Trên thế giới này, đừng nói là thần thú, cho dù là thánh thú nguyện ý làm bạn với nhân loại cũng là rất ít, hơn nữa còn trở thành thánh thú thủ hộ truyền thừa của môn phái.
Nam Cương Lưu Ly đảo mặc dù vô cùng cường đại, nhưng môn phái này cũng không có thánh thú thủ hộ, cho nên khi Bạch Hổ nguyện ý đi theo Nguyên Quyên không nghi ngờ gì đây là chuyện tốt đột nhiên từ trên trời rơi xuống, đủ để làm cho người ta hôn mê bất tỉnh vì vui sướng a.
- Lưu tông chủ, bọn ta muốn trở về Lưu Ly đảo, ý của ngươi thế nào? - Nguyên Quyên mỉm cười dò hỏi một chút.
Mặc dù thực lực của Nguyên Quyên hơn xa Lưu Xương Cử, nhưng thái độ của nàng lại không giống như Ngao Mẫn Hành, giờ phút này nàng rất tôn trọng tông chủ đương nhiệm của Lưu Ly đảo.
Lưu Xương Cử vui mừng, hắn lập tức tiến lên nói:
- Nguyên trưởng lão, ba ngài nếu trở về Lưu Ly đảo thì thật sự là may mắn cho bổn phái, tổ tông phù hộ a.
Mã Dự cười ha hả, quay về phía mọi người ôm quyền thi lễ lôi kéo tay Nguyên Quyên xoay người rời đi.
Ở trong Tử Vong Chi Địa bọn họ từng muốn đoạt lại Cửu Long Lô trong tay Hạ Nhất Minh, nhưng sau khi kiến thức thực lực và tiềm lực của Hạ Nhất Minh, cùng với việc Thần Long lưu lại một mình hắn để cho hắn cảm ngộ một chút đại đạo. Thì bọn họ lập tức hiểu rõ, suy nghĩ này không nên tiếp tục xuất hiện trong đầu nữa.
Đã như vậy bọn họ cũng không tiếp tục dây dưa mà lập tức lên đường trở về, quyết định hào hiệp tới mức này thì không phải người nào cũng có thể làm được.
Bạch Hổ chậm rãi bước theo, động tác của nó c không mau nhưng trên thực tế lại nhanh như chớp, trong nháy mắt đã không thấy tung tích.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLLưu Xương Cử vội vàng quay về phía mọi người cáo lỗi rồi vui mừng đuổi theo.
Ngao Mẫn Hành khẽ lắc đầu, hắn mặc dù cũng muốn kéo một thần thú trở về làm thủ hộ cho Ngũ Hành môn, nhưng trên cơ bản đây là chuyện khó có thể xảy ra. Chỉ thở dài một tiếng mang theo Vi Cẩm Thuận, Ngao Bác Duệ xoay người rời đi.
Sau khi ba người này rời đi, nơi này nhất thời lâm vào cảnh trầm mặc.
Thần Nỗ nhẹ nhàng vỗ đầu Kỳ Lân thú, đầu thánh thú đỉnh phong này cũng tấn chức thần đạo làm cho hắn vô cùng ngạc nhiên. Hắn vội vàng hướng về phía mọi người xung quanh cáo từ rời đi, bất quá trong lòng hắn cũng quyết định sau khi trở về bộ tộc Đồ Đằng, lập tức bế quan tỏa sơn, không cho môn hạ tiến ra bên ngoài.
Thiên hạ hôm nay nổi lên phong vân đầy trời, đông đảo các thần đạo cường giả xuất hiện trong thiên hạ, không phải chỗ cho Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả có thể tung hoành như ngày xưa nữa.
Trước khi hắn cùng Kỳ Lân thú tấn chức Ngụy Thần cảnh thì bọn họ tuyệt đối sẽ không chút động trêu chọc người khác.
Bảo Nham Trúc cùng Tử Lỗ Li đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt bọn họ mơ hồ hiện lên một tia lo lắng. Bất quá bọn họ lo lắng điều gì thì lại khó có thể nói ra được bằng lời.
