Vũ Thần

Chương 140: Sau Trận Đại Chiến



Khi đám người Hạ Thuyên Tín áp tải hoàng kim quay trở về Hạ gia, việc Ở Thái Thương huyện đã trở thành một chuyện động trời, được thông báo thành một bản cáo trạng.
Hạ Nhất Thiên từng nhiều lần hướng phụ thân đưa ra ý kiến rằng hai người phụ tử bọn họ nhanh chóng trở về Thái Thương huyện, thám thính tình huống.
Nhưng đề nghị này lại bị Hạ Thuyên Tín bác bỏ toàn bộ. Mặc dù, ngày thường Hạ Thuyên Tín cũng không quản lý công việc trong gia đình, nhưng giờ khắc này, hắn có vẻ vô cùng kiên định.
Theo ý của hắn mà nói thì việc đông đảo mã tặc công chiếm huyện thành đã từ rất lâu rồi. Cho dù bọn họ có đẩy tốc độ nhanh nhất thì cũng tuyệt đối không thể kịp. Hơn nữa, Hạ Nhất Minh đã đi trước, nếu ngay cả hắn cũng gặp chuyện không hay thì phụ tử bọn họ mà tới cũng tự đi tìm tử lộ.
So với việc mạo hiểm, không bằng áp tải hoàng kim. Bắt cứ giá nào thì chỗ hoàng kim này tuyệt đối không thể mất.
Cho dù là Hạ gia có bị hủy toàn bộ thì với chỗ hoàng kim này cũng đủ đem Hạ gia kiến tạo lại từ trong đống đổ nát.
Tuy nhiên, sau khi bọn họ trở về mới biết được những chuyện đã xảy ra. Ðặc biệt là truyền thuyết về Hạ Nhất Minh được lưu truyền. Qua mười người đã hoàn toàn khác hẳn nguyên bản. Cho dù là những tên gia đinh của Hạ gia cũng kể lại theo những cách khác nhau. Chỉ có một điều cho dù là câu chuyện được kể như thế nào thì từ trong miệng bọn họ Hạ Nhất Minh đã không còn là người nữa mà biến thành một con quái vật.
Tiến vào trong Hạ gia, dưới sự an bài của Hạ Nhất Hải, một trăm người đến từ Viên gia đều có chỗ đặt chân.
Sau trận đánh ở Từ gia bảo, ngay cả Hạ Nhất Hải cũng đã cố gắng rất nhiều. Lúc này, lại đang bắt đầu giúp Hạ Thuyên Nghĩa quản lý gia trang.
Trên thực tế trong số các đệ tử đời thứ ba tam đại thế gia đã trải qua trận chiến gió tanh, mưa máu đều trưởng thành lên rất nhiều. Từ từ bắt đầu để ý đến những chuyện trong gia tộc, hơn nữa cũng không hề loạn như trước nữa.
Hạ Thuyên Tín dẫn theo Hạ Nhất Thiên ngay lập tức đi tới đại viện của Hạ gia.
Hạ lão gia tử đã ở Từ gia bảo trở về, ngôi trong đại viện của Hạ gia. Đám đệ tử nhỏ tuổi của Hạ gia được đưa vào núi tránh cuộc chiến lại càng trở về sớm hơn. Cả gia tộc quây quần nói chuyện hết sức vui vẻ.
Khi mã tặc vào thành, lão gia tử của tam đại thế gia gạt bỏ hết thù oán. Nhưng sau khi mã tặc thối lui, tâm tư của họ cũng bắt đầu biến chuyển. Tuy nhiên có một điều chắc chắn đó là sau đó chỉ cần Từ Ấn Kiệt cùng Trình Trữ Sinh không có bị điên thì bọn họ tuyệt đối không muốn trở thành địch nhân của Hạ gia.
Ở Thái Thương Huyện thì Hạ gia là nhà có lịch sử ngắn nhất nhưng lại chiếm ưu thế tuyệt đối, trở thành đệ nhất thế gia trong ba nhà ở đây.
