Ở các nước phía tây bắc, tới gần biên cảnh của các tiểu quốc ở đây đều có một bộ phận dải núi non xuyên qua. Nhưng ngoại trừ những khu này, tới gần địa thế phía bắc lại là phần lớn thảo nguyên bằng phẳng.
Thiên La quốc cũng là một quốc gia như thế, Thái Thương huyện và Thái A huyện đều thuộc về Lâm Lang quận. Nhưng khác với Thái Thương huyện là xung quanh Thái A huyện cũng không có bao nhiêu núi non, mà phần lớn là đồng bằng.
Nơi này cũng là giao giới giữa Thiên La quốc và Khai Vanh quốc.
Khai Vanh quốc là một trong ba cường quốc của vùng Tây Bắc, họ có thực lực cường đại, hơn xa so với Thiên La quốc.
Lúc mã tặc cướp bóc ở Thái A huyện cũng thường xuyên tránh thương đội của Khai Vanh quốc, cho nên quân đội Khai Vanh quốc đối với hành vi của đám mã tặc cũng mắt nhắm, mắt mở cho qua, chứ không thật sự có ý định tiêu diệt.
Thế nhưng đối với Thiên La quốc, sự tồn tại của đám mã tặc không nghi ngờ gì chính là cái gai trong mắt, đáng tiếc dù bọn họ có tiến hành vây bắt như thế nào, nhưng thiếu sự phối hợp của quân đội của Khai Vanh quốc thì vẫn không thể nhổ cái gai này được.
Doanh trại của mã tặc trong Thái A huyện cũng không kiên cố, địa bàn ổn định, nhưng chính vì thế mới bọn họ mới có thể bảo trì được tính cơ động của mình, không thể nào một lưới mà có thể bắt hết được.
Đưa mắt ra cả Thái A huyện, bởi vì nơi đây là biên cảnh, hơn nữa mã tặc đông đảo, cho nên võ công rất thịnh hành, hơn xa so với các quận huyện khác. Trong đó, mã tặc có tu vi thập tầng nội kình đã có năm người.
Hồng Cân Đạo ở Thái A huyện rất đông đảo. Mã tặc tập trung, cũng là tổ chức lớn số một số hai.
Ở trong một tổ chức lớn, có tới hai vị có tu vi thập tầng nội kình. Cao thủ như thế này đối với đám mã tặc mà nói quả thực là chuyện không thẻ tưởng tượng nổi.
Cao thủ thập tầng nội kình, dù bọn họ đi tới nơi nào, đều được các đại thế gia bỏ ra một giá rất lớn để mời chào. Nếu không muốn ở dưới người khác thì cũng có thể đứng ra khai tông lập phái, hay kiến tạo gia tộc cho riêng mình.
Mặc dù chưa chắc mỗi một cao thủ thập tầng nội kình đã có thể sáng lập ra gia tộc truyền thừa ngàn năm. Nhưng với đại gia tộc có truyền thừa ngàn năm thì gia chủ đời thứ nhất trên cơ bản đều là cao thủ thập tầng nội kình.
Giờ phút này, Hồng Cân Đạo. Nhị vị đầu lĩnh đang dẫn theo đông đảo mã tặc cướp bóc một thôn, bọn họ đi tới nơi có địa hình bẳng phẳng lập tức dừng lại nghỉ ngơi.
Đại đương gia Quan Khánh, Nhị đương gia Quách Thiếu Phong, đều là những hán tử có vóc người dũng mãnh. Hai người bọn họ có một đặc điểm giống nhau, đó chính là ánh mắt lạnh như băng, vô luận là đối mặt với ai, tựa hồ chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấu triệt đối phương.
Ở trong Hồng Cân Đạo có rất nhiều người trời không sợ, đất không sợ, mỗi lần tiến hành công kích một nơi nào đó đều không chút do dự xung phong lên đầu tiên. Thế nhưng khi bọn chúng đối mặt với nhị vị đương gia, chỉ cần nhị vị đương gia trừng mắt một cái đã lập tức từ cọp biến thành chuột, không dám làm trái ý.
Đây chính là do nhị vị đương gia quyết đoán, nếu không như thế, bọn họ cũng không có khả năng nắm trong tay Hồng Cân Đạo.
Bên trong một trướng bồng lớn, nhị vị đương gia đang tận hưởng mỹ tửu, mỹ thực, hơn nữa còn trao đổi hành động cho những ngày sau.