Từ Lỗ Li tiến lên nói:
- Hạ huynh, ngươi vẫn nguyện ý đảm nhiệm chức vị khách khanh trưởng lão của Linh Tiêu Bảo Điện chúng ta chứ?
Một câu này của hắn có rất nhiều dụng ý, hắn nhìn chằm chằm về phía Hạ Nhất Minh. Hạ Nhất Minh bật cười một tiếng nói:
- Tử huynh, ta cùng Kim Chiến Dịch là huynh đệ tình thâm, Hắc Đồng trưởng lão đối với ta cũng có đại ân....
Hắn hơi dừng lại một chút nghiêm mặt nói:
- Hơn nữa, Hạ mỗ cũng không phải là người vong ân bội nghĩa.
Tử Lỗ Li rốt cục cũng yên tâm, hắn lộ ra nụ cười trên mặt nói:
- Như thế thì lão phu cũng yên tâm rồi.
Bảo Nham Trúc cười ha hả nói:
- Hạ huynh đệ, ngươi sau này nếu rảnh rỗi mà không ngại thì tới Linh Tiêu Bảo Điện chơi, hai nhà chúng ta đi lại với nhau nhiều chút mới không cảm thấy xa lạ.
Hạ Nhất Minh gật đầu nói:
- Bảo huynh chớ quên, Hạ mỗ cũng là khách khanh trưởng lão của Linh Tiêu Bảo Điện, nhiều ít bao nhiêu thì cũng được coi như là một nửa chủ nhân, tại sao lại có thể tính là hai nhà a?
Bảo Nham Trúc vỗ trán cười to mấy tiếng rồi cũng lôi kéo tay Tử Lỗ Li rời đi.
Cát Ma Phàm Thù ở trong đám người này là một người tương đối đặc biệt, hắn vội vàng quay sang những người còn lại tạm biệt rồi im lặng rời đi.
Mặc dù hắn bây giờ đã tấn chức thần đạo, nhưng trong thiên hạ hiện nay địa vị của hắn không còn như trước nữa.
Cửu U Chi Địa cùng Đồ Đằng bộ tộc phỏng chừng sau mấy trăm năm nữa vẫn phong bê sơn môn không tham dự chuyện thiên hạ.
Băng Tiếu Thiên cười khổ một tiếng nói:
- Lễ Huân, ngươi cùng ta quay về môn phái hay là trở về Tây Bắc thăm người thân?
Viên Lễ Huân do dự một chút, nói:
- Tôn chủ đại nhân, Lễ Huân muốn về nhà bái kiến phụ mẫu một chuyến.
Băng Tiếu Thiên gật đầu nói:
- Ngươi đã nhiều năm không về nhà làm như vậy cũng là chuyện thường, bất quá ngươi đã được thần khí Băng Lăng Kính tán thành, như vậy trên con đường tu luyện võ đạo không được trễ nải, phải sớm tranh thủ tấn giai Ngụy Thần cảnh mới được.
Viên Lễ Huân nhẹ nhàng đáp ứng, Băng Lăng Kính lúc này vẫn liên tục xoay quanh thần thể của nàng, chứ không tiến vào bên trong thân thể.
Băng Tiếu Thiên gật đầu một cái rồi cũng cáo từ mọi người rời đi, trước kia tiến vào trong Tử Vong Chi Địa cũng có thần đạo trưởng lão của Bắc Cương Băng Cung. Nhưng hôm nay người đó đã mất, bất quá do Viên Lễ Huân được thần khí Băng Lăng Kính tán thành, hơn nữa còn có viện trợ cường đại là Hạ Nhất Minh thì ngày sau Bắc Cương Băng Cung vẫn là một phương bá chủ.
Thần Long gầm nhẹ mấy tiếng, ba đầu thần thú khác liếc mắt nhìn nhau một cái sau đó phát lên những tiếng hống đinh tai nhức óc, rồi mới rời đi.