Bước vào đại viện Hạ gia, phụ tử Hạ Thuyên Tín lập tức nhìn thấy Hạ Vũ Ðức đang ngồi trong sảnh.
Lúc này, trên người Hạ Vũ Ðức tràn ngập cảm giác mới mẻ. Dù sao thì tuổi tác của lão cũng đã rất cao, không còn tinh lực so với lớp trẻ nữa.
- Phụ thân! Ðã để cho lão nhân gia phải lo lắng.
- Hạ Thuyên Tín tiến đến, khom người nói. Hạ Nhất Thiên cũng khom người hành lễ, sau đó liền đứng dậy đi tới phía sau lão nhân gia, nhẹ nhàng bóp vai cho lão.
Hạ Vũ Ðức hài lòng gật đầu. Đối với thái độ và thủ pháp của đứa cháu hết sức vui mừng.
- Lúc này cũng may là có Nhất Minh.
- Lão gia tử thở dài, nói:
- Nếu không có hắn đột nhiên trở về, một kích giết chết bốn cao thủ thập tầng, đầu lĩnh của bọn mã tặc thì bọn chúng cũng chưa chắc đã dễ dàng bỏ đi như vậy. Ðôi mày Hạ Thuyên Tín khẽ nhíu lại, nói:
- Phụ thân! Lúc trước khi nhi tử đến Viên gia, cũng may là có Nhất Minh Ở đấy nếu không phụ tử bọn con chỉ sợ chưa chắc đã có thể trở về dễ dàng thế này.
Hạ Vũ Ðức trong lòng cả kinh. Mặc dù trong mắt đã thấy được hai người, đáng lẽ bọn họ xuất hiện ở chỗ này phải không việc gì mới đúng. Nhưng sau khi nghe được những lời này, trái tim lão không nhịn được đập nhanh lên một chút.
- Xảy ra chuyện gì? Kể lại cho ta nghe.
- Vâng.
Hạ Thuyên Tín không hề có chút do dự đem toán bộ những gì mình chứng kiến nói lại toán bộ một lần. Khi nhắc tới Lữ Tân Văn, tâm tình hắn cũng không khỏi có chút hôi hộp. Lúc đó, Hạ Nhất Minh đã đem lại cho hắn ấn tuợng cực kỳ sâu sắc.
Hạ Vũ Ðức khẽ gật đầu. Trong lòng lão cũng thầm kêu may mắn. Cũng may, Lúc đầu đã cho Hạ Nhất Minh đi theo, nếu không đến lúc này mới cứu viện cũng chẳng có thể có được điều tốt. Chỉ sợ ngay cả trưởng tử cùng trưởng tôn đã trở thành quá khứ mất rồi.
Tuy nhiên, bất cứ người nào cũng không nghĩ được đám Phạm gia kia lại có quan hệ với một tiên thiên cường giả.
Ðồng thời, trong lòng bọn họ cũng đồng thời hiện lên một suy nghĩ quỷ dị. Chỉ sợ chưa hề có người nào nghĩ tới, trong Hạ gia cũng đột nhiên lại xuất hiện một tiên thiên cường giả.
Nếu thật sự biết được có một cao thủ như vậy tồn tại thì chỉ sợ là gan bọn mã tặc có to đến đâu cũng không dám tới đây gây hấn.
Sau khi, Hạ Thuyên Tín nhắc tới chuyện Viên gia biếu tặng lễ vật, đôi mày Hạ Vũ Ðức cũng nhíu lại.
Sau một lát, hắn nói:
- Thuyên Tín! Ngươi mắc phải một sai lầm rồi. Năm vạn lượng hoàng kim nhận lấy cũng được nhưng hai thành lợi nhuận từ các của hàng của Viên gia thì lại không được.
- Lão trầm giọng nói:
- Bây giờ Viên gia ở tận Trịnh Đồng quận thành, Ở đây toàn những đại thế gia tồn tại thâm căn cố đế, không phải mấy tiểu gia tộc như chúng ta có thể hoạt động. Viên gia nâng các ngươi lên thực ra cũng chỉ muốn có Nhất Minh che đỡ cho họ mà thôi.
