễn sẽ ở lại đây.
Chỉ là nơi này còn có Thiên Trì nhất mạch Đế Thích Thiên, Linh Tiêu Bảo Điện Tử Lỗ Li cùng Bắc Hải Băng Cung Băng Tiếu Thiên.
Ba người bọn họ quan hệ với hắn không tồi, hơn nữa vị lão Thần đạo trước mắt cũng có chút hợp ý, nếu để bọn họ ở lại, sau này thâm tâm hắn sẽ không yên.
Lắc đầu, hắn đem tất thảy giản lược bớt.
Bách Linh Bát cho dù có thể đóng cửa thông đạo cũng khiến Băng Đảo biến đổi, mà tình huống này Hạ Nhất Minh cũng khó che giấu được mọi người.
Nhìn vẻ mặt không ngừng biến đổi của Hạ Nhất Minh, Mưu Tử Long thở dài nói:
- Hạ huynh đệ không cần sốt ruột. Vẫn còn một biện pháp hữu hiệu nhất.
Hạ Nhất Minh hai mắt sáng ngời, nói:
- Biện pháp gì?
- Thực lực của ngươi hiện tại không đủ để nắm giữ Cửu Long Lô, không bằng cố gắng tu luyện đạt tới cảnh giới đó.
Mưu Tử Long tủm tỉm cười.
Hạ Nhất Minh trợn tròn hai mắt, nói:
- Ngụy thần cảnh?
- Không sai. Nếu ngươi có thể tiến giai Ngụy thần cảnh, cam đoan không ai dám tìm tới gây sự.
Mưu Tử Long tin tưởng nói.
Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu, dở khóc dở cười, nói:
- Mưu huynh. Ngụy thần cảnh nói dễ vậy sao? Nửa năm nữa tuyệt đối không thể.
- Nửa năm quả thật không có khả năng nhưng với thiên phú tu luyện đệ nhất thiên hạ của ngươi, tại sao sau khi đám quái vật kia rời khỏi không trở lại đây tu luyện. Trong trăm nữa khẳng định sẽ thuận lợi tiến giai. Khi đó có người muốn gây sự với ngươi cũng phải suy nghĩ trước.
Hạ Nhất Minh khẽ nhíu mày, trong lòng mơ hồ phát lạnh.
Mưu Tử Long không biết chuyện của Bách Linh Bát nên lão mới có thể khẳng định như vậy. Nếu để lão biết tám tháng sau mọi người có hi vọng thoát thân, tuyệt đối lão sẽ không nói những lời này.
Một khi rời khỏi nơi đây, ý định những người kia sẽ mau chóng thay đổi, điểm này khẳng định không sai.
Bản thân Hạ Nhất Minh có chút tự phụ nhưng cũng chưa dám mơ sẽ chiến thắng Ngụy thần cảnh cường giả.
Hắn thở dài một tiếng, trong đầu nghĩ về Hạ gia, Hoành Sơn nhất mạch cùng Linh Tiêu Bảo Điện. Tất cả hồi ức như lướt qua một lần trong đầu hắn.
Rốt cuộc hắn chậm rãi ngẩng đầu.
Khi hắn ngẩng đầu lên ánh mắt đã không còn vẻ bàng hoàng rung động, thay thế vào đó là vẻ kiên định sắt đá.
Năm đó hắn còn là Ngũ khí Tôn giả đã có can đảm chống lại Nhân đạo đỉnh cấp cường giả, lúc này đặt chân lên Thần đạo, vì sao lại trở lên do dự không quyết?
Hắn nhìn Mưu Tử Long nhếch miệng cười, đi nhanh tới đầu thông đạo khác.
Mưu Tử Long ngơ ngác nhìn theo Hạ Nhất Minh, sau một lát mỉm cười vui mừng. Lão biết Hạ Nhất Minh khẳng định đã thông suốt, chuyện này thật đáng mừng, cũng là chuyện lão rất mong chờ.
Thần đạo cường giả trẻ tuổi nhất này sẽ mang tới cho lão bao nhiêu kinh hỉ đây?