Đối với các thôn xóm của Thái A huyện, mỗi một tháng bọn họ chỉ cần dựa theo tiêu chuẩn giao ra thuế của mỗi người, như vậy bọn họ sẽ không bị gây khó dễ nữa. Dù sao, muốn sống ở chỗ này lâu dài, ngoại trừ phải cướp bóc các thương đội qua lại, thì những thôn xóm phải nộp thuế là không thể thiếu.
Nếu ở Thái A huyện ngay cả một thôn cũng không có, như vậy đám mã tặc đừng mơ tưởng có thể tồn tại ở đây.
Bỗng nhiên, cửa trướng bống được một người xốc lên.
Một hán tử gày gò đi vào, hướng đến nhị vị Đại đương gia cung kính hành lễ, nói:
- Đại đương gia, Nhị đương gia, thuộc hạ đã trở về.
Quang Khánh khẽ gật đầu, nói:
- Chuyện ta giao đã làm thế nào rồi?
- Đại đương gia, nhị vị đương gia Lang Nha và Liệt Hổ đều đồng ý lới thỉnh cầu của chúng ta, nguyện ý cùng chúng ta đi đến Thái Thương huyện huyết tẩy Trình gia, vì Quan đội trưởng báo thú. Nhưng mà Lam Hải đương gia lại không đồng ý, nói việc này không liên quan tới bọn họ, bọn họ sẽ không vì Hồng Cân Đạo chúng ta bán mạng, cho nên sẽ không cùng đi.
Sắc mặt Quan Khánh nhất thời âm trầm đi, hắn hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi có nói qua với bọn họ là những thứ lần này chúng ta đoạt được, Hồng Cân Đạo sẽ không lấy một xu, toàn bộ giao hết cho bọn chúng không?
Người nọ cúi đầu, nói:
- Thuộc hạ đã nói qua, nhưng Hải Huệ Kiều đương gia lệnh cho thuộc hạ chuyển cáo tới ngài, nàng nói...
Nhìn thấy người này do dự không quyết, Quan khánh cũng không tức giận, nói:
- Con đàn bà Hải Huệ Kiều nói gì?
Người nọ cắn chặt hàm răng, sao đó nói:
- Nàng nói Quan Vị là bởi vì tham lam nên mới gặp họa, hơn nữa lại ra tay ở Thái Thương huyện, phá vỡ quy củ, cho nên mới bị diệt vong. Nếu mấy nhà chúng ta liên thủ, ngay cả diệt đi Trình gia, nhưng sẽ làm Lâm gia thẹn quá hóa giận, khi đó Lâm gia sẽ toàn lực trả thù. Điều này sẽ mang lại phiền toái rất lớn đến cho chúng ta, cho nên xin Đại đương gia không nên xúc động nhất thời mà...
Hắn càng nói càng chậm, chứng kiến vẻ mặt âm trầm của Quan Khánh đang từ từ lộ vẻ tức giận, cuối cùng thức thời mà ngậm miệng lại không nói tiếp.
Sắc mặt Quách Thiếu Phong khẽ biến, nói:
- Sư huynh, nếu con đàn bà thối tha Hải Huệ Kiều không đồng ý, chúng ta cũng không cần để ý tới bọn chúng. Lần hành động này, nếu có thể mời được Lang Nha và Liệt Hỏa tham dự thì cho dù tam đại thế gia của Thái Thương huyện hợp lại chúng ta cũng có thể tiêu diệt toàn bộ bọn chúng.
Sắc mặt Quan Khánh mặc dù đã khó coi tới cực điểm, nhưng hắn cũng không mất đi lý trí.
- Sư đệ, đệ không nên xem thường tam đại thế gia của Thái Thương huyện.
Hắn hừ lạnh một tiếng, nói:
- Trong Thái Thương huyện mặc dù có hai người tu vi thập tầng nội kình. Nhưng theo ta biết được, chúng có ít nhất năm người đạt tới cửu tầng nội kình. Hơn nữa ngoài trừ Hạ gia ra, hai thế gia còn lại đã có truyền thừa trăm năm. Mặc dù xuất hiện cửu tầng cao thủ cũng không phải là dễ dàng, nhưng thất, bát tầng cao thủ tuyệt đối không ít.
Hắn cười hắc hắc vài tiếng, ánh mắt cực kỳ âm trầm, nói:
- Nếu là thật sự cùng bọn chúng chém giết, mặc dù bốn nhà chúng ta liên thủ có thể chiến thắng, nhưng cũng đại thương nguyên khí.
