Vũ Thần

Chương 1160: Kinh sợ thối lui



Ngao Mẫn Hành mặc dù vẫn mỉm cười như trước nhưng ánh mắt lão lạnh như băng. Trước mặt cao thủ thần bí này, ngay cả Ngao Mẫn Hành cũng không dám có chút khinh thường. Tinh thần lão đã sớm tập trung cao độ, chân khí toàn thân lưu chuyển tùy thời có thể bộc phát. Sau khi chứng kiến thực lực người kia, cho dù là lão cũng không dám nói có thể chiến thắng. Người đeo mặt nạ rốt cuộc huy kiếm chém tới Ngao Mẫn Hành. Đồng dạng Ngũ Hành Hoàn trong tay Ngao Mẫn Hành bay lên cao.
Chỉ trong giây lát, chân khí mênh mông chấn động mãnh liệt hình thành lĩnh vực chừng mười trượng quanh thân thể lão.
Quang mang vạn trượng sau khi tiến vào phạm vi lĩnh vực này nhất thời suy yếu rất nhiều cho tới khi tiêu tán hoàn toàn. Quá trình này diễn ra rất nhanh, thậm chí khiến kẻ khác không thể phát hiện.
So với Ngũ Hành Hoàn trong tay Hạ Nhất Minh, kiện Thần khí Ngũ Hành Hoàn này đã có lịch sử vạn năm, chủ phách thần khí đã đạt tới cảnh giới hoàn mỹ. Hơn nữa Ngũ hành lĩnh vực Ngao Mẫn Hành nắm giữ không phải Hạ Nhất Minh có thể so sánh. Động tác người đeo mặt nạ thoáng dừng lại, đôi mắt gã ánh lên vẻ kinh ngạc.
Theo sau gã tiếp tục đâm tới, kiếm quang cường đại hơn xa vừa rồi.
Nhưng quang kiếm sau khi tiến vào phạm vi Ngũ hành lĩnh vực vẫn giống như trước, tiêu tán vô tung.
Không gian quanh thân thể Ngao Mẫn Hành nhìn qua như một mảnh bình an nhưng chỉ cần ngoại lực tiến vào nhất thời sẽ bị Ngũ hành lực lượng cuốn vào. Bất luận phương hướng, lực lượng, khi tiến vào đều không ngoại lệ.
Ngũ hành lực lượng không giống Sí nhiệt lĩnh vực cố định của Hạ Nhất Minh. Trước khi xuất hiện lực lượng xâm phạm, Ngũ hành lĩnh vực an tĩnh như mảnh hư vô. Nhưng chỉ cần ngoại lực tiến vào, bất luận lực lượng thuộc tính nào cũng bị nghiền nát.
Năm lực lượng cơ bản nhất trong thiên địa hình thành vòng xoáy không ngừng, trong quá trình này bất luận lực lượng nào tiến vào đều trở thành vật hi sinh.
Cho dù công kích của người đeo mặt nạ có mạnh hơn nữa, trong Ngũ hành lĩnh vực cũng không thể tồn tại.
Ánh mắt người đeo mặt nạ lần đầu ngưng trọng hẳn, gã lạnh lùng nói:
- Ngũ hành lĩnh vực tiểu thế giới. Nghĩ không ra bây giờ còn có người đạt được cảnh giới này.
Lý Áo Ba Đặc, Lô Khắc cùng đám lão Thần đạo cường giả sắc mặt khẽ biến. Ánh mắt bọn họ nhìn Ngao Mẫn Hành có chút khác biệt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Mặc dù trước đó bọn họ cũng biết tu vi võ đạo Ngao Mẫn Hành tuyệt đối đứng đầu nhân loại. Nhưng nghĩ không ra lão đã đạt tới cảnh giới này.
Bất quá mặc dù hóa giải hai lần công kích của đối phương nhưng vẻ mặt Ngao Mẫn Hành không chút thoải mái, ngược lại trầm trọng dị thường. Ngao Mẫn Hành có thể khẳng định, hai lần tấn công kia người đeo mặt nạ không chúng lưu tình.
Bất quá lực lượng của đối phương chỉ ngang Hư thần cảnh đỉnh phong, ngay cả phân nửa Ngụy thần cảnh cường giả còn chưa đạt tới.
Nhưng phương pháp vận dụng lực lượng của đối phương không ngôn ngữ nào có thể hình dung sự cường đại.
Lực lượng trong tay Hư thần cảnh cường giả không ngờ có thể mạnh mẽ hơn Ngụy thần cảnh cường giả.
