Vũ Thần

Chương 1231: Truyền thừa Tông chủ



Trong đại điện giăng đèn kết hoa, cảm giác vui sướng hân hoan tràn ngập. Băng Tiếu Thiên vẻ mặt tươi cười ngồi ở vị trí chủ tọa, vị trí thứ hai dành cho Hạ Nhất Minh vừa hóa giải âm sát khí.
Lúc này trong lòng đệ tử Băng Cung, địa vị Hạ Nhất Minh đích thực là khách nhân tôn quý.
- Hạ huynh. Lão phu kính ngươi một chén.
Băng Tiếu Thiên đưa cao chén rượu uống một hơi cạn sạch. Hạ Nhất Minh mỉm cười cùng lão đối ẩm, trong lòng hắn lúc này đồng dạng vô cùng vui mừng.
Lần trợ giúp Băng Cung tinh lọc âm sát khí với hắn mà nói có được không ít chỗ tốt. Không chỉ sáng tạo vũ kỹ tổng hợp sở học, thậm chí hắn được hấp thu đại lượng linh hồn.
Thêm vào đó Hạ Nhất Minh nghĩ tới việc đoán tạo kiện Thần khí kỳ bí kia.
Nếu thuận lợi đoán tạo thành công có lẽ sẽ trừ đi hai mối họa trong lòng.
Bởi thế lúc này hắn vui mừng không thua kém bất kỳ đệ tử Băng Cung nào.
- Hạ huynh. Lão phu có chuyện muốn bàn bạc cùng ngươi.
Băng Tiếu Thiên buông chén rượu, vẻ mặt trở lên vô cùng nghiêm túc. Hạ Nhất Minh giật mình, nghiêm mặt nói:
- Băng huynh cứ nói.
Băng Tiếu Thiên khẽ gật đầu, lão đưa tay điểm về phía trước, nói:
- Không biết Hạ huynh thấy địa vị hiện thời của Băng Cung ra sao?
Hai mắt Hạ Nhất Minh khẽ động, trong lòng vô cùng hoài nghi, không hiểu vì sao Băng Tiếu Thiên muốn hỏi vấn đề này?
Bất quá sau giây lát trầm ngâm, hắn lập tức nói:
- Bắc Cương Băng Cung hiện nay là một trong những môn phái đứng đầu. Hơn nữa Băng Cung có Thủy thần lực thủ hộ xứng đáng là đại phái truyền thừa vạn năm.
Hạ Nhất Minh dừng một chút, vẻ mặt nghiêm nghị nói tiếp:
- Bởi thế địa vị Băng Cung hiện nay vô cùng lớn.
Mưu Tử Long chậm rãi gật đầu, những lời của Hạ Nhất Minh không chút khoa trương.
Băng Cung không chỉ xưng bá Bắc Cương, thậm chí có thể coi như một trong những môn phái đứng đầu thiên hạ.
Đương nhiên trên thế giới chỉ cần môn phái xuất hiện Thần đạo cường giả cũng có thể xứng với hai chữ đứng đầu.
Chỉ là Băng Cung có lịch sử truyền thừa vạn năm, còn có Thủy thần lực trong Ngũ hành thần lực thủ hộ. Đây mới chính là nguyên nhân có thể xưng hùng một phương.
- Hạ huynh đã nói thế hẳn không phản đối Viên trưởng lão tiếp nhận vị trí Tông chủ chứ?
Băng Tiếu Thiên hài lòng gật đầu, tủm tỉm cười nói.
Vẻ tươi cười trên mặt Hạ Nhất Minh cứng đờ, đôi mắt lộ rõ vẻ khó tin. Nếu không phải hắn vô cùng tự tin vào thực lực bản thân còn cho rằng mình nghe lầm. Quay đầu nhìn Viên Lễ Huân, vẻ mặt của nàng đồng dạng vô cùng khiếp sợ.
Lúc này tại Băng Cung, trừ Băng Tiếu Thiên, Viên Lễ Huân là Thần đạo cường giả duy nhất. Chỉ là khác với đám người Băng Tiếu Thiên, nàng xuất thân không phải từ Bắc Cương mà chỉ bái sư học đạo tại đây. Chưa kể thời gian tu luyện ngắn ngủi, quan trọng hơn Viên Lễ Huân không có khả năng ở lại Băng Cung trong thời gian dài.
Trong tình huống này Viên Lễ Huân không cho rằng bản thân sẽ được kế thừa vị trí Tông chủ.
Trao đổi với Viên Lễ Huân một ánh mắt kinh ngạc, Hạ Nhất Minh cười khổ nói:
- Băng huynh. Ý tốt của ngài chúng ta xin nhận.
Hắn hít một hơi thật sâu, ngữ khí thấp hơn nói:
- Hạ mỗ cùng Lễ Huân sau khi thành hôn nhất định sẽ định cư tại Hạ gia trang, chỉ sợ không thể ở lại Băng Cung.
Khi nói những lời này, thái độ của hắn vô cùng thành khần.
Bất luận Băng Tiếu Thiên đưa ra đề nghị này vì lý do gì nhưng có một chuyện không thể phủ nhận, chính là lão vô cùng coi trọng Viên Lễ Huân. Nếu đã vậy Hạ Nhất Minh không hi vọng vì sự từ chối mà đắc tội đối phương, thậm chí đắc tội cả Băng Cung.
Băng Tiếu Thiên mỉm cười, nói:
- Hạ huynh không cần lo lắng vì chuyện này. Lão phu mặc dù nắm giữ Băng Cung trăm năm nhưng với sự tình hỗn tại tại đây chưa từng quan tâm.
Ánh mắt lão chuyển qua, nói:
- Đối với Thần đạo cường giả chúng ta mà nói, cố gắng tu luyện mới là chuyện quan trọng. Chuyện phàm tục, Lễ Huân hoàn toàn có thể lựa chọn nhân tài Băng Cung xử lý. Về phần trách nhiệm Tông chủ, chỉ là xác định phương hướng cho tông môn. Nếu thật sự phải lo lắng nhiều như vậy, lão phu đã sớm không làm Tông chủ.
Hạ Nhất Minh chần chừ một chút. Hắ nghĩ tới đám người Thiên Trì nhất mạch Đế Thích Thiên, Linh Tiêu Bảo Điện Tử Lỗ Li. Bọn họ tựa hồ cũng thế, chỉ nhận xưng hào Tông chủ, trừ khi môn phái phát sinh chuyện kinh thiên động địa, nếu không toàn bộ giao xuống bên dưới xử lý.
Nghĩ tới đây Hạ Nhất Minh mơ hồ rõ ràng tâm ý đối phương, nói:
- Băng huynh. Nếu vậy Lễ Huân cũng không cần đảm nhiệm vị trí Tông chủ.
Hắn dừng một chút, nghiêm mặt nói:
- Vô luận thế nào Lễ Huân cũng là môn hạ Băng Cung. Chỉ cần Thần khí Băng Lăng Kính còn trong tay, Băng Cung gặp nguy ta cùng Lễ Huân tuyệt không khoanh tay đứng nhìn.
Hắn hứa hẹn những lời này khiến sự lo lắng trong lòng Băng Tiếu Thiên nhất thời được giải quyết. Bất quá lão lắc đầu, khẽ thở dài nói:
- Hạ huynh. Nếu Lễ Huân không muốn nắm giữ Băng Cung, lão phu cũng không miễn cưỡng. Chẳng qua lúc này Băng Cung chỉ Lễ Huân là Thần đạo cường giả, lão phu có một thỉnh cầu.
Lão đứng dậy nhìn Hạ Nhất Minh hành lễ thật sâu, nói:
- Nếu lão phu còn sống thì không sao. Nhưng nếu lão phu ngã xuống mà Băng Cung không xuất hiện Thần đạo cường giả khác, xin Viên trưởng lão tiếp nhận vị trí Tông chủ.
Hạ Nhất Minh vội vàng đứng lên hoàn lễ, hắn liếc mắt nhìn Mưu Tử Long, cả hai hiểu rõ nỗi khổ trong lòng Băng Tiếu Thiên.
Môn phái như Băng Cung nhìn bề ngoài chiến lực hàng đầu.
Mặc dù không xuất hiện Ngụy thần cảnh cường giả nhưng cũng có hai vị Hư thần cảnh cường giả. Nếu không phải vậy Băng Cung e rằng không thể an toàn.
Năm ngàn năm trước Ngũ Hành Môn vì mất đi sự thủ hộ của Thần đạo cường giả mới khiến các thế lực phương Đông ngo ngoe muốn động, cuối cùng tan rã.
Nếu không phải Động Thiên Phúc Địa kế thừa đa phần lực lượng Ngũ Hành Môn, thêm nữa được Thụ thần thủ hộ, Ngũ Hành Môn vạn năm rất có khả năng tan thành mây khói.
Mặc dù Băng Cung chưa chắc gặp chuyện này nhưng đám người Băng Tiếu Thiên không thể không đề phòng.
Trầm ngâm giây lát, Hạ Nhất Minh nhìn thoáng qua Viên Lễ Huân nói:
- Lễ Huân. Đây là chuyện của nàng. Nàng nên tự quyết định.
Viên Lễ Huân vẻ mặt nghiêm túc, mặc dù nàng tiến giai Thần đạo nhưng quá trình tiến giai vô cùng thuận lợi, cơ hồ chưa từng chịu khổ, bởi thế đối mặt với đại sự không tránh khỏi dao động tâm tình.
Sau một lát, nàng nhìn Băng Tiếu Thiên khẽ gật đầu nói:
- Tông chủ. Băng Cung có ơn tài bồi, Lễ Huân không thể vong ân phụ nghĩa. Nếu thật sự phát sinh chuyện ngoài ý muốn, Lễ Huân sẽ tiếp nhận vị trí Tông chủ. Chỉ là...