Hạ Thuyên Tín cười khổ, cuống quít nói:
- Phụ thân! Con đương nhiên hiểu rõ. Nhưng chuyện này do Nhất Minh làm chủ, con cũng không thể phản bác lại được.
Hạ Vũ Ðức hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Ngươi là đại bá của Nhất Minh vì sao lại không...
Nói đến đây, trong đầu hắn đột nhiên hiện ra cảnh Hạ Nhất Minh huýt sáo, đạp gió mà đến. Một đao ra oai đã dọa khiếp bốn ngàn người.
Lúc này, trái tim hắn tự hỏi nếu Hạ Nhất Minh ở đây, lại đưa ra quyết định như vậy lão có dũng khí cự tuyệt hay từ chối hay không?
Mặc dù đó chính là cháu mình, nhưng cũng không thể lấy ánh mắt của người bình thường để mà đối đãi.
- Nhất Thiên. Bây giờ, con đi tìm Nhất Minh. Sau khi nó trở về lại lập tức bế quan. Ôi... Ðã trở thành một tiên thiên cường giả còn muốn cố gắng làm gì?
Hạ Nhất Thiên lên tiếng, hai tay buông xuống, cung kính rời khỏi phòng đi ra ngoài.
Tuy nhiên, trong lòng hắn thầm nghĩ, trong miệng lão gia tử tựa hồ oán giận nhưng từ vẻ mặt và thái độ của ngài chẳng hề có chút ý tứ nào trách cứ. Lão nhân gia đối với lục đệ quả thật có vài phần kính trọng.
Thấy Hạ Nhất Thiên rời đi, Hạ Thuyên Tín nghi hoặc nói:
- Phụ thân! Vì sao người lại cho Nhất Thiên rời đi?
Sắc mặt Hạ Vũ Ðức hết sức nghiêm nghị, nói:
- Ngươi vừa mới nói, Viên gia đã tặng hai cô gái cho Thiên nhi cùng với Minh nhi đúng không? Chuyện này là thế nào?
Trên mặt Hạ Thuyên Tín dở khóc dở cười, nói:
- Phụ thân! Hai người con gái của Viên gia đều là nữ tử trong trắng. Một người còn là con gái của Viên Thành Chí cho nên con mới cho chúng nhận lấy.
Sắc mặt Hạ Vũ Ðức thay đổi, khẽ hừ một tiếng.
Hạ Thuyên Tín vội vàng, nói:
- Phụ thân! Nhất Minh đã bước vào tiên thiên, có lấy nhiêu thiếp thì cũng không có vấn đề gì. Tiêu hao nữ sắc so với cường giả tiên thiên cũng không phải là vấn đề đáng ngại.
Hạ Vũ Ðức thở dài, nói:
- Người biết cái gì? Ta cũng không phải nói Nhất Minh mà là nói Nhất Thiên. Chẳng lẽ ngay cả tiền đồ của hắn mà ngươi cũng không để ý đến?
Hạ Thuyên Tín vội vàng từ trong lòng lấy ra một cái bình ngọc, nói:
- Phụ thân! Người nhìn thứ này. Có cái này cho dù Nhất Thiên có thểm một người thiếp cũng không có vấn đề gì.
Hạ Vũ Ðức bán tín bán nghi mở bình ngọc ra, nhất thời một mùi thơm ngát tỏa ra khắp phòng. Sắc mặt lão trong nháy mắt biến đổi. Lão đã nhận ra trong cái bình đó có cái gì. Ánh mắt nhìn về phía Hạ Thuyên Tín hết sức nghi vấn.
- Phụ thân! Ðây chính là tinh lực kim đan mà Nhất Minh đưa.
- Hạ Thuyên Tín do dự một chút, nói:
- Con nghe khẩu khí Nhất Minh thì hình như trên người nó vẫn còn một ít kim đan như thế này.
Hạ Vũ Ðức gật đầu một cái. Mặc dù trong hình chỉ có ba khối kim đan mà thôi, nhưng lão biết rõ giá trị của nó. Nếu sử dụng thật tốt thì thực lực trong gia tộc có thể tăng lên rất nhiều.
