Vũ Thần

Chương 1150: Nguyên do



Quang mang tử kim bao phủ phạm vi trăm trượng, hết sức trùng hợp bởi đây cũng là phạm vi Lĩnh vực lực lượng. Một dòng điện lóe lên trong mảnh quang mang, đây là lực lượng cường đại tràn ra ngoài.
Hạ Nhất Minh lẳng lặng cảm nhận lực lượng khó tin này, sắc mặt hắn trở lên thú vị.
Hắn rõ ràng cảm nhận được, trong quang cầu tử kim này ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ hơn cả Cửu Long Lô.
Trong lòng hắn không khỏi kinh hỉ, nghĩ không ra Lôi hệ Thần khí lại cường đại như vậy. Bất quá muốn hoàn toàn nắm giữ nó khó khăn không nhỏ, với thực lực Lôi điện lúc này chỉ e khó tùy tâm vận dụng siêu cấp Thần khí này.
Hí dài một tiếng, Lôi điện bất mãn nhìn Hạ Nhất Minh, bất quá theo sau nó lập tức quay đầu bởi ngay cả nó cũng không thể không thừa nhận Hạ Nhất Minh nghĩ đúng. Dở khóc dở cười vỗ lên đầu Lôi điện, Hạ Nhất Minh nói:
- Thu lại.
Bạch mã hí lên một tiếng, chiếc sừng trên đầu phóng một tia điện tới khỏa cầu.
Trong nháy mắt đám người Hạ Nhất Minh đồng thời cảm nhận biến hóa kỳ dị. Ý niệm của họ như tiến vào không gian thần kỳ. Trong không gian này tràn ngập lôi điện.
Bọn họ không thể nhìn, đồng thời không thể cảm ứng tận cùng không gian này, điều duy nhất họ thấy chính là lôi điện điên cuồng tàn phá. May là cảm giác này chỉ duy trì trong chốc lát.
Ý niệm đám người Hạ Nhất Minh lập tức quay lại bản thể, đồng thời thấy được khỏa cầu tử kim tiến vào sừng Lôi điện.
Bọn họ đảo mắt xung quanh đồng thời phát hiện, bầu trời là một mảnh trong xanh.
Mây đen bao phủ tận cùng thế giới lúc này đã hoàn toàn biến mất.
Mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau, bọn họ đồng thời hiểu, tầng mây kia đã hoàn toàn hóa thanh thiên địa lực lượng dung nhập Thần khí Phích Lịch Thiên.
Khi nghĩ tới thiên địa lực lượng khủng bố như vậy mới có thể luyện hóa kiện Thần khí này, trong lòng đám người Hạ Nhất Minh không khỏi kinh hỉ. Mơ hồ bọn họ biết, Thần khí này ngày sau sẽ càng cường đại hơn.
- Lôi điện.
Hạ Nhất Minh khẽ vỗ lên bạch mã, phảng phất lầm bầm:
- Ta đã hiểu rồi. Muốn hoàn toàn nắm giữ Phích Lịch Thiên, nhất định phải thuần hóa lực lượng lôi điện bên trong. Nếu không chúng ta không thể chính thức vận dụng kiện Thần khí này.
Lôi điện nghiêng đầu, cẩn thận suy nghĩ một chút, rốt cuộc chậm rãi gật đầu công nhận điều Hạ Nhất Minh nói.
Chỉ là khi nghĩ tới không gian lôi điện khủng bố kia, Hạ Nhất Minh cùng hai đầu Thần thú miệng khô khốc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Xa xa đột nhiên truyền tới một tiếng huýt gió, Hạ Nhất Minh nhướng mày cười nói:
- Bách huynh giục chúng ta tới gặp mọi người.
Ôm bảo trư cỡi lên lưng Lôi điện, cả ba hóa thành đạo quang mang trắng phóng đi. Lúc này ba người họ cảm thấy vô cùng kinh hỉ, tốc độ Lôi điện so với trước đây càng nhanh hơn. Đừng nghĩ nhanh hơn một chút mà coi thường. Tốc độ Lôi điện đã gần như đạt tới cực hạn, thậm chí có thể né tránh thế công quỷ dị của Tát Ma Đức, bởi vậy đề thăng một chút vô cùng khó khăn.
Nhưng sau khi luyện hóa thành công Phích Lịch Thiên, hơn nữa thu vào cơ thể, tốc độ Lôi điện quả thật nhanh hơn ba phần. Chỉ vừa động, thân thể đã như ánh sáng bắn đi.
