Trên đại lục phương Tây có hai đạo quang mang ở giữa không trung lóe lên như tia chớp xẹt qua giữa bầu trời.
Hai đạo quang mang này vượt qua biển rộng mênh mông nhanh chóng tiến vào trong đại lục phương Tây.
Bỗng nhiên, hai đạo quang mang không hẹn mà cùng ngừng lại, khi hai đạo quang mang này dừng lại thì lập tức hiện ra hai thân ảnh của Ngả Đức Văn và Cách Lâm Đốn.
Lúc này, vẻ mặt hai người cực kỳ ngưng trọng, hai mắt trao đổi với nhau một lúc nhưng tựa hồ vẫn không xác định được điều gì.
Hai người bọn họ ở chung với nhau trên Thần chi đảo hơn một năm, được sự chỉ điểm của người đeo mặt nạ cho nên ngưng tụ được Quang Ám Đại Lĩnh Vực trong truyền thuyết. Cho nen hai người bọn họ tương đối ăn ý, chỉ cần liếc mắt nhìn nhau một cái là có thể hiểu rõ được trong lòng đối phương đang có do dự hay không.
Nhưng mà lần này từ khi rời khỏi Thần chi đảo, hai người bọn họ dọc đường đi không nói với nhau một lời, cùng tiến vào đại lục phương Tây, khi sắp tới mục tiêu thì mới ngừng lại. Hai người nhìn nhau cười khổ một cái, họ đồng thời nhìn ra được đối phương cũng đang do dự khó quyết.
- Ngả Đức Văn, ngươi định làm thế nào? - Cách Lâm Đốn nhẹ nhàng hỏi.
Ánh mắt Ngả Đức Văn hiện lên một tia mê mang nói:
- Ta không biết.
Hai người bọn họ mặc dù đã tấn chức thần đạo cường giả, nhưng chuyện sắp làm tới đây lại quá mức kinh thế hãi tục, khiến cho ngay cả bọn họ cũng không thể đưa ra chủ ý chính xác.
Nguồn: http://truyenfull.xyzHai người trầm ngâm chốc lát, Ngả Đức Văn đột nhiên nói:
- Chúng ta có nên trở về hỏi ý kiến của trưởng lão Thần Điện và Hội Nghị không?
Cách Lâm Đốn cười lạnh một tiếng, nói:
- Ngả Đức Văn, nếu như các trưởng lão biết chuyện này, như vậy ngươi hẳn là phải nghĩ ra được kết quả sau đó.
Ngả Đức Văn cười khổ một tiếng, nói:
- Nếu để cho các trưởng lão biết, bọn họ khẳng định sẽ tìm mọi cách để ngăn cản.
Cách Lâm Đốn đáp:
- Không sai. Cho nên chuyện này hẳn là do ngươi và ta tự mình quyết định, chứ không thể để cho mấy lão già cổ hủ đó quyết định vận mệnh của phương Tây.
- Lão già cổ hủ? - Ngả Đức Văn run giọng hỏi.
Cách Lâm Đốn cắt ngang lời, nói tiếp:
- Ngươi và ta đã tấn chức thần đạo, hôm nay ở trong phương Tây hai người chúng ta chính là người nắm trong tay Thần Điện và Hội Nghị. Bọn họ ở trong mắt chúng ta chỉ là một đám kiến hôi mà thôi, mà đã như thế thì chỉ có chúng ta mới có quyền quyết định vật mệnh của bọn họ, chứ làm gì có đạo lý ngược lại?
Quang Minh Thần Điện và Hắc Ám Hội Nghị có phương thức giao dục với môn hạ có khác biệt rất lớn, cho nên khi hai đệ tử kiệt xuất tấn chức thần đạo thì bước đi ở trong giáo phái mình cũng khác nhau. Trầm ngâm nửa ngày, Ngả Đức Văn đột nhiên nói:
- Cách Lâm Đốn, ngươi định chiếm giữ chức nghị trưởng sao?
Hai hàng lông mày khẽ dương lên, nói:
- Trong Hắc Ám Hội Nghị, tất cả mọi chuyện đều sử dụng thực lực để nói chuyện, cho dù là tan không làm nghị trưởng thì cũng không ai dám đảm đương.
Đây chính là do chức vị nghị trưởng của Hắc Ám Hội Nghị vĩnh viễn chỉ giành cho người có thực lực cao nhất.
Cho nên mỗi một nghị trưởng đều luôn lo lắng, bọn họ toàn lực tu luyện chỉ vì sợ khi buông lỏng những đối thủ khác sẽ đuổi kịp, vì vậy mà mất đi chức vị hội trường. Phương pháp cạnh tranh tàn khốc này cũng là nguyên nhân mà Hắc Ám Hội Nghị ở trong phương Tây có thể trường thịnh cho tới bây giờ.
Ngả Đức Văn khẽ cười nói:
- Ta và ngươi không giống nhau, ta cũng không muốn đảm nhận chức vị giáo hoàng, mà chỉ muốn toàn lực tu luyện võ đạo, khiến cho tu vi có thể tiến thêm một bước nữa.