Quách Thiếu Phong hơi giật mình, rốt cục nói:
- Sư huynh, huynh sợ Lam Hải sẽ nhân lúc cháy nhà hôi của?
Quan Khánh khẽ gật đầu, nói:
- Không sai, Lam Hàm Dương mặc dù giống với chúng ta, đều có tu vi thập tầng nội kình, nhưng tất cả mọi người đều biết, trong đám bọn ta hắn là người có tu vi cao nhất. Hơn nữa con đan bà Hải Huệ Kiều chẳng những túc trí đa mưu, tu vi lại đạt tới cửu tầng đỉnh phong. Hai người bọn họ liên thủ, cho dù là huynh đệ chúng ta công bình đối chiến, cũng khó có khả năng thủ thắng.
Hắn than nhẹ một tiếng, nói:
- Một thế lực như vậy ở đằng sau lưng chúng ta, thật sự khiến cho ta không thể yên tâm a.
Quách Thiếu Phong chớp chớp hai mắt, mặc dù hắn là người có thực lực cực kỳ cường đại, nhưng nói về mưu trí thì không bằng sư huynh. Cho nên mới cam tâm tình nguyện đứng dưới Quan Khánh, chứ nếu lấy thực lực của hắn, đã sớm rời khỏi Hồng Cân Đạo để tự lập môn hộ rồi.
- Sư huynh, nếu đã như vậy, chúng ta phải làm sao bây giờ? Hay là không báo thù cho Quan Vị nữa?
Quách Thiếu Phong nghĩ mãi không ra cách giải quyết, nhất thời không suy nghĩ nữa, trực tiếp dò hỏi.
Ánh mắt Quan Khánh lóe lên một tia hàn khí sắc bén, nói:
- Thù này nhất định phải báo, bất quá Hải Huệ Kiều nói cũng có đạo lý, phải từ từ mà làm.
Hồng Cân Đạo tung hoành ở Thái A huyện mười năm mà không bị tiêu diệt, cũng không chỉ dựa vào vũ lực.
Trong lúc bọn chúng nói chuyện với nhau, ngoài cửa đột nhiên nổi lên một trận ồn ào, sao đó một người tiến vào nhanh như gió.
Nếu như đám người Hạ Nhất Minh mà thấy, như vậy khẳng định có thể nhận ra, người này bọn họ đã gặp ở biên cảnh Kim Lâm quốc, hơn nữa là hán tử đã nhảy vào xuống sông để bỏ chạy.
Giờ phút này, nhìn qua hắn cực kỳ chật vật, tóc tai rối bù, nhìn qua rất lộn xộn, thần sắc trên mặt cực kỳ khó coi, tựa hồ tùy thời có thể ngã xuống.
Thấy bộ dáng của hắn, hai người Quan Khánh bỗng giật mình. Đặc biệt là Quan Kháng, hắn biết người này, ánh mắt xoay chuyên, lớn tiếng hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì? Liêu đầu lĩnh đâu?
Thanh âm người nọ mang theo một tia bi thương, nói:
- Đại đương gia, Liêu đầu lĩnh đã chết.
Cơ mặt Quan Kháng cơ quắp lại, nhưng thanh âm hắn vẫn tỉnh táo, nói:
- Đã xảy ra chuyện gì, kể chi tiết lại cho ta.
Người nọ lập tức đem chuyện gặp phải đám người Hạ Nhất Minh kể lại một lần, trong đó đặc biệt nhắc tới con bảo mã do Hạ Nhất Minh cưỡi, nếu không phải vì nó bọn họ cũng không có khả năng xảy ra chuyện này.
Nghe xong chuyện này, Quan Kháng nghiêm mặt, nói:
- Bốn người? Chỉ có bốn người đã có thể đem các ngươi hoàn toàn tiêu diệt?
- Đại đương gia, kỳ thật ra tay chỉ có hai người.
Người nọ xấu hổ nói:
- Bất quá hai người bọn họ rất lợi hại, ngay cả Liêu đầu lĩnh cũng lọt vào ám toán mà chết.
Liêu đương gia bị một cái túi vải to không biết đựng gì bên trong đập bể đầu. Chuyện này thật sự khó có thể tin được, chỉ là hắn lại tận mắt chứng kiến, nhưng nói ra sợ nhị vị đương gia không tin, cho nên mới nói thành Liêu đầu lĩnh bị ám toàn chết không minh bạch.