- Không sai. Có mấy viên kim đan này, Nhất Thiên đúng là không có vấn đề gì. Nhưng năm ngoái Nhất Thiên vừa mới lập gia đình, hôm nay lại nạp thiếp, chỉ sợ mặt mũi Trình gia không được tốt lắm.
Hạ Thuyên Tín cất cao giọng nói:
- Phụ thân! Ngài có thể để cho con đến nhà thông gia, tin rằng hắn sẽ cho cơ hội giải thích. Hạ Vũ Ðức trầm tư một Lúc, rốt cục cũng yên lặng gật đầu, Xử lý một cách ổn thỏa, chỉ sợ lão cũng sẽ lựa chọn tương tự.
- Thuyên Tín! Đứa con gái đi theo Nhất Minh như thế nào?
- Con không biết! - Hạ Thuyên Tín cười khổ nói:
- Con chỉ biết tên cùng lai lịch hai đứa. Tất cả mọi chuyện đều do Nhất Minh thuận miệng đáp ứng. .
- Lại là Nhất Minh?
- Hạ Vũ Ðức kinh ngạc hỏi.
- Vâng.
Hạ Vũ Ðức trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thở dài một tiếng nói:
- Nhất Minh cuối cùng cũng đã trưởng thành, có thể đưa ra ý kiến của mình rồi.
Hạ Thuyên Tín cúi đầu. Trong lòng có chút cảm khái, không nghĩ trong các đệ tử đời thứ ba của Hạ gia, người thứ nhất hướng tới trưởng bối bày tỏ quan điểm của mình cũng không phải trưởng tôn Hạ Nhất Thiên, mà lại là Nhất Minh.
- Đợi lát nữa, ngươi kêu Thuyên Danh, Thuyên Nghĩa, cùng với Nhất Minh đến chỗ này. Cả hai nữ tử kia cũng gọi đến luôn.
- Hạ Vũ Ðức trầm giọng nói:
- Nếu Nhất Minh thu nữ tử kia vậy thì cũng nên cho hắn một ít sản nghiệp.
- Lục ca! Huynh thực sự là quá giỏi.
- Trong phòng Hạ Nhất Minh, Hạ Nhất Ðào vẻ mặt tỏa ra ánh sáng nói:
- Thực không hổ là tiên thiên cường giả, đúng là không phải là người nữa.
Hạ Nhất Minh hai mắt đảo qua đảo lại, không biết những lời này là tán đương hắn hay châm chọc a.
Theo sát phía sau Hạ Nhất Thiên chính là tiểu đệ trong đám con cháu đời thứ ba của Hạ gia, Hạ Nhất Ðào.
Từ khi Hạ Nhất Minh trở thành tiên thiên cường giả. Khi toàn thân nồng nặc mùi máu tanh trở về Hạ gia, hắn liền lấy cớ bế quan, trốn tránh tầm mắt của mọi người.
Hạ Nhất Ðào nhiều lần muốn tới tìm Lục ca để hỏi về cuộc chiến đấu phát sinh ở Từ gia bảo. Nhưng dưới ánh mắt của Hạ Thuyên Nghĩa nên vẫn hoàn toàn chưa thực hiện được tâm nguyện.
Lúc này, Hạ Nhất Thiên đã trở về. Hắn liên nhân cơ hội mò tới. Hạ Thuyên Nghĩa cũng chỉ còn biết lắc đầu. Chính ông luôn hết sức cẩn thận nhưng đứa con sinh ra lại linh hoạt giống như một con khỉ nhỏ khó mà có thể ước thúc. Mọi sự đúng là không thể tránh đựợc.
- Lục ca! Huynh nói cho đệ một chút làm thế nào mà một đao của huynh có thể chém chết hơn hai nghìn? Bốn ngàn người bị ngươi giết tám phần, chạy được hai phần cũng khó.
- Hạ Nhất Ðào hai mắt lóe sáng, hết sức hung phấn:
- Bọn họ đều đứng yên một chỗ cho huynh giết hả?