Cách Lâm Đốn giật mình, ánh mắt hắn nhất thời xuất hiện một tia chần chờ, nói:
- Ngả Đức Văn, ngươi nói chúng ta còn có thể tiến thêm một bước sao?
Ngả Đức Văn nghiêm mặt nói:
- Ta không biết, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng thì ta nguyện ý dùng cả đời này để tranh thủ.
Trên mặt hắn nhất thời xuất hiện thần thái khó hiểu, ánh nắng mặt trời rọi xuống gương mặt hắn không ngờ lại toát lên vài tia quang mang thần thánh.
Khóe mắt Cách Lâm Đốn hơi giật vài cái, trong lòng hắn cũng có chút do dự, hai người bọn họ bây giờ có thực lực tương đương nhau. Nhưng nếu có một ngày Ngả Đức Văn đi vào tiềm tu mấy trăm năm, thì có lẽ sau này hắn thật sự sẽ tiến thêm một bước nữa. Khi đó, cho dù Cách Lâm Đốn hắn có trở thành chúa tể Hắc Ám thì cũng không có ý nghĩa gì. Hai người trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng Ngả Đức Văn nói:
- Cách Lâm Đốn, ngươi định như thế nào?
Cách Lâm Đốn do dự chốc lát, nói;
- Ta định dựa theo lời phân phó của hắn mà làm.
Ngả Đức Văn hơi giật mình một cái, nói;
- Ngươi đã từng nghĩ tới hậu quả sau này chưa?
- Ta chỉ biết là một thân tu vi của mình do hắn ban tặng, hơn nữa hắn từng nói qua, nếu mọi thứ thuận lợi thì phương Tây sẽ vĩnh viễn áp đảo phương Đông. - Trên mặt Cách Lâm Đốn xuất hiện một tia cuồng nhiệt mơ hồi, nói:
- Đây là một lần đánh cuộc, mục đính của lần đánh cuộc này chính là tương lai của phương Tây chúng ta, ta.....nguyện ý cùng hắn đánh cuộc một lần.
Ngả Đức Văn nhìn gương mặt cuồng nhiệt của đối phương, trong lòng hắn cũng cảm thấy rung động.
Gương mặt hắn co quắp một chút, cuối cùng hạ quyết tâm, hắn cao giọng nói:
- Được. Ta sẽ cùng ngươi đánh cuộc một lần.
Hai người tâm ý đã quyết, thân hình lập tức động bay về một địa điểm của phương Tây.
Nửa ngày sau, bọn họ đã đi tới một vùng cánh đồng mênh mông bát ngát.
Ở trên cánh đồng mênh mông có một loại lực lượng thần bí không cách nào hình dung được, cho dù là thần đạo cường giả mạnh mẽ xông vào cũng sẽ cảm nhận được áp lực rất lớn.
Đây chính là Quang Minh và Hắc Ám lực lượng, nhưng hai lực lượng này dung hợp với nhau nên mới tạo ra được uy áp cường đại như vậy.
Chưa một người nào có dũng khí tiến vào trong cánh đồng mênh mông này, trừ khi đến vào đúng lúc thời gian nó mở ra, nếu không trong vòng trăm dặm xung quanh đây sẽ vĩnh viễn không thấy được tung tích của linh thú.
Chỉ có những dã thú chưa được kha mở thần trí mới dám sinh sống ở đây, bất quá mãnh thú ở nơi đây có khả năng tấn giai linh thú nhiều hơn ở nơi khác rất nhiều.
Cho nên ở chỗ này từ trước tới nay không bao giờ thiếu mãnh thú cường đại, mà điều duy nhất làm cho các cường giả phương Tây không giải thích được chính là khi mãnh thú tấn giai linh thú, thì cũng chúng lập tức rời xa nơi này, cả đời không dám quay lại.
Khi hai người từ trên bầu trời hạ xuống, từ trên người bọn hắn tản mang ra thần lực cường đại làm cho người ta phải sợ hãi.
Quang Minh và Hắc Ám lực lượng cùng dung hợp một chỗ, hơn nữa hình thành Quang Minh Đại Lĩnh Vực, chúng cùng với lực lượng thần kỳ ở trong khu vực này tiến hành liên hệ với nhau.
Sắc mặt hai người Ngả Đức Văn tương đối ngưng trọng, hiển nhiên giờ phút này ngay cả với thực lực của thần đạo cường giả thì cũng cảm nhận được áp lực rất lớn. Cổ tay hai người rung lên, đồng thời lấy ra một tấm thuẫn bài hình tam giác.
Tấm thuẫn bài này cũng giống như Lục Giác Tinh, được chia làm hai mặt Quang Minh và Hắc Ám, hai người bọn họ mỗi người một mặt, rồi đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve mặt ngoài tấm thuẫn. Nhất thời, hai đạo lực lượng khác nhau nhưng lại hòa vào cùng một chỗ rồi phóng ra. Đây chính là lực lượng Linh Hồn trùng kích, loại lực lượng này có thể trực tiếp tấn công và phá hủy hồn phách của sinh vật.