Lúc này Ngao Mẫn Hành có thể khẳng định, người đeo mặt nạ khi giao chiến cùng Hạ Nhất Minh cũng chỉ vận dụng lực lượng tương đương Ngả Đức Văn.
Bất quá Quang minh thánh kiếm trong tay Ngả Đức Văn so với trong tay người này, uy lực phát ra chênh lệch một trời một vực.
Nghĩ tới điều này trong lòng Ngao Mẫn Hành không tự chủ dâng lên hàn ý mãnh liệt.
Người đeo mặt nạ tay cầm Quang minh thánh kiếm, trầm giọng nói:
- Ngũ hành lĩnh vực tiểu thế giới quả thực có tư cách ngạo thị thiên hạ. Nhưng đáng tiếc chính là...
Ánh mắt gã trở lên hung mãnh.
Ngao Mẫn Hành trong lòng đại động, chân khí lưu chuyển, Ngũ hành lĩnh vực vốn tĩnh lặng bắt đầu dao động.
Mặc dù trên thân thể đối phương chỉ phóng thích khí tức Hư thần cảnh đỉnh phong ngưng không hiểu vì sao Ngao Mẫn Hành cảm thấy kính sợ gã. Trên không trung, trên đảo, mọi người đồng loạt ngừng hô hấp. Bọn họ đều biết một trận đại chiến sắp xảy ra.
Một bên thành danh ngàn năm, trải qua Tử vong chi địa tẩy lễ, xưng hào Đệ nhất cường giả nhân loại, Ngũ Hành Môn Ngao Mẫn Hành. Một bên lai lịch thần bí, nhấc chân động tay phát ra uy thế lạ thường. Khí thế hai bên bạo phát, đại chiến chỉ cần ngòi nổ dẫn phát. Bất quá ngay khi mành chỉ treo chuông, một tiếng huýt gió từ phương Bắc xa xôi truyền tới. Tiếng huýt gió này tựa hồ không lớn, không cao, nhưng phảng phất như vô cùng vô tận.
Chỉ giây lát tiếng huýt gió này đã vang lên bên tai môi người không chút dấu hiệu tiêu tán. Nhất thời vẻ mặt mọi người trở lên khó coi, không biết cường giả nào làm ra chuyện nhàm chán như vậy. Người đeo mặt nạ sau khi lắng nghe, ánh mắt không khỏi biến hóa. Ánh mắt gã chậm rãi buông lỏng, sát khí trên người theo đó tiêu tán:
- Ta bây giờ không đánh. Ngươi muốn lưu lại ta sao?
Gã lạnh lùng nói.
Ngao Mẫn Hành sắc mặt ngưng trọng, thấp giọng nói:
- Chỉ cần các hạ không ra tay. Ngao mỗ hiển nhiên không muốn đối địch cùng các hạ.
Người đeo mặt nạ tựa hồ đã tính trước phản ứng của lão. Gã khẽ gật đầu, thuận tay ném Quang minh thánh kiếm cho Lý Áo Ba Đặc, nói:
- Đưa Ngả Đức Văn tới nơi mà ta đến. Ta sẽ khiến hắn khôi phục như cũ.
Mặc dù lời nói này không đầu không cuối nhưng Lý Áo Ba Đặc trong lòng mừng rỡ, vội vàng khom người lĩnh mệnh.
Ánh mắt lạnh như băng của người đeo mặt nạ lại liếc xung quanh, phàm là người bị gã nhìn tới thân thể không khỏi sởn gai ốc. Cho dù Tây phương cường giả trong lòng cũng cơ hồ phát lạnh, không thể khống chế. Người đeo mặt nạ cười lạnh một tiếng, đột nhiên bước từng bước trong hư không.
Không gian trước mặt gã nhất thời xuất hiện vô số dao động, những dao động này theo bước chân gã khuếch tán ra.
Sau một lát thân thể gã như tiến vào hư không, nháy mắt biến mất.
Mọi người nhìn quanh, bất quá không phát hiện ra bất cứ dấu vết nào. Trong lòng tất cả không khỏi kinh hãi, chẳng lẽ người này thuấn di xa tới vậy?
Mặt nước tách ra, Hạ Nhất Minh cưỡi Lôi điện rốt cuộc cũng trở lại.
Trên thân thể bọn họ đã không còn Huyền quy xác nhưng tựa hồ có thêm lực lượng phòng hộ quỷ dị.
Ngao Mẫn Hành khẽ nhíu mày, lão đã nhìn ra lực lượng phòng ngự trên thân thể Hạ Nhất Minh có chút tương đồng như Ngũ hành lĩnh vực, nhưng cũng không phải giống hoàn toàn. Bất quá lão có thể khẳng định, lực lượng phòng ngự này không tầm thường.
Đôi mắt Lý Áo Ba Đặc ánh lên sát khí mờ mịt, lão cười lạnh nói:
- Hạ tiên sinh trốn trong biển giờ mới ra. Thật sự có can đảm.
Hạ Nhất Minh đưa mắt nhìn phương xa, ánh mắt hắn ngưng trọng, đối với khiêu khích của Lý Áo Ba Đặc dĩ nhiên không quan tâm.
Mưu Tử Long nhíu mày, lão tới bên cạnh Ngao Mẫn Hành, trầm giọng nói:
- Ngao huynh. Đó là ai?
Ngao Mẫn Hành chậm rãi lắc đầu, lão cười khổ nói:
- Lão phu chưa từng gặp qua, cũng chưa từng nghe nói về người này.
Mưu Tử Long cố ý liếc mắt về phía xa như dò hỏi. Ngao Mẫn Hành do dự một chút, rốt cuộc lắc đầu.
Lý Áo Ba Đặc cùng Lô Khắc trao đổi qua ánh mắt, nói:
- Các vị. Lúc này quyết đấu tạm dừng. Chúng ta cáo từ.
Nếu người đeo mặt nạ không xuất hiện, đám người Đông phương khẳng định sẽ châm chọc vài câu. Nhưng sau khi gặp người uy phong lẫm liệt như vậy, trong lòng bọn họ như tảng đá đè nặng, hiển nhiên mặc kệ đám người phương Tây. Lý Áo Ba Đặc ôm Ngả Đức Văn ngồi lên lưng Ái Nhĩ Bá Lạp.
Tây phương Long tộc là chủng tộc cao ngạo tới cực điểm. Trừ Long kỵ sĩ được chúng thừa nhận, sẽ không cho phép bất kỳ ai ngồi lên thân thể cao quý của mình. Bất quá lúc này Ái Nhĩ Bá Lạp không chút oán thán nào. Dưới sự công kích lôi điện cường đại, Ngả Đức Văn không tiếc sinh mệnh che trở cho nó. Vì thế để cứu chữa cho Ngả Đức Văn, Ái Nhĩ Bá Lạp không hề nề hà Lý Áo Ba Đặc cỡi lên lưng.
Đôi cánh lớn phiến động, Ái Nhĩ Bá Lạp nhanh chóng bay về phương Tây, chỉ thoáng chốc đã thoát khỏi tầm mắt mọi người.
Theo sau Lô Khắc mơi mang đám Tây phương cường giả rời khỏi Tinh Thần Đảo.
Đám người Hạ Nhất Minh mặc dù không nói, nhưng cũng chú ý phương hướng phi hành của Ái Nhĩ Bá Lạp không giống đám người Lô Khắc. Nhất thời sắc mặt mọi người khẽ biến.
Nghĩ tới Ngả Đức Văn có được Chân thần truyền thừa, bọn họ đã đoán ra nơi đám người Lý Áo Ba Đặc đang tới.
Sau hồi lâu, Mưu Tử Long đột nhiên thở dài một tiếng, nói:
- Ngao huynh. Tiếng huýt gió khiến người kia chạy mất có phải của Thần long đại nhân.
Đám lão Thần đạo cường giả Ngao Mẫn Hành cùng Mã Dự liếc mắt nhìn nhau, rốt cuộc cười khổ một tiếng, nói:
- Có lẽ là Thần long huynh.
Mã Dự trầm giọng nói:
- Trừ Thần long huynh chỉ e không ai có năng lực uy hiếp lớn như vậy.
Hạ Nhất Minh thu hồi ánh mắt, nói:
- Người này tới từ Thần đảo?
Mọi người sắc mặt khẽ biến. Mặc dù bọn họ đã có câu trả lời nhưng lúc này không ai lựa chọn tin tưởng. Hạ Nhất Minh hít một hơi thật sâu, đang muốn mở miệng nói sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Hắn lập tức xoay người, cơ hồ cùng lúc ánh mắt đám Thần đạo cường giả cùng nhìn về một phương.
Ở nơi đó một cỗ thiên địa lực lượng điên cuồng vận chuyển, quang mang cực lớn bạo liệt, cả không trung cũng bắt đầu chấn động...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.