Hạ Nhất Minh giật mình, nói:
- Nhất Ðào! Đệ đang nói linh tinh gì đấy? Cuối cùng đệ đã nghe những cái đó ở đâu?
Hạ Nhất Ðào vẻ mặt vô tội, nói:
- Lục ca! Tất Cả những điều này đều là do những người hầu nói. Bọn họ đều đi theo gia gia chiến đấu lần này. Bọn họ nói huynh một đao giết chết hai nghìn mã tặc, đao thứ hai đem số người còn lại giết chết hơn phân nửa. Sau đó tất cả mã tặc quỳ xuống xin huynh tha mạng, cũng nhờ trái tim nhân hậu của huynh mà chúng mới được sống sót.
Hạ Nhất Minh há to miệng. Mặc dù hắn đúng là tiên thiên cường giả nhưng sau khi nghe được chiến tích hết sức khoa trương của mình, trong đầu không khỏi có chút tê dại.
Ánh mắt hướng về phía đại ca, chỉ thấy Hạ Nhất Thiên vẻ mặt cũng đang hết sức lắng nghe, có lẽ muốn biết được lời giải thích của hắn.
Thở dài một hơi, Hạ Nhất Minh nói:
- Ðại ca! Nhất Ðào còn nhỏ, ta không có cách nào, nhưng huynh cũng tin những chuyện đó ư?
Hạ Nhất Thiên do dự một chút nói:
- Nếu truyền thuyết về những người khác thì ta chưa chắc đã tin tưởng, nhưng nếu là về lục đệ thì ta không dám nói.
Quả thật, hắn đã chứng kiến rất nhiều kỳ tích trên người lục đệ. Trải qua vô số lần ngoài ý muốn đã làm cho trong lòng hắn phát sinh một cảm giác kỳ dị.
Đó chính là bất cứ chuyện gì cũng có thể phát sinh trên người Lục đệ.
Kẻ cả một đao chém chết hai ngàn người, nếu là do người khác thì Hạ Nhất Thiên khẳng định sẽ cười nhạt. Nhưng nếu là do Lục đệ thì ngay cả lý trí của hắn cho biết đây là chuyện không thể có, nhưng trong lòng hắn vẫn bán tín bán nghi.
Hạ Nhất Minh cũng thấy được ánh mắt chờ đợi đó, cuối cùng cũng chẳng nói gì.
Hắn lắc lắc đầu, tựa hồ cảm thấy gánh nặng trên người lại càng trầm trọng hơn. Những người bên cạnh, đều tin tưởng hắn, coi hắn giống như là thần tiên. Ðiều này làm cho hắn cảm động, đồng thời cùng có chút bất an. Nếu có một ngày, mình phụ kỳ vọng của bọn họ, không biết lúc đó mọi người sẽ thất vọng như thế nào?
Ý niệm đó vừa thoáng qua trong đầu liền lập tức bị hắn đè nén xuống.
Sau khi trải qua những cuộc ma luyện, trái tim hắn đã hết sức kiên định. Hoảng hốt nhất thời đối với hắn mà nói cũng chỉ như một cánh hoa giơ lên trời, chớp cái là biến mất chẳng để lại cho hắn bất kỳ sự uy hiếp nào.
- Ðại ca! Nhất Ðào! Ta nói thật với hai người đó tất cả chỉ là lời đồn.
- Hạ Nhất Minh trầm giọng nói:
- Không ai có thể một đao chém chết được hai nghìn người tu luyện, bởi vì đó không phải là thực lực mà con người có thể đạt tới.
Ðang nói, trong lòng Hạ Nhất Minh đột nhiên lại nổi lên một sự nghi vấn.
Khi hắn thi triển một đao đó đã phát huy hết toàn lực, mới có thể miễn cưỡng bao phủ hai trăm người trong phạm vi ánh đao.
Nếu hai trăm người này không phải hợp lại thành một đội hình chỉnh tề mà đang phân tán vậy thì một đao của hắn không thể tạo ra được oai lực chấn nhiếp đến như vậy.
Một đao trảm hai trăm người, nếu đổi lại một trường hợp khác thì tuyệt đối là chuyện không thể.