Bất quá làm cho Hạ Nhất Minh phải kinh ngạc chính là, phương đông Bạch Long cùng phương Tây Thần Long đều di chuyển về cùng một hướng.
Ở trong Tử Vong Chi Địa hai đầu Thần thú này luôn đối chọi với nhau, nhưng sau khi rời đi lại đến cùng một địa phương làm cho hắn cảm thấy kỳ quái. Đi về phía Nam không biết là muốn tơi nơi đâu làm khách a? Trải qua năm ngàn năm, địa phương trước kia chúng nó ở phỏng chừng hiện nay không còn người nào nữa.
Thân hình Long Xà hơi chuyển động, nó chậm rãi thối lui về phía sau, cuối cùng không có tiến vào trong biển băng mà cứ như vậy biến mất vô ảnh vô tung.
Sau khi nó tấn chức thần đạo mặc dù hung khí ngập trời nhưng chỉ thoáng cái đã xuất hiện rất nhiều cường giả thần đạo, đặc biệt là đầu Thần Long đi ra cuối cùng mang tới cho nó cảm giác sợ hãi.
Rắn có thuộc tính âm, cho dù là khi tấn chức vào thần đạo cũng vẫn như thế, cho nên sau khi đại đa số thần đạo rời đi nó cũng len lén rời khỏi.
Bởi vì nó theo bản năng cùng linh giác cảm nhận được sự nguy hiểm của đầu Thần Long kia, cho nên phải rời xa đối phương càng xa càng tốt.
Chỉ thoáng cái, tuyệt đại đa số thần đạo cường giả đã rời đi, lúc này chỉ còn lại Thiên Trì nhất mạch, Mưu Tử Long cùng đám người Hạ Nhất Minh. Mà đầu Thần Long kia giống như hoàng đế đứng ở trên cao, cũng không biết lúc này nó đang suy nghĩ điều gì.
Một lúc lâu sau, ánh mắt nó chuyển động dừng lại ở trên thân hình hơn mười trượng của Bảo Trư.
Bảo Trư bị Thần Long nhìn thì hơi run rẩy vài cái, nó mặc dù cũng tấn giai thần đạo, nhưng trời sinh tính tình nhát gan, cẩn thận cho nên khó có thể thay đổi. Nếu như đối mặt với nó là một đầu thần thú có thực lực ngang bằng thì đương nhiên nó sẽ không sợ hãi.
Nhưng khi đối mặt với ánh mắt sâu không lường được của Thần Long, nó có cảm giác như bản thân mình đang bị người ta nhìn thấu thấy tất cả, lòng có chút hơi lạnh đi.
Thân thể hơi thoáng lên, nó theo thói quen trốn về phía sau lưng Hạ Nhất Minh.
Chỉ là, với thân thể khổng lồ của Bảo Trư hôm nay, cho dù nó ẩn nấp cũng không thể tạo thành nhiều tác dụng, vẫn bị Thần Long nhìn chằm chằm như trước.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc nhìn về phía Thần Long, trong cảm giác của hắn thì Thần Long đối với Bảo Trư cũng không có ác ý. Đôi mắt tỏa ra thần quang gần như chỉ thể hiện bản thân nó đang có hứng thú với Bảo Trư mà thôi.
Trong lòng khẽ động, tiểu gia hỏa Bảo Trư này trước nay đều có vận khí rất tốt, vô luận là Long Xà hay Kỳ Lân thú đối với nó đều có vài phần kính trọng. Chẳng lẽ đầu Thần Long này cũng như thế sao?
- Thần Long đại nhân, đây là Bảo Trư bằng hữu của vãn bối, ngài cũng đã từng gặp qua nó. - Hạ Nhất Minh hơi cười nói:
- Nó cũng vừa tấn giai thần đạo cho nên cái gì cũng không hiểu, nếu có thể được ngài chỉ điểm thì khẳng định nó sẽ vô cùng cảm ơn.