Lôi điện vui mừng hí dài, vó ngựa không chút ngưng nghỉ, chỉ giây lát đã tới gần đám người Bách Linh Bát. Bất quá lúc này Hạ Nhất Minh có chút ngẩn ra.
Trước mặt hắn đông đảo Thần đạo cường giả vẻ mặt vô cùng xấu hổ. Cẩn thận nhìn qua chỉ trừ Viên Lễ Huân, rõ ràng những người còn lại đã thay đổi y phục, hơn nữa gương mặt họ như vừa bế quan vận khí. Chỉ là mái tóc mỗi người mơ hồ thấy được dấu vết cháy xém, cho dù đã qua xử lý nhưng cẩn thận quan sát có thể nhìn ra.
Không chỉ vậy, khi hắn xuất hiện tại đây, ánh mắt bọn họ nhìn hắn tràn ngập cổ quái khiến Hạ Nhất Minh nổi da gà.
- Có chuyện gì?
Hạ Nhất Minh hoài nghi hỏi. Viên Lễ Huân khẽ lắc đầu, bất quá gương mặt không che dấu được tiếu ý nồng đậm. Chỉ có Bách Linh Bát giống tượng gỗ đứng giữa không trung như không có chuyện gì.
Lưu Mục vội vàng ho khan một tiếng, nói:
- Hạ trưởng lão. Ngươi cùng Thần long huynh giao thủ, kết quả thế nào?
- Qua vài chiêu được Thần long đại nhân chấp nhận bởi vậy đã rời đi.
Trong mắt Lưu Mục ánh lên vẻ vui mừng, nói:
- Vừa rồi sấm chớp trong tầng mây sấm chớp kinh thiên, có phải Thần long huynh giao tặng hai khỏa Lôi chấn tử?
Hạ Nhất Minh mỉm cười nói:
- Không sai. Hơn nữa bạch mã thành công luyện hóa thành Phích Lịch Thiên.
Đôi mắt mọi người nhất thời trở lên nóng bỏng, mặc dù ánh mắt tham lam nhưng không thiếu phần tang thương.
Ngao Mẫn Hành thở dài một tiếng, nói:
- Thần khí Phích Lịch Thiên vốn trời sinh, bên trong ẩn chứa thiên lôi. Theo cổ tịch ghi lại, mấy vạn năm trước đã bị mạnh mẽ phân tách thành hai mươi bốn khỏa Lôi chấn tử. Từ đó tới nay lưu lạc trong thiên hạ không ai có thể thu thập đủ.
Lão nhìn Hạ Nhất Minh nói:
- Hạ huynh có thể thu thập toàn bộ, lần nữa ngưng tụ Phích Lịch Thiên, vận mệnh quả là thiên hạ vô song.
Bảo trư nghe xong đôi mắt nhỏ đảo loạn, đồng thời nhảy ra trước mặt Hạ Nhất Minh, hóp bụng ưỡn ngực làm ra điệu hộ thiên thổ địa hạ, duy ngã độc tôn.
Bất quá một bàn tay vươn ra, Bách Linh Bát đã túm cổ tiểu tử này kéo lại.
Hạ Nhất Minh khẽ cười nói:
- Ngao huynh quá khen. Vận khí của ta tốt một chút mà thôi.
Hắn nói những lời này cũng là thật, nếu không phải dựa vào vận khí muốn thu thập hai mươi bốn khỏa Lôi chấn tử chỉ là chuyện si tâm vọng tưởng.
Ngao Mẫn Hành khẽ phất tay, ánh mắt nhìn bảo trư thu liễm lại, thâm ý nói:
- Hạ huynh. Có đôi khi vận khí quan trọng hơn hết thảy gấp trăm lần.
Hạ Nhất Minh khẽ giật mình, hắn trầm ngâm như nghĩ lại kỳ ngộ bản thân. Nếu không phải có khởi điểm đó, cho dù hắn cố gắng hơn cũng đừng mong có thành tự hôm nay.
Ánh mắt Mã Dự nhìn về phương xa, lão dường như suy nghĩ gì, sau hồi lâu mở miệng nói:
- Hạ huynh. Thần long huynh tổn hao tâm tư thành toàn cho ngươi không biết vì sao?
Hạ Nhất Minh nhún vai nói:
- Ta cũng không biết. Bất quá...
Hắn nhìn bầu trời trong xanh, nói:
- Ta nghĩ có lẽ Thần long mong muốn ta chiến thắng Ngả Đức Văn.
Mã Dự cười hắc hắc nói:
- Hạ huynh. Ngươi cùng Thần long huynh quen biết chưa lâu, bởi thế còn chưa hiểu nhiều.