Vốn với tu vi Hư Thần Cảnh của hai người căn bản không thể thi triển ra được cỗ lực lượng này, nhưng do được người đeo mặt nạ chỉ điểm cho nên bọn họ khi tạo được thành Quang Ám Đại Lĩnh Vực của thần khí, và được sự trợ giúp của nó mới miễn cưỡng đạt đủ yêu cầu phóng thích ra Linh Hồn công kích.
Cỗ lực lượng này cũng không cường đại, đừng nói là có thể so sánh được với Linh Hồn trùng kích do Hạ Nhất Minh phóng ra, ngay cả so với Lý Áo Ba Đặc và Lô Khắc cũng có chênh lệch không nhỏ.
Nhưng mà, khi cỗ lực lượng này phóng ra, không gian bát ngát trên cánh đồng nhất thời xuất hiện những gợn sóng không gian.
Những gợn sóng lấy bọn họ làm trung tâm liên tục khuếch tán ra xung quanh, rồi va chạm với lực lượng nơi đây, sau đó bọn chúng hấp thu và sinh ra những biến dị khó lường. Trong hư không, một vùng không gian đột nhiên bị xé rách, lộ ra một cách cửa không gian đủ để cho ba người sóng vai nhau tiến vào.
Hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, mặc dù đã có quyết định, nhưng vào một khắc cuối cùng này vẫn có chút chần chờ.
Bất quá, cũng chỉ trong nháy mắt, Cách Lâm Đốn quay đầu lại, tiêu sái tiến vào bên trong. Ngả Đức Văn thở dài một tiếng, trong tiếng thở dài có chút bất đắc dĩ và cảm khái, nhưng sau đó hắn cũng hạ quyết tâm đi theo Cách Lâm Đốn tiến vào bên trong.
Ngay lúc cánh cửa hư không đó được mở ra, thì ở trung tâm Hắc Ám Hội Nghị và Thần Điện phương Tây cũng sinh ra những hiện tượng khác thường. Liệt Đắc giáo hoàng khi biết được điều này thì hắn nhanh chóng tiến về phía kiến trúc cao nhất của Thần Điện, nhìn quang mang đang được phóng xuất ra một cách mạnh mẽ hắn trợn mắt cứng lưỡi một lúc lâu không nói được gì.
Còn ở trong Hắc Ám Hội Nghị, Tây Đức Ni đang ngồi ngay ngắn trong tòa thành, thì từ một gian phòng trong tòa thành đột nhiên tản mát ra Hắc Ám lực lượng cường đại. Hai người trọng yếu nhất của hai phương thế lực không hẹn mà cùng nghĩ tới một việc:
"Đại môn Thiên Đường Địa Ngục tại sao lại mở ra vào lúc này?"Chỉ lát sau, Liệt Đắc giáo hoàng cùng Tây Đức Ni mang theo mấy người có chức vị cao trong giáo phái mình rời khỏi Thần Điện và Hắc Ám Hội Nghị chạy về phía Thiên Đường Địa Ngục.
Nhưng mà, khi bọn họ đến nới đây thì mới ngoài ý muốn thấy được trên cánh đồng mênh mông bát ngát không ngờ lại xuất hiện thêm một cánh cửa không gian nữa.
Loại cánh cửa không gian này chỉ gặp phải khi Thiên Đường Địa Ngục mở ra, vậy mà hôm nay nó lại xuất hiện ở đây. Liệt Đắc, Tây Đức Ni và mấy vị cường giả nổi tiếng của phương Tây đứng bên ngoài dò xét một hồi, bọn họ thật sự không nghĩ ra được vì sao Thiên Đường Địa Ngục lại mở ra vào lúc này.
Mấy canh giờ sau, không gian cánh cửa lại một lần nữa ba động.
Đám người Tây Đức Ni hơi giật mình, bọn họ lập tức hiểu được từ trong đó đang có người đi ra.
Bóng người lóe lên, có hai người sóng vai nhau từ trong cánh cửa Thiên Đường Địa Ngục đi ra, khi thấy được bên ngoài có nhiều người như vậy thì bọn họ hơi ngẩn người ra. Ánh mắt đám người Tây Đức Ni nhìn xuống kiện vật phẩm hai người đang cầm trên tay, ở trong tay bọn họ lúc này chính là hai kiện thần binh.
Khi nhìn thấy rõ hai kiện thần binh này, và cảm ứng được khí tức khổng lồ từ trên nó toát ra, sắc mặt Liệt Đắc và Tây Đức Ni lập tức thay đổi.
- Ngả Đức Văn, ngươi làm gì vậy? - Liệt Đắc nghiêm mặt nói.
Ánh mắt Tây Đức Ni híp lại thành một đường thẳng, khí tức trên người hắn lúc này trở nên nguy hiểm, hắn lãnh đạm nói:
- Hai vị, xin hãy đem những vật trong tay các ngươi để lại chỗ cũ đi....