Ba người Ngao Mẫn Hành không hẹn mà trong lòng thầm mắng lão Mã Dự giảo hoạt.
Khi biết người này vì Hạ Nhất Minh mà đến, trong lòng ba người còn xuất hiện một tia vui mừng. Mặc dù Hạ Nhất Minh chỉ là Hư Thần cảnh cường giả, nhưng bên cạnh hắn lại có rất đông đảo các thần đạo cường giả, đủ để khiến cho bất luận kẻ nào cũng không muốn trêu chọc vào tổ ong vò vẽ này.
Bỗng dưng có một tên ngốc tử phương Tây tới khiêu chiến hắn, mặc kệ kết quả thắng bại ra sao thì đây cũng là chuyện vô cùng tốt.
Hơn nữa bọn họ có thể khẳng định, việc này tuyệt đối sẽ không bị bỏ qua đơn giản như vậy, nếu có thể đem toàn bộ phương Tây kéo vào thì họ đối đầu với cường giả vùng Tây Bắc, khiến cho đám người Hạ Nhất Minh không thể bứt ra quản chuyện phương Đông mới là kết quả tốt nhất mà Ngũ Hành Môn mong đợi.
Nhưng mà, Mã Dự nói một câu như vậy đã khiến cho bọn họ dính vào việc này, một khi đã có người khơi ra thì khó có thể trốn tránh được trách nhiệm.
Tuy bọn họ cũng không thích cường giả phương Tây, thậm chí còn có chút thù địch, nhưng bọn họ lại càng không muốn vì Hạ Nhất Minh mà xuất đầu lộ diện. Nhưng nếu như chuyện này xảy ra trong phạm vi Động Thiên Phúc Địa mà bọn họ khoanh tay đứng nhìn thì sẽ khiến cho danh vọng của Ngũ Hành Môn bị đả kích rất lớn. Bọn họ đang tổn hao trăm phương ngàn kế để tái hiện lại sự huy hoàng của Ngũ Hành Môn, cho nên không thể để điều như vậy xảy ra được.
Ngao Bác Duệ lúc này đột nhiên cười nói:
- Ngả Đức Văn các hạ từ phương Tây xa xôi ngàn dặm đến đây hẳn là rất mệt mỏi, nếu giờ phút này khiêu chiến thì không hợp lý lắm, hay là để sau mấy ngày nữa đi.
Một câu nói này của hắn làm tiêu tán âm của của Mã Dự, chỉ cần tên tiểu tử phương Tây này không ở trong Ngũ Hành Môn đòi giao chiến với Hạ Nhất Minh, thì bọn họ sẽ không còn liên quan tới nữa.
Sắc mặt Ngả Đức Văn trở nên ngưng trọng, hắn chậm rãi đứng lên, từ tên người tỏa ra một cỗ khí thế mênh mông.
Đây là khí tức chiến đấu ác liệt, loại khí tức này giống như một thanh bảo kiếm được rút ra khỏi vỏ hướng thẳng về phía Hạ Nhất Minh lao tới.
Trên mặt đám người Mã Dự lộ ra một tia cổ quái, trong lòng nhất thời mừng thầm.
Tên Ngả Đức Văn này mặc dù có được lực lượng cường đại, nhưng hắn rõ ràng không biết được quan hệ của các thần đạo cường giả phương Đông.
Trên thực tế, Ngả Đức Văn chẳng những không hề hay biết gì, thậm chí khi tiến vào đại lục phương Đông còn không biết thế giới ngày nay đã không còn giống như lúc hắn rời đi nữa.
Ở trong lòng hắn, khi hắn tấn giai thần đạo là đã có thể hoành hành ở phương Đông không hề cố kỵ điều gì, bất cứ cái gì ngăn cản trước mặt hắn thì đều bị coi như một đám kiến hôi. Nhưng khi hắn tới đây, thấy được đông đảo thần đạo cao thủ, hai mắt nhất thời trợn tròn lên.
Đúng là bởi vì sự thật vượt qua khỏi tưởng tượng của hắn, khiến cho trái tim hắn mất đi sự cân bằng, cuối cùng mới đưa ra lựa chọn sai lầm này.
Sắc mặt Ngao Bác Duệ nhất thời đen cả lại, hắn đã ám chỉ rõ ràng như vậy mà Ngả Đức Văn vẫn lựa chọn ngay lập tức động thủ. Nếu lúc này để cho hắn cùng Hạ Nhất Minh động thì thì thật sự là đại sỉ nhục cho Ngũ Hành Môn.
Không cần phải nghĩ ngợi gì, hắn vung tay áo lên, một cỗ khí thế giống như thực chất được phóng ra, trực tiếp ngăn cản khí thế của Ngả Đức Văn lại.
Lực lượng của song phương ở giữa không trung va chạm mạnh vào nhau, hơn nữa còn sinh ra ba động kịch liệt bắn ra khắp nơi.
Mới chỉ so đấu về khí thế mà đã khiến cho người ta phải sợ hãi như vậy, thì khi thần đạo cao thủ giao chiến với nhau không phải bất kỳ cường giả cảnh giới nào có thể so sánh được.
Ngao Mẫn Hành tức giận hừ một tiếng, thanh âm của hắn giống như một chiếc trùy sắt hung hăng đánh vào trong lòng mọi người, đặc biệt là Ngả Đức Văn lại càng thay đổi sắc mặt. Nhưng ngoài dự liệu của mọi người, vị thần đạo cường giả phương Tây này cũng không mượn cơ hội đó để xuống đài, mà cổ tay hắn hơi rung lên, một thanh đại kiếm tỏa kim quang sáng lạn xuất hiện trong tay hắn.