Hạ Nhất Minh giật mình, quay đầu nhìn lại đám người Ngao Mẫn Hành.
Bọn họ những lão Thần đạo cường giả đều ở chung cùng Thần long tại Tử vong chi địa năm trăm năm, đương nhiên hiểu biết nó rõ hơn hắn rất nhiều.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, Mưu Tử Long nhìn Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu nói:
- Mã huynh nói không ai. Thần long đại nhân luôn ân oán rạch ròi.
Lão nói tới bốn từ ân oán rạch ròi đặc biệt nhấn mạnh.
Tâm niệm Hạ Nhất Minh khẽ đổi, đột nhiên bừng tỉnh nói:
- Các ngươi nói Thần long keo kiệt, một chút cũng không chịu nhả ra?
Mọi người sắc mặt nhất thời trở lên cổ quái, nhưng cho dù người quan hệ tốt với Thần long như Ngao Mẫn Hành cũng không khỏi nghĩ thầm. Nói không sai. Chỉ có Lưu Mục ho nhẹ một tiếng, nói:
- Hạ trưởng lão. Lời nói phải cân nhắc.
Hạ Nhất Minh nhất thời nghĩ tới thần thông khủng bố của đại gia hỏa kia, trong lòng vô cùng căng thẳng. Chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo như Thần long đang trốn nơi nào đó rình coi.
Sau hồi lâu Ngao Mẫn Hành lắc đầu nói:
- Kỳ thực Thần long huynh thưởng phạt rõ ràng, công chính nghiêm minh mà thôi. Cho dù ngươi thông qua khảo nghiệm, giao Lôi chấn tử cho ngươi cũng không vô duyên vô cớ hấp thụ tầng mây lớn như vậy giúp ngươi luyện hóa Phích Lịch Thiên.
Bảo Nham Trúc cũng đồng tình, nói:
- Hạ trưởng lão. Phải chăng ngươi cho Thần long đại nhân chỗ tốt nào đó, bởi vậy mới chiếu cố ngươi như vậy?
Hạ Nhất Minh suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc hiểu ra:
- Ta hiểu rồi.
Hắn kể lại một lần chuyện mình cùng Thần long thiêu đốt sào huyệt Tử vong sinh vật thu lấy khỏa nội hạch.
Cuối cùng hắn cười khổ, nói:
- Cuối cùng Thần long đại nhân thu lấy khỏa nội hạch nhưng không nói gì. Có lẽ bởi hổ thẹn trong lòng nên muốn dùng phương pháp này bù đắp.
Dông đảo Thần đạo cường giả mặc dù biết Hạ Nhất Minh cùng Thần long thiêu đốt sào huyệt Tử vong sinh vật nhưng không ngờ còn có thêm biến hóa này.
Lưu Mục cau mày hoài nghi, nói:
- Thần long huynh muốn khỏa nội hạch kia làm gì?
Mọi người nhìn nhau, theo sau lắc đầu. Chỉ cảm thấy Thần long hành động quả nhiên cao thâm khó lường.
Hạ Nhất Minh ngây ngốc hồi lâu rốt cuộc cũng giữ lại chuyện bị mất cắp Thiên địa thánh quả. Bất quá mơ hồ hắn cảm nhận được, hành vi Thần long không thoát được liên quan tới Thiên địa thánh quả.
Mã Dự đảo mắt một lượt, nói:
- Hạ huynh. Giao ước kia còn chừng hơn tháng. Không bằng chúng ta tới Nam Cương luôn?
Bảo Nham Trúc cười ha hả nói:
- Như thế cũng tốt. Ngả Đức Văn từng nói qua, đây là trận chiến Tân Tôn giả Đông Tây, Linh Tiêu Bảo Điện Kim Chiến Dịch đã trên đường tới Nam Cương. Chúng ta tới đó hẳn có thể hội họp.
Ngao Mẫn Hành trong mắt lóe lên tia tinh mang, mặc dù lão không nói chuyện nhưng khóe miệng nhếch lên tựa hồ như đã tính trước.
Lưu Mục khẽ cười, nói:
- Thiên Trì nhất mạch ta do Hạ trưởng lão toàn quyền đại diện. Nếu vị Tân Tôn giả nào muốn khiêu chiến hắn, lão phu sẽ tuyệt đối không ngăn cản.
Dứt lời vô số ánh mắt xem thường lẫn hâm mộ nhìn lão, bất quá tiếng cười Lưu Mục càng vui vẻ hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.