Quách Thiếu Phong nhướng mày, nói:
- Biết bốn người đó là lai lịch thế nào không?
Người nọ nghe thấy vậy vội vàng nói:
- Tiểu nhân sau khi nhảy xuống sông, bảo toàn được tính mạng, sau đó ngụy trang truy tung theo. Sau khi điều tra đã phát hiện được ấn ký trên người những con ngựa đó, ngoại trừ con tuấn mã ra thì những con còn lại đều có ấn ký của Hạ gia ở Thái Thương huyện.
- Thái Thương Hạ gia....
Quan Khánh rốt cuộc đã không nhịn được mà bạo phát ra, hắn đứng bật dậy, theo đó sinh ra gió, lực lượng của loại gió này lại có thể làm cho lửa trong trướng bồng như sắp bị thổi tắt.
- Thái Thương huyện, lại là Thái Thương huyện….
Quan Khánh phẫn nộ ở trong lều vải đi qua đi lại, nửa ngày sau, hắn đã có quyết định, nói:
- Đến đây, chuẩn bị ngựa cho ta, ta muốn đến chỗ của Liệt Hổ và Lang Nha một chuyến.
Quách Thiếu Phong ngẩn người ra, nói:
- Sư huynh, ý tứ của huynh là?
- Hai người chúng ta sáng lập ra Hồng Cân Đạo, ở Thái A huyện tung hoành mười năm không phải cố kỵ ai. Hôm nay thân đệ của ta bị giết vào tay Thái Thương huyện, Liêu lão tứ cũng chết vào tay Thái Thương huyện. Nếu chúng ta tiếp tục nhẫn nại, thanh danh Hồng Cân Đạo chắc chắn sẽ bị đi xuống, lúc ấy chúng ta sao có thể ra ngoài gặp mặt mọi người.
Quan Khánh nghiến răng nghiến lợi, nói:
- Ta muốn yêu cầu Liệu Hổ Hứa Hán Bạch và Lang Nha Trọng Vĩ Nhất cùng nhau đến chỗ Lam Hải một chuyến. Nếu bọn chúng đồng ý gia nhập cùng với bọn ta thì không nói, nếu là không, hắc hắc, bốn người chúng ta sẽ tiễn bọn họ một đoạn đường.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.xyzQuách Thiếu Phong gật đầu một cái, nói:
- Được a. Nếu sư huynh đã quyết định, như vậy sư đệ xin đi cùng.
Hai mắt hắn mơ hồ sáng lên, đối với trận đánh tới đây, tựa hồ hắn rất mong chờ.
Một đôi bàn tay không quá lớn vuốt ve nhẹ nhàng trên chiếc giường đá, giống như đang vuốt ve người yêu của mình vậy, khiến cho kẻ khác cảm thấy vô cùng quái dị.
Sau một lát, Hạ Nhất Minh thất vọng thở dài một tiếng, đứng lên.
- Lục đệ, đệ muốn làm gì vậy?
Hạ Nhất Thiên không nhẫn nại nổi, dò hỏi.
Hạ Nhất Minh cười hắc hắc, nói:
- Đại ca, đệ đang tìm một ít tài liệu.
Hạ Nhất Thiên kỳ quái nói:
- Đệ tìm tài liệu gì? Chẳng lẽ là mấy hòn đá này?
- Không sai. Đệ muốn tìm một ít Mân Ly thạch.
Hạ Nhất Minh không chút do dự nói.
- Ngươi tìm Mân Ly thạch làm cái gì?
Cuối cùng, Thuyên Tín cũng mở miệng hỏi.
Từ khi Hạ Nhất Minh trở về nhà, hắn từng tìm tới Hạ Thuyên Tín vẫn đang đi theo Viên Thành Chí.
Hạ Nhất Minh đưa ra yêu cầu phi thường cổ quái, hắn hi vọng có thể ở Viên phủ chọn ra một cái giường vừa ý.
Giờ phút này địa vị Hạ Nhất Minh ở trong gia tộc rất trọng yếu, thậm chí còn vượt qua Hạ Thuyên Tín. Mặc dù các vị trưởng bối còn cưa biết hắn đã bước vào Tiên thiên cảnh giới. Nhưng cao thủ thập tầng nội kình mới chỉ mười sáu tuổi, đã đủ để bọn họ biết tới tiềm lực của Hạ Nhất Minh vô cùng to lớn.