Lúc này, không chỉ đám người Ngao Mẫn Hành lộ vẻ phẫn nộ trên mặt, ngay cả đám người Mã Dự, Bảo Nham Trúc cũng phải ngạc nhiên.
Trước mặt nhiều thần đạo cường giả của phương Đông mà hắn còn dám lấy ra thần binh nữa chứ....
Tên tử này có phải óc toàn bã đậu không? Hay một kẻ tâm thần đây?
Chỉ là cũng không ai biết, lúc này bản thân Ngả Đức Văn cũng rất ngạc nhiên, hắn vô cùng khó hiểu nhìn trường kiếm trong tay. Bởi vì ngay cả hắn cũng không hiểu vì sao mà mình không thể nhẫn nại được đã xuất ra thần binh.
Hắn cũng không biết, khi hắn thừa nhận ý thức truyền thừa của người trên thần chi đảo, thì thu hoạch cũng không chỉ có kinh nghiệm và trí nhớ, mà ngay cả tính cách cao ngạo của đối phương cũng khiến cho hắn bị ảnh hưởng.
Trong thời đại của hắn, hắn tung hoành thiên hạ được xưng là vô địch.
Đông đảo các thần đạo cường giả ở đây mặc dù tạo thành áp lực tâm lý rất lớn cho hắn, nhưng lại càng làm cho tính cách đấy bị dẫn phát ra.
Mãi cho tới khi thần kiếm xuất hiện trong tay, hắn mới mơ hồ cảm giác được phản ứng của mình dường như có chút thái quá.
Bất quá, tình huống đã tới mức này thì dù hắn có muốn nói gì cũng đã chậm.
Ngao Bác Duệ bình tĩnh tiến lên trước, trong tay hắn lúc này đã xuất hiện một thanh trường côn kỳ dị, hắn nhanh chóng điểm về phía trước ngực Ngả Đức Văn.
Trong ba vị thần đạo của Ngũ Hành Môn, lúc này chỉ có hắn ra tay mới miễn cưỡng được coi là không ỷ mạnh hiếp yếu.
Ngả Đức Văn tựa hồ cũng hơi sửng sốt một chút, nhưng phản ứng của hắn tương đối mau lẹ. Thần kiếm trong tay nhanh chóng được huy động tạo thành một đạo quang thải rồi đột nhiên che chắn đường tiến của trường côn.
Sau đó vô số quang mang ngưng tụ tại một điểm, đánh thẳng vào trung tâm của trường côn.
Thời gian giờ phút này trong nháy mắt dừng lại, mộc côn trong tay Ngao Bác Duệ lập tức bị bạo liệt, lực lượng dư thừa còn lại sau khi trùng kích còn tạo thành một đạo gió lốc trong sơn cốc.
Ngao Bác Duệ kêu khẽ một tiếng, sắc mặt hắn trở nên ngưng trọng, đối phương chỉ tùy tiện ra tay mà đã đủ uy lực phá vỡ thần binh của hắn, hơn nữa dư lực vẫn còn cuồn cuộn không dứt. Lúc này, hắn cảm nhận được cảm giác nguy cơ khổng lồ, đối phương nhìn thì tựa hồ tiện tay một kiếm, nhưng uy lực khó có thể tưởng tượng nổi.
Thiên địa chi lực quanh người hắn bất đầu được điều động.
Thần đạo cường giả ở trên đại lục giao thủ có rất nhiều kiêng kỵ, cho dù là ai cũng không dám tùy ý phóng thích thiên địa chi uy. Đây là vì thần đạo cường giả chỉ cần giơ tay, nhấc chân đã tạo thành lực phá hoại rất lớn đối với hoàn cảnh xung quanh. Cho nên nếu như không phải lúc vạn bất đắc dĩ, bọn họ sẽ không bao giờ giao thủ trên đại lục, càng không thể ở trong một tông môn của một môn phái nào đó giao thủ.
Nhưng mà tình thế lúc này đã hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế, vì chống đỡ một kiếm cường đại này, Ngao Bác Duệ đã bất chấp hoàn cảnh nơi đây.
Trong nháy mắt, thiên địa chi lực khổng lồ đã tụ tập về nơi đây, có thể làm được như thế này cũng chỉ có thần đạo cường giả.
So sánh với Hạ Nhất Minh cùng thần đạo khôi lỗi trước khi hắn tấn chức thần đạo thì, thiên địa chi lực tụ tập lại còn không bằng một phần mười bây giờ của Ngao Bác Duệ.
Cổ tay nhẹ nhàng vung lên, thiên địa chi lực khổng lồ được phóng ra ngoài, trong nháy mắt cả sơn cốc đều quanh quẩn những thanh âm ù ù. Đây chính là do thần đạo cường giả ngưng tụ lực lượng sắp khiến cho thiên địa biến sắc.
Ngao Mẫn Hành hơi chần chờ một chút, hắn quay đầu nhìn về phía cây thần thụ một lát, tựa hồ như được sự khẳng định nào đó cho nên cũng không ra tay ngăn cản.
Mà trên thực tế, loại lực lượng đang ngưng tụ có thể khiến cho thiên địa chi lực biến sắc kia đang bị một loại lực lượng nào đó phong tỏa ở trong sơn cốc. Mặc dù cỗ lực lượng này không hề biến mất hay suy yếu, nhưng cũng không thể nào lan ra ngoài sơn cốc được. Nếu không như thế, cho dù là trong sơn cốc, cỗ lực lượng này cũng không gây ra bất cứ ảnh hưởng gì tới thần thụ.
Lực phá hoại của cỗ lực lượng này có thể san phẳng một ngọn núi vậy mà chỉ giống như một cơ gió mạnh thổi qua, không thể tạo ra được chút thương tổn nào với thần thụ.