Có thể nói một đao ra oai này chỉ sợ từ nay về sau hoàn toàn tạo ra tiếng vang không tưởng rồi.
Chỉ có điều trong lòng hắn lại có một ý niệm kinh khủng.
Nếu động tác của hắn nhanh hơn một chút, nếu chân khí của hắn mạnh hơn một chút, nếu thân mình của hắn thật sự dung nhập cả dưới cơn mưa núi đó thì có thể trong một đao bao phủ khắp toàn bộ sườn núi không?
Nếu thật sự đạt tới cảnh giới đó thì đừng nói là hai nghìn người, chỉ sợ hai vạn người cũng bị một đao đầy uy lực đó giết chết.
Ðương nhiên, ý nghĩ này thực sự quá điên cuồng. Ngay cả là hắn cũng chỉ dám tưởng tuợng một chút mà thôi.
Lực lượng của con người làm sao có thể so sánh được cùng với thiên nhiên. Người có ý nghĩ như thế chỉ sợ là một thằng điên không biết tự lượng sức mình.
Hạ Nhất Thiên cùng Hạ Nhất Ðào liếc mắt nhìn nhau một cái. Bọn họ đều thấy được ánh mắt của Hạ Nhất Minh hết sức mông lung, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái.
- Lục ca! Huynh đang nghĩ gì thế?
Hạ Nhất Minh bừng tỉnh, hắn xấu hổ cười nói:
- Không có gì. Ta nghĩ đến cái chiêu thức kia, nhất thời có chút không làm chủ được.
Hai huynh đệ Hạ Nhất Thiên đều cảm thán không thôi. Có lẽ cũng chỉ có lúc nào cũng đem vũ khí đặt trong tâm mới có thể trở thành cường giả như vậy.
- Lục ca! Thì ra huynh cũng không thể một đao giết chết hai nghìn a.
- Hạ Nhất Ðào có chút thất vọng nói.
Hạ Nhất Minh tức giận nói:
- Nhất Ðào! Làm sao mà đệ có thể nghĩ như vậy? Đệ coi đó là cái gì? Là hạt gạo chắc? Ðệ có một đao chặt được hai nghìn hạt không?
Nói tới đấy, trong lòng hắn xuất hiện một ý niệm, vỗ đùi, nói:
- Ta hiểu rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hạ Nhất Ðào ngơ ngác nói:
- Huynh rõ cái gì?
Hạ Nhất Minh quay đầu, nói:
- Ðại ca! Huynh còn nhớ Lữ Tân Văn chứ?
- Ðương nhiên.
- Người này từng được đồn đại là huyết tẩy thế gia tồn tai hàng ngàn năm, giết người không chớp mắt, được gọi là huyết đồ phu.
- Hạ Nhất Minh cười khổ nói:
- Cái gì mà giết người không chớp mắt? Hơn một ngàn người chạy tứ tán hắn làm thế nào mà đuổi giết? Tất Cả chỉ toàn là lời nói khoác mà thôi.
Hạ Nhất Thiên sợ hãi than một tiếng, cũng cảm thấy đúng.
Mặc dù đó cũng chỉ là một lời phỏng đoán, nhưng chỉ nhìn cảnh ngộ của Nhất Minh lúc này cũng có thể đoán được tám chín phần.
Tiên thiên cường giả mặc dù lợi hại nhưng nếu mọi người chạy tứ tán mà hắn chỉ có hai tay, hai chấn thì có thể truy sát được bao nhiêu người?
Đột nhiên, từ ngoài của truyền vào một thanh ấm nhu hòa:
- Nhất Minh, Nhất Thiên đi theo ta. Phụ thân có việc phân phó.
Hạ Nhất Minh cùng Hạ Nhất Thiên lập tức đứng lên. Còn Hạ Nhất Đào lập tức co đầu rút cổ, chui vào phòng trong của Hạ Nhất Minh ngày cả đầu cũng không dám ló ra.
Huynh đệ Hạ Nhất Minh nhìn nhau cười. Khi đối mặt với tam thúc, Nhất Ðào quả thật giống như một con mèo con vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.