Trong suốt thời gian đồng hành cùng mọi người tuy Viên Thành Chí không nhìn ra được thực lực của Hạ Nhất Minh, nhưng xem đối đãi của phụ tử Hạ Thuyên Tín đối với hắn thì thấy trong đó rõ ràng có một ít vấn đề.
Cho nên khi Hạ Nhất Minh đưa ra yêu cầu kỳ quái, hắn không chút do dự đồng ý, hơn nữa tự mình cùng với Hạ Nhất Minh đi tới tất cả các phòng ngủ trong gia tộc, để hắn có thể tùy ý lựa chọn một cái giường tùy thích.
Nếu như đưa ra yêu cầu này là Hạ Nhất Thiên, khẳng định là Hạ Thuyên Tín sẽ lập tức cự tuyệt, hơn nữa còn răn dạy hắn một trấn. Nhưng nếu đối lại là Hạ Nhất Minh, Hạ Thuyên Tín lại lựa chọn thái độ im lặng buồn bực.
Sau khi mọi người tiếp nhập vào mười gian phòng ngủ, trong lòng mọi người cuối cùng đã rõ.
Hạ Nhất Minh sở dĩ muốn tìm, cũng không phải là giường chiếu bình thường, nếu là giường được làm bằng gỗ, hắn chỉ liếc mắt một cái rồi rời đi, nhưng nếu là giường làm đá, hắn sẽ cẩn thận quan sát một lúc, nhưng cuối cùng cũng chỉ tỏ ra thất vọng.
Cho đến khi Hạ Nhất Thiên đưa ra câu hỏi, mọi người mới biết được mục đích của Nhất Minh.
Viên Thành Chí cười khổ một tiếng, trong lòng hơi có chút oán giận, bất quá gương mặt hắn vẫn tươi cười như hoa, nói:
- Nhất Minh hiền chất, cháu muốn một cái giường làm bằng Mân Ly thạch, sao không nói sớm một chút. Bất quá loại giường này....
Hạ Nhất Minh nhíu mày, hỏi:
- Có vấn đề gì không ổn sao, Viên thúc?
Viên Thành Chí cười khổ một tiếng, nói:
- Loại giường được chế tạo bằng Mân Ly thạch rất thô ráp, Viên phủ luôn luôn dùng nó để cấp cho nô bộc phổ thông dùng.
Lúc này, Hạ Nhất Minh mới hiểu được ngọn nguồn trong đó.
Ở Thiên La quốc và Hỏa Ô quốc, Mân Ly thạch mặc dù không tính là tài liệu xa sỉ, nhưng bởi vì tính chất đặc biệt của nó, cho nên các gia đình hào phú đều lấy nó để chế tạo giường. Khi thời tiết chuyển sang mùa đông giá rét, người ngủ ở bên trên sẽ cảm thấy vô cùng ấm áp.
Nhưng các phú hào của Kim Lâm quốc lại không tán thành loại hưởng thụ này.
Trong mắt bọn họ, Mân Ly thạch cũng chỉ là một loại tài liệu thấp kém, cho nên mới cấp cho nô bộc sử dụng.
Khi mùa đông tới, vì tiết kiệm củi, nên để cho nô bộc bình thường ngủ trên giường làm bằng Mân Ly thạch, không nghi ngờ gì đó chính là lựa chọn tốt nhất.
Đây là địa phương bất đồng, phong tục cũng không giống, dù Hạ Nhất Minh có thông minh như thế nào cũng đừng mơ tưởng có thể đoán ra được.
Bất quá, khi tìm hiểu được rồi, Hạ Nhất Minh cũng không tỏ vẻ khách khí.
Dưới sự dẫn dắt của Viên Thành Chí, bọn họ đi tới nơi ở của nô bộc trong phủ. Sau khi Hạ Nhất Minh chứng kiến những chiếc giường ở đây, hai mắt không khỏi sáng lên.
Đây là giường được chế tạo hoàn toàn bằng Mân Ly thạch, chiều rộng chỉ có hai thước, nhưng chiều dài lại tới mười thước. Ở bên trên nếu cho hai mươi người nằm cũng không phải là vấn đề gì quá khó.
- Viên thúc, khối Mân Ly thạch này ngài lấy làm giường, có lãng phí quá không?
- Lãng phí? Điều đó không có khả năng.