Lực lượng khổng lồ vây quanh người Ngả Đức Văn, vị thần đạo cường giả phương Tây Ngả Đức Văn vừa mới phát thần uy đem thần binh của Ngao Bác Duệ hủy đi đột nhiên làm cho người ta phải choáng váng. Thiên địa chi uy không gặp một chút trở ngài nào bắn thẳng về phía hắn.
Tất cả mọi người đều giật mình, cho dù Ngao Bác Duệ không ra tay lưu tình giờ phút này cũng cảm thấy có chút hối hận. Chẳng lẽ người này thật sự thần kinh sao? Nếu cứ như vậy giết chết người này, chỉ sợ sau này sẽ phải ứng phó với sự trả thù của cường giả phương Tây, bọn họ sẽ di chuyển mục tiêu từ Hạ Nhất Minh sang Ngũ Hành Môn.
Nhưng mà, ngay lúc thiên địa chi uy sắp bao phủ quanh người, Ngả Đức Văn đột ngột giương trường kiếm lên.
Tiếp theo đó, mọi người chỉ thấy kim quang bắn ra khắp nơi, thần uy như biển.
Một cỗ lực lượng quỷ dị từ trên thanh trường kiếm lan ra.
Không gian chung quanh bắt đầu có những ba động kỳ dị, các loại lực lượng đang theo một phương thức nào đó tụ tập lại quanh người Ngả Đức Văn.
Một luồng khí lạnh từ trong lòng mọi người bốc lên, sau khi nhìn thấy mảnh kim quang này trong lòng bọn họ bỗng nhiên xuất hiện một cỗ áp lực mãnh liệt.
Ở trong những người này cũng chỉ có Ngụy Thần cảnh cường giả mới có thể chống đỡ lại được loại lực lượng đó.
Nhưng vẻ mặt bọn họ cũng rất khiếp sợ, bởi vì bọn họ đều biết cỗ lực lượng này chính là lĩnh vực, chỉ có Ngụy Thần cảnh cường giả mới có thể thi triển ra loại lực lượng này.
Thiên địa chi uy khổng lồ sau khi tiến vào vùng quang mang màu vàng do thần kiếm phát ra đều biến mất, không thể tiếp tục tạo ra được chút tác dụng nào nữa.
Lực lượng lĩnh vực uy nghiêm như núi, không hề dao động, rộng lớn như biển, khó có thể thấy được giới hạn.
Thiên địa chi uy của Ngao Bác Duệ biến mất một cách vô thanh vô tức.
Hai mắt Ngả Đức Văn chớp động tinh quang, một kiếm hắn thi triển ra khiến cho quang hoa vạn trượng, một loại lĩnh vực lực lượng màu vàng theo kiếm của hắn mà lan tỏa ra trong sơn cốc.
Sắc mặt Ngao Bác Duệ trắng bệch, khi đối phương thi triển ra lĩnh vực hắn đã biết không tốt rồi.
Lực lượng cấp bậc này thi triển ra thì hắn không hề có cơ hội để thủ thắng.
Mắt thấy quang mang màu vàng sắp lan tỏa tới, hai chân hắn nhanh chóng di động về phía sau.
Nhưng mà ngay lúc này, trên mặt Hạ Nhất Minh có một chút quang mang khiếp sợ và không hiểu, chẳng biết quỷ thần xui khiến thế nào hắn lại xuất thủ.
Động Thiên Phúc Địa của phương Đông chính là một vùng đất được thiên nhiên ưu đãi, cảnh sắc đẹp đẽ vô cùng.
Ở trong vùng núi non này có một gốc cây cổ thụ đã mấy ngàn năm được người ta gọi là thần thụ.
Bên dưới gốc cây thần thụ đó, hoàn cảnh vô cùng tươi tốt, các loại mùi hoa thoang thoảng khắp nơi, giống như nhân gian tiên cảnh vậy.
Tuy nhiên, lúc này hết thảy mọi thứ đều thay đổi.
Một kiếm do Ngả Đức Văn chém ra sau phá vỡ thiên địa chi uy của Ngao Bác Duệ, cỗ lực lượng lĩnh vực này tiếp tục được khuếch tán ra làm cho người ta cảm giác như thực vật nơi đây đang phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn.
Ngao Mẫn Hành cùng Vi Cẩm Thuận vẫn như trước không hề ra tay, bởi vì bọn họ vô cùng tin tưởng, chỉ cần còn ở trong Vạn Thụ Cốc thì lấy thực lực của thần thụ hôm nay sẽ không có bất cứ điều gì ngoài ý muốn xảy ra.
Chỉ là bọn họ không nghĩ được, cuối cùng lại xuất hiện một chuyện ngoài ý muốn. Hạ Nhất Minh dĩ nhiên lại chủ động ra tay, ngũ thải quang mang trong nháy mắt xuất hiện ở giữa Ngả Đức Văn cùng Ngao Bác Duệ.
Khi quang mang này bắt đầu lan tỏa ra, hai người đang giao thủ với nhau nhất thời bị đình chỉ lại, quang mang xinh đẹp này trong nháy mắt đã tách bọn họ ra.
Mặc dù hai người bọn họ giao thủ chưa tới mức sinh tử, nhưng Ngũ Hành Hoàn của Hạ Nhất Minh bày ra lực lượng cũng đủ để khiến cho bọn họ phải rời sự chú ý.
- Ngũ Hành Đại Luân Hồi Chi Hoa? - Ngả Đức Văn lui lại sau mấy bước, giơ kiếm lên trước ngực đề phòng. Ngạo khí vừa rồi của hắn đã hoàn toàn được thu liễm lại, thần sắc ngưng trọng nhìn Hạ Nhất Minh.
"Hừ..." - Thanh âm lạnh lùng từ trong miệng Ngao Mẫn Hành truyền ra.
Đám người Hạ Nhất Minh cùng Mã Dự cường thế xuất hiện, phương Tây cường giả không hiểu chuyện tham gia, thậm chí Hạ Nhất Minh lại đột ngột ra tay.
Những chuyện phát sinh ngày hôm nay đều đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của lão nhân này. Mặc dù hàm dưỡng của hắn khá sâu, nhưng giờ đây trong lòng cũng phải xuất hiện một tia tức giận.
Ngao Mẫn Hành đột ngột vung tay lên, đồng dạng ngũ thải quang mang xuất hiện ở giữa hư không.
Đây là một cỗ lực lượng cường đại thuần túy.
Hai mắt Ngả Đức Văn chăm chú quan sát, hắn lập tức cảm nhận được một cỗ nguy hiểm rất lớn, vô ý thức đưa kiếm lên chắn trước ngực.
Ngay lúc hắn hoàn thành động tác này, không gian ngũ thải quang mang đã khuếch tán tới trước người. Ngao Mẫn Hành cũng không sử dụng thần khí Ngũ Hành Hoàn, mà chỉ sử dụng thần lực khổng lồ trong người ngưng tụ thành Ngũ Hành Đại Luân Hồi Chi Hoa để phóng ra.
Chỉ đơn độc nói về điều này, đã cho thấy hắn có được thực lực ở trên Hạ Nhất Minh.
Một tiếng nổ
"ầm ầm" vang lên, quanh người Ngả Đức Văn đột nhiên xuất hiện quang mang màu vàng. Mặc dù lực lượng lĩnh vực vô cùng cường đại, nhưng làm kẻ khác kinh ngạc chính là, lĩnh vực màu vàng của hắn không thể hoàn toàn triệt tiêu Ngũ Hành Đại Luân Hồi Chi Hoa của Ngao Mẫn Hành. Dưới tình huống lấy cứng chọi cứng, hắn đã bị đẩy bật về phía sau mấy trượng.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh hơi thay đổi, Ngao Mẫn Hành vừa ra tay đã bày ra thực lực của Ngụy Thần cảnh cường giả. So sánh với biểu hiện của Vi Cầm Thuận thì giống như một trời một vực vậy.
Cường giả như vậy mới chân chính là thần đạo đệ nhất cao thủ chân chính của nhân loại.
Trách không được ngay cả Mã Dự, Song Sí Bạch Hổ, cùng Nguyên Quyên ba người cũng không dám có hành động khiêu khích hắn.
Ngao Mẫn Hành lúc này thu tay lại, ngũ thải quang mang ở giữa không trung cũng tiêu biến mất. Chỉ là, vẻ mặt của hắn không hề có nửa điểm vui mừng nào cả.
Với thân phận của hắn mà ra tay đối phó với một thần đạo cường giả vừa tấn chức thì quả thật là ỷ mạnh hiếp yếu.
Hừ lạnh một tiếng, Ngao Mẫn Hành hờ hững nói:
- Bằng vào uy lực của thần khí may mắn thắng một chiêu cũng không phải là chuyện giỏi.
Lúc này mọi người mới giật mình nhìn về thanh đại kiếm màu vàng trong tay Ngả Đức Văn, thì ra đây chính là nguyên nhân khiến cho Ngao Bác Duệ dễ dàng thua trận.
Thanh đại kiếm màu vàng trong tay Ngả Đức Văn một lần nữa ngưng tụ quang mang màu vàng, sau đó bao phủ lấy người của hắn. Không gian quanh người hắn tựa hồ như ẩn chứa một loại lực lượng kỳ dị, hơn nữa còn chậm rãi vươn những xúc tua ra ngoài để thăm dò.
Ngao Mẫn Hành nhếch mép cười nói:
- Ngả Đức Văn, ngươi cùng với thần kiếm có thể phối hợp nhịp nhàng, ngay cả lĩnh vực của thần khí cũng vận dụng được thì quả thật rất giỏi. Nhưng đáng tiếc là, lĩnh vực của thần khí dù sao cũng không bằng lĩnh vực của thần đạo chính thức. Nếu ngươi còn không thức thời thì đây chính là tự tìm đường chết. Một khi lão phu đã ra tay thì quyết sẽ không hạ thủ lưu tình đâu.
Ngả Đức Văn chần chờ một chút, nghĩ tới uy lực một kích vừa rồi của đối phương, trong lòng cũng có chút do dự. Người phương Đông này đến tột cùng là từ đâu đi ra a? Vì sao từ trước tới nay không bao giờ nghe thấy?
Bất quá, hắn xoay chuyển ánh mắt, dừng lại trên người Hạ Nhất Minh, đưa thanh kiếm lên chỉ về phía Hạ Nhất Minh nói:
- Các hạ tôn kính, ta đi tới phương Đông chỉ là muốn tìm kiếm Hạ Nhất Minh, hơn nữa muốn từ hắn đòi lại công đạo. Trừ chuyện đó ra thì cũng không có địch ý nào với cả phương Đông, cho nên xin mời các hạ không nên nhúng tay vào chuyện này.
Hắn nói những lời này cũng là nghĩ một đằng, nói một nẻo. Khi hắn vừa tiến vào đại lục phương Đông thì tâm tình vô cùng cao ngạo, chỉ cần bất cứ thứ gì dám cản đường hắn sẽ lập tức phá hủy. Nếu không như thế, hắn cũng không có khả năng khi nghe thấy địa điểm của Ngũ Hành Môn đã lập tức chạy tới đây mà không để ý đến điều gì khác.
Nhưng mà, lúc này trước mặt hắn có rất nhiều thần đạo cường giả, hắn hiển nhiên không có khả năng đem ý định ban đầu của mình nói ra, chỉ đành đem toàn bộ mục tiêu tập trung lên Hạ Nhất Minh.
- Hừ. Nơi này là trọng địa của Ngũ Hành Môn, cũng không phải là phương Tây Thần Điện của các hạ. - Ngao Mẫn Hành hừ lạnh nói:
- Ngươi ở đây tùy tiện ra tay chính là không xem ta vào đâu. Bất quá nể tình Lý Áo Ba Đặc ở cùng ta năm trăm năm, lão phu sẽ tha cho ngươi, hãy nhanh cút đi.
Hắn mặc dù không hài lòng với Ngả Đức Văn, nhưng lại càng không muốn chịu tội thay Hạ Nhất Minh cho nên định đem người này đuổi đi cho xong việc.
Ngả Đức Văn chậm rãi thu lại trường kiếm trong tay, hắn nhìn chăm chú về phía Hạ Nhất Minh, nói:
- Hạ Nhất Minh các hạ, ngài mới rồi thi triển Ngũ Hành Đại Luân Hồi Chi hoa quả nhiên là tuyệt học đệ nhất của phương Đông, nếu ngài nguyện ý thì hãy tiếp nhận lời khiêu chiến của ta.
Hắn cũng là người thông mình, không hề đề cập tới công pháp do Ngao Mẫn Hành thi triển. Sau khi chứng kiến thực lực khủng bố của vị lão nhân này, hắn tuyệt đối không dám tiếp tục khiêu chiến nữa.
Hạ Nhất Minh hơi cười nói:
- Ngả Đức Văn các hạ đã kiên trì như vậy, tiểu đệ cũng chỉ đành phụng bồi mà thôi.
Mưu Tử Long cùng đám người thân cận với Hạ Nhất Minh đều đưa ánh mắt không hiểu nhìn hắn. Dựa theo hiểu biết của bọn họ với Hạ Nhất Minh thì những điều hắn vừa làm thật sự rất khó tin.
Bạch Mã Lôi Điện hí dài một tiếng, nó tiến lên trước một bước, ánh mắt xinh đẹp tỏa ra sát khí, xung quanh thân thể lôi điện liên tục chớp lên. Những đạo lôi điện nhỏ này như một đàn rắn chạy tán loạn khắp nơi rồi hội tụ lại tạo thành một con mãng xà lớn làm cho người ta vừa nhìn đã phải sợ hãi.
Cảm thụ được khí tức cường đại của Lôi Điện chi lực từ trên Bạch Mã Lôi Điện phóng ra, sắc mặt Ngả Đức Văn hơi đổi. Trường kiếm trong tay hắn sáng lên, lĩnh vực màu vàng lại một lần nữa chuẩn bị phát động. Đối mặt với một loại lực lượng cường đại như vậy hắn không hề dám chểnh mảng.
Mưu Tử Long cười ha hả, nói:
- Ngả Đức Văn các hạ. Đây chính là bạn sinh thần thú của Hạ huynh đệ. Nếu ngươi đã hướng hắn khiêu chiến thì phải tiếp nhận tuyệt kỹ nhân thú hợp nhất của hắn.
Đám người Mã Dự đề lộ ra một tia cười mỉm, tỏ vẻ hiểu ý.
Mặc dù Hạ Nhất Minh từng ở trong Tử Vong Chi Địa từng có chiến tích đánh thắng Vi Cầm Thuận - Ngụy Thần cảnh cường giả. Nhưng khi đó Vi Cầm Thuận vẫn chưa ngưng tụ được lĩnh vực của mình, dưới tình như vậy bị đánh bại cũng không thể nói là Hạ Nhất Minh có thực lực khiêu chiến vượt cấp.
Mà lúc này Ngả Đức Văn lại là Hư Thần cảnh cường giả, nhưng hắn lại có thể thi triển ra lực lượng lĩnh vực hàng thật giá thật.
Đối phương có năng lực như vậy thì cho dù là người có lạc quan cũng không dám chắc chắn Hạ Nhất Minh sẽ chiến thắng, cho nên khi Bạch Mã Lôi Điện đứng ra bọn họ đều giơ cao tay đồng ý.
Ngả Đức Văn hừ lạnh một tiếng, nói:
- Thần đạo cường giả của phương Đông định lấy nhiều thắng ít sao?
Mưu Tử Long liên tục lắc đầu, hắn nghiêm mặt nói:
- Ngả Đức Văn các hạ. Ngươi xuất thân từ thần điện như vậy phải hiểu rõ lịch sử trước kia chứ?
Hắn cười nói:
- Ngày trước, đệ nhất cường giả phương Đông Ngũ Hành lão tổ đi tới phương Tây khiêu chiến, thần điện các ngươi phái người ra khiêu chiến chính là Long Kỵ Sĩ a.
Động tác của Ngả Đức Văn nhất thời cứng đờ, khí thế của hắn nhất thời có vài phần bị giảm bớt đi.
Nụ cười trên mặt Mưu Tử Long càng lúc càng tươi:
- Lão phu xin hỏi ngươi một tiếng, không biết trận chiến đó kết quả là ai thắng?
Ánh mắt Ngả Đức Văn lộ ra một tia tức giận, hắn hít sâu một hơi, trường kiếm đột nhiên vung lên, cao giọng nói:
- Được. Để cho ta lĩnh giáo một chút tuyệt kỹ nhân thú hợp nhất của Hạ Nhất Minh các hạ.
Hạ Nhất Minh hơi cười, hắn chậm rãi tiến lên nhẹ nhàng vỗ lên cổ Bạch Mã Lôi Điện, nó lập tức ngoan ngoãn lui lại sau mấy bước.
- Ngả Đức Văn các hạ. Nơi này dù sao cũng là trọng địa của Ngũ Hành Môn, không phải là chỗ để giao thủ. - Hạ Nhất Minh chậm rãi nói:
- Xin mời đi theo ta.
Hắn quay sang ba vị cường giả của Ngũ Hành Môn thoáng gật đầu một cái, rồi thân thể chậm rãi bay về phía xa. Bảo Trư lập tức nhảy lên người Bạch Mã Lôi Điện, hai đầu thần thú lập tức bám sát theo phía sau.
Ngả Đức Văn hừ lạnh một tiếng, hắn nếu đã nói lời khiêu chiến thì hiển nhiên không hề sợ hãi, quang mang màu vàng chợt lóe lên, nhanh chóng đuổi theo Hạ Nhất Minh.
Ngay sao đó, cơ hồ các vị thần đạo cường giả còn lại đều liếc mắt nhìn nhau, bọn họ không hẹn mà cùng bay lên đuổi theo. Bất quá, mơ hồ trong ánh mắt mỗi người đều xuất hiện theo một chút tiếu ý lờ mờ.
Gần như chỉ trong chốc lát, Vạn Thụ Cốc chỉ còn sót lại ba vị cường giả của Ngũ Hành Môn.
Ba người bọn họ nhìn sơn cốc trống trải, sắc mặt âm trầm cực kỳ.
Lần này tụ hội đối với bọn họ mà nói thì đã được dự tính rất lâu rồi, mặc dù đột nhiên có đám người Hạ Nhất Minh tham dự, nhưng bọn họ vẫn hoàn toàn tin tưởng mình có thể khống chế được cục diện.
Thế nhưng, đột nhiên thần đạo cường giả Ngả Đức Văn của phương Tây Thần Điện đột ngột xuất hiện, làm cho mọi dự tính ban đầu của bọn họ bị đảo lộn, hơn nữa đều biến thành công cốc.
Ngao Mẫn Hành hừ lạnh một tiếng nói:
- Chúng ta cũng đi....
Bóng người hơi chớp động, toàn bộ thần đạo cường giả đều rời khỏi sơn cốc, để lại phía sau các đệ tử Ngũ Hành Môn trợn tròn hai mắt nhìn nhau không biết phải làm sao.
Trên trời cao, đột ngột có những quang ảnh nhanh chóng bay về cùng một phía.
Người bình thường ở trên mặt đất nếu ngẫu nhiên ngẩng đầu lên chứng kiến thì trợn mắt cứng lưỡi, thậm chí quỳ lạy không chịu đứng dậy. Đối với người bình thường mà nói, những người có thể phi hành trên bầu trời không nghi ngờ gì chính là thần linh.
Mà trên thực tế, những người đang tu luyện trên thế giới này cũng hưởng những lời khen tặng giống như thần vậy.
Tốc độ của Bảo Nham Trúc được khống chế ở một mức nhất định, hắn không bám sát theo Hạ Nhất Minh cùng Ngả Đức Văn, cũng không lui hẳn lại cùng với ba người của Ngũ Hành Môn.
Hắn trầm giọng nói:
- Các vị, tình huống của Hạ trưởng lão tựa hồ có chút không đúng.
Có thể đứng ở đây thì mọi người ai cũng là những lão cáo già, hiển nhiên hiểu rõ ý tứ của hắn. Ở trong Vạn Thụ Cốc, Hạ Nhất Minh chủ động ra tay tiếp một kích của Ngả Đức Văn, vô luận là xem xét từ phía nào thì hắn cũng không nên làm như thế.
Mưu Tử Long cũng khẽ gật đầu, nói:
- Ta cũng thấy có chút kỳ quái, nhưng thần trí Hạ Nhất Minh rất thanh tỉnh, không có chút nào là rối loạn, cho nên....
Hắn hơi dừng lại một chút, nói:
- Ta nghĩ rằng hắn đang có dụng tâm gì đó.
Mã Dự cười ha hả, nói:
- Chúng ta dù có đoán già đoán non thì cũng không ra được gì đâu, không bằng chờ hắn đánh xong rồi hỏi thẳng là được.
Hai người Mưu Tử Long khẽ gật đầu, nhưng trong lòng bọn hắn vẫn quan tâm như trước. Ngược lại Mã Dự thì vô ưu vô lo, đây cũng là hắn không có quan hệ gì đặc biệt với Hạ Nhất Minh, nên mới giữ được sự bình tĩnh như thế.
Từ phía xa truyền lại những tiếng sóng biển xô vào vách đá, hai mắt Hạ Nhất Minh sáng ngời, bọn họ đã đi tới gần vùng duyên hải.
Bất quá tới đây rồi hắn cũng không có dấu hiệu ngừng lại mà còn phi hành nhanh hơn. Chỉ là từ trên thân thể hắn mơ hồ nổi lên một cỗ khí tức mênh mông như sóng biển.
Sắc mặt Ngả Đức Văn hơi trầm xuống, khi cảm ứng được khí tức trên người đối phương phát ra, hắn hiểu được sắp được động thủ cùng Hạ Nhất Minh. Quang mang màu vàng ở trên người hắn lưu chuyển không ngừng, chúng tụ tập lại giống như đã biến thành thực chất.
Mặc dù hắn đã tấn giai thần đạo, cho dù là không sử dụng thần binh phi hành cũng có thể theo được tốc độ của đám người Hạ Nhất Minh. Nhưng bởi vì có đông đảo các cường giả phương Đông bao quanh, cho nên hắn lựa chọn biện pháp ổn thỏa sử dụng thần quang của thanh đại kiếm để bao quanh trợ giúp phi hành.
Cuối cùng, sau khi xâm nhập vào đại hải, thân hình Hạ Nhất Minh đột ngột dừng lại.
Từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy biển rộng mênh mông, ngay cả một hòn đảo nhỏ cũng không có, đây chính là nguyên nhân Hạ Nhất Minh dừng lại.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.xyzThần đạo cường giả tuy có thể phá núi lấp biển, nhưng dù sao thì vẫn có điểm cực hạn.
Ở trong hoàn cảnh đặc thù này giao thủ, ngoại trừ hải dương sinh vật gặp phải tai bay vạ gió thì ảnh hưởng đối với hoàn cảnh xung quanh sẽ cực kỳ nhỏ bé.
- Ngả Đức Văn các hạ, phong cảnh nơi này thật không tồi. - Hạ Nhất Minh cười tủm tỉm nói:
- Ngươi hãy chuẩn bị thật tốt rồi hãy bắt đầu.
Ngả Đức Văn vung trường kiếm trong tay lên, nói:
- Ta đã sớm chuẩn bị tốt, xin mời.
Trong suy nghĩ của hắn, Hạ Nhất Minh nếu liên thủ với Bạch Mã Lôi Điện, thì hắn có thần khí đại kiếm, hơn nữa càng chủ yếu hơn là hắn có tri thức cùng kinh nghiệm truyền thừa. Có thể đem uy lực chính thức của thần khí kích phát ra, cho nên dù là lấy một địch hai thì vẫn nắm chắc cơ hội để chiến thắng.
Hạ Nhất Minh quay sang Bạch Mã Lôi Điện làm một cái thủ thế, đầu thần thú này bất mãn hí nhẹ lên một tiếng, nhưng nó cũng không làm trái ý tứ của Hạ Nhất Minh, mà từ từ lui lại phía sau.
Ngả Đức Văn giật mình, nói:
- Bạn sinh thần thú của ngươi vì sao không ra tay?
Hạ Nhất Minh bật cười nói:
- Chờ tới khi ngươi đánh bại được ta thì nó sẽ ra tay.
Ánh mắt Ngả Đức Văn hiện lên một tia quang mang phẫn nộ, hắn không thèm nói một lời nào mà quơ đại kiếm lên. Quang mang màu vàng từ trên thân đại kiếm nhanh chóng khuếch tán ra, tràn về phía Hạ Nhất Minh.
Nụ cười trên mặt Hạ Nhất Minh đã sớm được thu lại, ngoài miện hắn mặc dù nói như vậy nhưng khi đối mặt với thanh thần khí này, đặc biệt là uy lực của nó thì vô cùng kiêng kỵ.
Cổ tay hơn rung lên, Ngũ Hành Hoàn đã xuất hiện trên tay hắn, ngũ thải quang mang cũng lan tràn ra, như gặp được người yêu nó nhanh chóng lan về phía quang mang màu vàng.
Chỉ là quang mang màu vàng do đại kiếm phóng ra mang theo lực lượng mà người khác khó có thể tưởng tượng nổi, ngũ thải quang mang do Hạ Nhất Minh thi triển ra mặc dù cường đại, nhưng khi tiếp xúc với quang mang màu vàng này nhất thời bị trói buộc lại.
Giống như côn trùng trong lúc vô tình gặp phải mạng nhện, giãy như thế nào cũng không thể thoát ra được.
Một cỗ lực lượng không ngừng tấn công vào ngũ hành lực lượng của Hạ Nhất Minh, mà loại lực lượng này cũng không phải xa lạ gì với Hạ Nhất Minh, đây chính là lực lượng tịnh hóa của Quang Minh chi lực. Đại kiếm trong tay đối phương phóng xuất ra lĩnh vực lực lượng để khắc chế Hạ Nhất Minh, hơn nữa năng lực đặc thù của loại lĩnh vực này đang dần làm suy yếu ngũ hành quang mang.
Khẽ cau mày, mặc dù khi còn ở trong Tử Vong Chi Địa, Hạ Nhất Minh cũng không chỉ một lần kiến thức lực lượng của lĩnh vực. Hơn nữa bản thân hắn cũng từng hai lần ngẫu nhiên ngưng tụ được lĩnh vực. Nhưng đâu cũng chỉ là ngẫu nhiên thành công mà thôi, để mà hắn trăm phần trăm thi triển được thì rất khó có thể xảy ra.
Huống chi, đây là lần đầu tiên hắn chính thức giao thủ với cường giả có lĩnh vực, đến tận lúc này mới có thể thử nghiệm được sự đáng sợ của loại lực lượng này.
Bên trong lĩnh vực đặc thù của đối phương, vô luận bản thân có công kích cường đại tới đâu thì cũng không thể tạo thành bất cứ thương tổn thực chất nào. Bởi vì ở bên trong đó, lực lượng của địch nhân bị suy yếu trên diện rộng, trừ phi bài trừ được cỗ lực lượng này, hoặc có được một loại lực lượng ngang bằng. Nếu không khi hai bên giao chiến sẽ mang tới một trận chiến không được như mong đợi a.
Ngày trước sở dĩ Ngao Mẫn Hành có thể bằng vào lực lượng của bốn người chống đỡ lại ngàn vạn tử vong sinh vật màu vàng tấn công là nhờ vào lực lượng đặc thù của lĩnh vực. Nếu chỉ dựa vào thần lực của bản thân bọn họ, thì coi như cường đại gấp trăm lần cũng phải chết khi bị nhiều quái vật như vậy vây công.
Ngả Đức Văn quát lên một tiếng, đại kiếm trong tay được vung lên cao.
Theo động tác của hắn, không gian bốn phía bắt đầu rung động, Quanh Minh lực lượng lấy hắn làm trung tâm bắt đầu phát tán ra xung quanh.
Hai mắt Ngả Đức Văn nhìn chằm chằm vào Hạ Nhất Minh, chỉ cần đối thủ lộ ra sơ hở nào là Quang Minh lĩnh vực lập tức có thể bao trùm vào trong đó, như vậy trận chiến này hắn giành thắng lợi một cách dễ dàng.
Nhưng thân hình Hạ Nhất Minh vô cùng linh động, khi đối phương bắt đầu khuếch trương lĩnh vực, hắn lập tức không chút do dự tách ra. Sau khi hắn biết được sự cường đại của lực lượng lĩnh vực, thì không dám tự mình tiến vào bên trong vùng lĩnh vực bao phủ nữa. Thân hình hắn ở giữa không trung giống như biến thành một đạo gió lốc, không ngừng di chuyển ở trong phạm vi rộng tiến hành đủ mọi thủ đoạn công kích.
Ngả Đức Văn mặc dù có được lĩnh vực, nhưng loại lĩnh vực này không phải do tự thân hắn phóng ra, cho nên muốn duy trì nó thì tiêu hao thần lực gấp đôi so với bình thường. Cho nên Hạ Nhất Minh định chơi chiến thuật tiêu hao thể lực địch, hắn muốn đem mỗi một phần lực lượng của địch tiêu hao một cách sạch sẽ.
Động tác của Hạ Nhất Minh càng lúc càng nhanh, hắn tựa hồ như hóa thành một ngọn gió. Do sự chuyển động của hắn đã làm cho không gian bốn phía xảy ra biến hóa kỳ dị, một cơn gió khổng xuất hiện liên tục vòng quanh Ngả Đức Văn, dần dần tạo thành một cơn lốc nhỏ.
Cơn lốc này xuất hiện là do một người trong nháy mắt hấp thụ thiên địa chi lực tạo thành thiên địa chi uy.
Sau khi cơn lốc này được Hạ Nhất Minh ngưng tụ tới tình trạng mạnh mẽ, hắn rung cổ tay lên, khẽ quát một tiếng:
- Đi.
Cơn lốc này giống như có đôi mắt, nó bắt đầu di chuyển về phía Ngả Đức Văn.
Mắt thấy một cỗ lực lượng cường đại sắp ập tới, Ngả Đức Văn nhẹ nhàng vung đại kiếm lên làm cho Quang Minh lĩnh vực tăng vọt. Hắn đâm tới trước một kiếm, trực tiếp phá vỡ cơn lốc xoáy do Hạ Nhất Minh ngưng tụ lực lượng tạo thành.
Chỉ chốc lát, tác dụng của Quang Minh lĩnh vực được thể hiện ra, cơn lốc xoáy khổng lồ từ từ bị khuyết thiếu đi một vài bộ phận.
Trong lĩnh vực Quang Minh, một bộ phận của cơn lốc xoáy đã bị chúng nó tinh lọc trở thành vô thuộc tính.
Sau khi nó bị khuyết thiếu một nửa thì chỉ duy trì thêm được một lát nữa là biến mất. Phần lực lượng còn lại có lòng mà không có lực ập tới người Ngả Đức Văn, không thể tạo thành bất cứ thương tổn nào với hắn.
Hai mắt Hạ Nhất Minh lóe lên tinh quang, lĩnh vực lực lượng không ngờ lại cường đại tới như vậy. Ngay cả thiên địa chi uy khi gặp phải cỗ lực lượng này cũng không chiếm được chút tiện nghi nào.
Chỉ cần tiến vào trong Quang Minh lĩnh vực thì tựa hồ như tiến vào thế giới do Ngả Đức Văn làm chủ, bất cứ một loại lực lượng cường đại nào một khi vượt qua sự chịu đựng của Quang Minh lĩnh vực đều bị nó hóa giải một cách dễ dàng.
Hít sâu một hơi, không gian quanh người Hạ Nhất Minh đột nhiên trở nên rét lạnh.
Hàn hệ lực lượng cường đại giờ phút này được hắn thi triển ra, ngũ thải quang mang trên Ngũ Hành Hoàn được thay thế bởi một quang mang màu tím. Nó giống như quang mang màu vàng trên thân trường kiếm của Ngả Đức Văn, giờ phút này cũng chập chờn xuất hiện.
Khí thế khổng lồ từ trên người Hạ Nhất Minh lại tiếp tục phát ra, loại khí thế này càng lúc càng dày đặc, giống như trở thành thực chất.
Ngả Đức Văn khi cảm thụ được lực lượng quanh người Hạ Nhất Minh, thì sắc mặt hắn chính thức trở nên ngưng trọng.
Trên mặt đám người Mưu Tử Long đều hiện vẻ kinh dị, Hạ Nhất Minh biểu hiện ra thực lực cường đại khiến cho bọn họ có vài phần kính trọng.
- Lĩnh vực - Băng chi lĩnh vực..... - Ngả Đức Văn nhẹ giọng lẩm bẩm, ánh mắt nhìn về phía Hạ Nhất Minh tràn ngập quang mang khó tin nổi.
Hắn sau khi có được kinh nghiệm và trí thức của người đeo mặt nạ thần bí mới có thể nắm giữ được cách phát huy lĩnh vực. Mà Hạ Nhất Minh thì làm cách nào để phóng xuất ra cỗ lực lượng này a?
Quát to một tiếng, Ngả Đức Văn như không kiềm chế được nữa, vung mạnh đại kiếm trong tay lên, Quang Minh lực lượng lập tức vọt về phía Hạ Nhất Minh.
Giơ cao tay lên, lĩnh vực màu tím diễm lệ nhất thời lan ra, không có một chút âm thanh xé gió nào, cũng không có bất cứ tiếng nổ nào vang lên, hai đại lĩnh vực phảng phất như vô thanh vô tức chạm vào nhau.