Vẻ mặt nàng vô cùng chăm chú:
- Chỉ là nếu Băng Cung xuất hiện Thần đạo cường giả, xin để Lễ Huân thoái vị.
Băng Tiếu Thiên cất tiếng cười lớn, tâm bệnh đã được giải khai, lão đương nhiên không phản đối nữa. Kỳ thực trong đầu lão xuất hiện suy nghĩ không thể công khai.
Băng Cung nợ Hạ Nhất Minh ân tình quá lớn, sợ rằng không có cơ hội hoàn trả. Nếu giao vị trí Tông chủ cho Viên Lễ Huân, như vậy Hạ Nhất Minh sẽ trở thành người nhà. Khi đó nhân tình hoàn trả thế nào là chuyện gia đình Viên Lễ Huân nên bàn bạc nhiều hơn.
Ngoài ra còn có nguyên nhân nữa, chính là Băng Tiếu Thiên nhìn rõ tiền đồ ngày sau của Hạ Nhất Minh, ơởi thế muốn nhân việc này tuyên bố Viên Lễ Huân có thể nắm giữ Băng Cung. Với tính cách phu phụ họ, khẳng định sẽ không coi nhẹ Băng Cung.
Mưu Tử Long khẽ lắc đầu, lão sống ngàn năm sao không nhìn ra ý định trong đầu Băng Tiếu Thiên. Bất quá có thể tiếp nhận vị trí Tông chủ đối với Viên Lễ Huân là vinh quang không nhỏ. Bởi thế Mưu Tử Long do dự một chút cũng tán thành. Nếu muốn đạt được vinh quang, nhất định phải cố gắng, võ đạo cũng thế, làm người cũng vậy.
Hạ Nhất Minh trong lòng thầm than, ánh mắt hắn chuyển qua nói:
- Băng huynh. Lễ Huân dù sao cũng xuất thân từ Tây Bắc, để nàng tiếp nhận vị trí Tông chủ, chỉ e có người không phục.
Vẻ mặt Băng Tiếu Thiên nhất thời cổ quái, lão cười như không nói:
- Hạ huynh. Nếu Băng Cung không xuất hiện Thần đạo cường giả khác, chuyện bọn họ tín phục hay không có quan trọng sao?
Lão vung tay, lạnh nhạt nói:
- Nếu lúc đó có người nhảy ra gây chuyện, trực tiếp giết chết là xong.
Lúc này trong đại điện, trừ đám Thần đạo cường giả Hạ Nhất Minh còn có các vị trưởng lão Băng Cung.
Nghe ngữ khí đầy sâm nghiêm của Băng Tiếu Thiên, bọn họ đồng loạt ớn lạnh. Từ Đống Sơn vội vàng đứng lên, cung kính nói:
- Tông chủ đại nhân nói đúng. Viên trưởng lão có thể tiếp nhận vị trí Tông chủ là may mắn của bổn môn. Nếu có người phản đối chính là tội nhân bổn môn, không cần giữ lại.
Những trưởng lão còn lại không dám chậm trễ, lập tức đứng lên bày tỏ thái độ.
Nếu ngay cả Ngũ khí Tôn giả Từ Đống Sơn cũng đã nói thế, bọn họ sao dám làm trái. Băng Tiếu Thiên than nhẹ một tiếng, nói:
- Hạ huynh. Dưới Thần đạo tất cả chỉ là kiến hôi. Nếu trong môn phái chúng ta không có Thần đạo tọa trấn, chắc chắc sẽ khiến vô số người nhòm ngó. Việc này lão phu cũng không làm khác được.
Hạ Nhất Minh trầm ngâm giây lát theo sau gật đầu.
Thần đạo cường giả với mỗi đại phái như Định hải thần châm, nếu không được lực lượng Thần đạo thủ hộ, môn phái không thể duy trì hưng thịnh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Mưu Tử Long cười ha hả nói:
- Băng huynh. Việc này đã giải quyết ngươi có thể yên tâm rồi.
Băng Tiếu Thiên như trút được gánh nặng khẽ gật đầu. Trong lòng lão thoải mái ra sao cho dù người mù cũng thấy.
Mưu Tử Long quay qua nói:
- Hạ huynh đệ. Khi khu trừ âm sát khí, ngươi sử dụng công pháp gì? Tựa hồ liên quan tới tuyệt kỹ Quang Ám hợp bích phương Tây?
Hạ Nhất Minh bật ngón cái, chân thành nói:
- Lão ca không nhìn lầm. Đây là thủ ấn công pháp tiểu đệ mới sáng tạo.
Mưu Tử Long hai mắt sáng ngời, nói:
- Lão đệ. Thủ ấn công pháp này khẳng định không tầm thường. Không biết có thể để lão ca đại khai nhãn giới?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.