Thần Long cười hắc hắc hai tiếng, tựa hồ như cũng nhìn thấu được tâm tư của Hạ Nhất Minh, bất quá sau khi trầm ngâm nửa ngày cuối cùng nó nói:
- Cũng được. Ta xem tiểu gia hỏa này cũng thuận mắt, giúp nó một chút cũng được.
Một đạo thần quang đột ngột ngưng tụ trên trán Thần Long, sau đó đạo quang ảnh lóe lên như tia chớp bắn tới trước mặt Bảo Trư.
Tiểu Bảo Trư mặc dù kiệt lực muốn trốn tránh, như tốc độ của đạo quang ảnh quá nhanh, hơn nữa tiểu Bảo Trư bây giờ vẫn chưa thích ứng được với thân thể khổng lồ của nó cho nên tốc độ cũng chậm đi một bậc, dẫn tới bị đạo bạch quang đánh trúng.
Bạch Mã Lôi Điện nhẹ nhàng hí lên một tiếng, trong thanh âm của nó mơ hồ mang theo chút cảm giác hâm mộ.
Thân thể khổng lồ của Bảo Trư nhất thời cứng lại, đôi mắt to đùng của nó nhìn trừng trừng về phía trước, nhưng Hạ Nhất Minh lại phát hiện ánh mắt của nó căn bản không có tiêu cự.
Nó tựa hồ đang du ngoạn trong cõi thần tiên, hoặc đang ngẩn người ngây ngốc, nhưng tất cả mọi người đều biết một khi nó tỉnh táo lại khẳng định sẽ có rất nhiều cỗ tốt.
Quả nhiên, sau nửa ngày đôi mắt Bảo Trư nhất thời trở lại vẻ linh động như trước.
Trong đôi mắt của nó tràn ngập quang mang vui mừng, hiển nhiên nó đã tìm hiểu được chuyện gì đó, hơn nữa chuyện này còn khiến cho nó rất cao hứng.
Từ trên người nó toát ra thiên địa chi lực khổng lồ, lực lượng chung quanh điên cuồng tụ tập lại trên thân thể của nó.
Đám người Hạ Nhất Minh đưa ánh mắt hứng thú nhìn Bảo Trư, không biết nó trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy đã đạt được năng lực hay học hỏi được điều gì thần kỳ a?
Thiên địa chi lực điên cuồng khởi động, thân hình Bảo Trư xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Thân hình vốn to lớn tới mười trượng của nó sau khi được thiên địa chi lực quy tụ bắt đầu thu nhỏ lại. Mặc dù tốc độ thu nhỏ cũng không mau, nhưng vẫn làm cho người ta có thể cảm giác được, cho nên không ai có th phủ nhận được thân hình nó đang thu nhỏ lại.
Đám người Hạ Nhất Minh trợn mắt cứng lưỡi nhìn Bảo Trư, mặc dù trên thế giới này có không ít thần thú, nhưng cho tới bây giờ những thần thú có thể tự do biến hóa thân hình tựa hồ cũng chỉ có Thần Long.
Ngoại trừ nó ra, cho dù bốn đầu thần thú đạt tới Ngụy Thần cảnh kia cũng không thể tự do điều khiển thân hình hóa lớn nhỏ.
Đây là một loại thiên phú, cho dù là ở trong đám thần thú cũng là một trong những thiên phú cực kỳ hiếm có.
Mà Bảo Trư không nghi ngờ gì lại có thể nắm giữ thiên phú này, chỉ bát quá phải được Thần Long trợ giúp mới có thể nắm giữ được.
Rất nhanh sau đó, Bảo Trư không ngừng thu nhỏ lại, từ thân hình dài tới mười trượng xuống tới năm trượng rồi đạt tới hình dạng như ban đầu.
Hạ Nhất Minh cùng Viên Lễ Huân đưa ánh mắt vui mừng lẫn sợ hãi nhìn nhau, tiểu tử Bảo Trư ngoại trừ có thêm hai chiếc sừng ở trên đầu thì không có khác trước.