Viên Thành Chí cười nói:
- Nhất Minh hiền chất, có lẽ hiền chất không biết, Kim Lâm Trịnh Đồng quận chúng là là một trong những nơi sản sinh ra Mân Ly thạch lớn nhất ở vùng Tây Bắc này. Loại Mân Ly thạch to như thế này, ở địa phương khác có lẽ sẽ hiếm thấy, nhưng ở đây chúng ta có thể tùy ý nhìn là thấy. Không có gì là trân quý cả.
Hạ Nhất Minh chợt hiểu, gật đầu, nói:
- Viên thúc, vậy cái giường đá này cấp cho tiểu chất đi.
- Được, cháu cứ lấy đi.
Viên Thành Chí sảng khoái đáp ứng, nhưng sau đó lại hơi do dự, nói:
- Nhất Minh hiền chất, nơi này là địa phương của hạ nhân ở, hiền chất không thích hợp ở nơi này. Nhưng muốn đem vật này chuyển qua phòng của hiền chất, thì....
Nhìn chiều dài cùng chiều rộng của cái giường này, chỉ sợ không có mấy gian phong có thể chứa nổi.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, nói:
- Viên thúc, tiểu chất muốn tìm cái giường này cũng không phải là dùng để ngủ.
Viên Thành Chí ngẩn ra, nói:
- Vậy hiền chất cần nó để làm gì?
Hạ Nhất Minh cười thần bí, nói:
- Nếu Viên thúc đã cấp cho tiểu chất vật này, như vậy tiểu chất sử dụng làm gì thì cũng có thể a.
Nghe được ý tứ không muốn giải thích của Hạ Nhất Minh, Viên Thành Chí cũng không tức giận, mà cười ha hả nói:
- Đó là đương nhiên, vật này đã là của hiền chất.
Chiếc giường ngủ này của hạ nhân ít nhất cũng có mười cái, nhưng đối với Viên phủ mà nói, an bài như thế này cũng không có gì gọi là gánh nặng. Nếu nó có thể làm cho Hạ Nhất Minh thỏa mãn, hết thảy đều có giá trị.
Sau một lát, Viên Thành Chí ra lệnh, chiếc giường bằng Mân Ly thạch đã được rửa sạch sẽ.
Hạ Nhất Minh hướng về phía mọi người gật đầu, hắn đi tới bên chiếc giường, ngồi xổm xuống, hai tay đưa xuống bên dưới tựa hồ như đang tìm thứ gì đó.
Cuối cùng, hai mắt Hạ Nhất Minh mở lớn, trong miệng khẽ quát:
- Lên.
Sau khi quát ra một tiếc, chiếc giường bằng Mân Ly thạch đã bị hắn nhấc cao lên.
Kể cả Hạ Thuyên Tín ở trong đó, tất cả mọi người đều trợn mắt, cứng lưỡi nhìn một mà này, thậm chí bọn họ còn khó có thể tin được vào hai mắt của mình.
- Viên thúc, thứ này vãn bối cầm đi. Cám ơn....
Ấm ấm một tiếng nổ, Hạ Nhất Minh giơ cao chiếc giường lên, đụng vỡ bức tường trước mặt, hai chân giống như đang giẫm lên Phong Hỏa Luân, thoáng cái đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Trong các loại đá, Mân Ly thạch được xem là loại có trọng lượng nhẹ.
Thế nhưng, một khối Mân Ly thạch lớn như vậy, trọng lượng ít nhất cũng đạt tới ngàn cân, ngay cả Hạ Thuyên Tín, cũng không thể cam đoan có thể khả năng đem nó nhấc lên cao, hơn nữa còn bước đi như bay.
Một lúc lâu sau, Viên Thành Chí rốt cuộc quay đầu lại, ánh mắt hắn tràn đầy vẻ khâm phục, nói:
- Hạ huynh, ta cuối cùng đã hiểu được.
- Cái gì?
Hạ Thuyên Tín lúc này mới từ trong mộng tỉnh lại.
- Ta rốt cục đã hiểu được Hạ bá bá vì sao đem thanh đại đao của mình truyền cho Nhất Minh hiền chất.
Viên Thành Chí thở dài nói:
- Đã sớm nghe phụ thân nói qua, Hạ bá bá trời sanh thần lực, tiểu đệ vẫn không tin. Nhưng giờ phút này mới biết được, nguyên lai lực lượng lại lớn như vậy a. Ôi. Cũng không biết thanh đại đao đó đối với Nhất Minh Hiền chất có nhẹ hay không.
Hạ Thuyên Tín:
- ..................
Hạ Nhất Thiên: