Vũ Thần

Chương 153: Trách nhiệm (tiếp)



Hạ Nhất Minh do dự trong cuốc lát, giờ phút này hắn không còn là cái hài tử không hiểu chuyện nữa rồi.
Trải qua kinh nghiệm thu thập được trong hơn một năm nay, cũng làm Hạ Nhất Minh mơ hồ hiểu được. Dường như tam đại cường quốc này có một cỗ lực lượng lớn mạnh, nên mới có thể vô thanh vô tức áp chế hết thẩy, tạo ra phương thức truyền thừa này.
Chỉ là điều này đối với Hạ Nhất Minh mà nói, đó là quá xa vời không cần nhắc tới.
Một lần nữa đem tách trà cầm lên, một hơi uống cạn, sau đó dường như quyết định, nói:
- Thủy huynh, huynh chắc hẳn biết tuổi tác thật sự của ta chứ?
Thủy Huyễn Cận hơi gật đầu, nói:
- Đúng vậy. Hạ huynh năm nay mới mười sáu tuổi, trẻ như vậy đã tấn giai trở thành tiên thiên đại sư. Quả là trước nay chưa từng có.
Hạ Nhất Minh sắc mặt có chút xấu hổ, nói:
- Thủy huynh. Không nói những lời này. Chúng ta bàn việc chính đi.
Hạ Nhất Minh bình tĩnh quan sát ánh mắt đối phương, nói:
- Ta biết, bọn huynh muốn để ta đảm nhận vị trí Hộ quốc đại sư.
Thủy Huyễn Cận hai mắt nhất thời sáng lên, đứng dậy nói:
- Đúng vậy. Ta biết yêu cầu này với một thiên tài như huynh quả thực có hơi chút khó khăn. Nhưng lão phu hôm nay đại nạn sắp tới, không đành lòng chứng kiến Thiên La quốc đang quật khởi một lần nữa suy bại. Cho nên xin Hạ huynh gắng làm.
Lão nhân đang ngồi bỗng nhiên đứng dậy, hướng Hạ Nhất Minh hành lễ thật sâu. Mặc dù lão đã lớn tuổi nhưng không chút vòng vo, trực tiếp khom lưng cúi xuống.
Hạ Nhất Minh vội vàng đưa tay ra đỡ, nói:
- Thủy huynh, bọn huynh có thể đáp ứng ta một chuyện, ta sẽ nhận lời.
Thủy Huyễn Cận đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt toát ra vẻ kinh hỉ.
Thật ra, Thủy Huyễn Cận cũng biết, tuổi tác thật sự của Hạ Nhất Minh cũng không ôm hi vọng quá lớn. Điểm này cũng giống như Đình Thế Quang, khi gặp mặt Hạ Nhất Minh tuyệt đối không có đề cập tới việc này.
Nếu không phải Thủy Huyễn Cận tự biết tuổi thọ sắp hết, hơn nữa lại lo lắng cho tương lai Thiên La quốc, nên khi gặp Hạ Nhất Minh mới như bắt được cọng rơm giữa dòng nước. Mặc dù biết rõ khả năng vớt lên là không cao, nhưng không nhịn sự tha thiết mong cầu.
Giờ phút này nhận được lời đáp ứng của Hạ Nhất Minh, trong lòng lão nhân này vô cùng xúc động, ngay cả một cỗ tử vong trên người giờ khắc này cũng tan biến đi rất nhiều.
Thủy Huyễn Cận vốn nghĩ hi vọng này mờ ảo như mây gió. Nhưng khi lão gặp được không phải chỉ là một cọng rơm mà là một cây gỗ, một cây gỗ vô cùng to lớn. Điều này không nghi ngờ là làm Thủy Huyễn Cận mừng rỡ như điên.
Hít vào một hơi thật sâu, Thủy Huyễn Cận nói:
- Chỉ cần Hạ huynh yêu cầu không phải là cho Vu gia thoái vị, dù là yêu cầu gì ta đều có thể đại diện cho Vu gia đáp ứng.
Lấy thân phận của Thủy Huyễn Cận tại Thiên La quốc dĩ nhiên có tư cách nói ra những lời này.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, nói:
- Thủy huynh. Ta còn trẻ, cho nên muốn khám phá thế giới này cũng muốn truy cầu võ đạo đỉnh cao. Nên ta không có khả năng giống huynh lưu lại Thiên La quốc quá lâu. Do vậy yêu cầu của ta chính là, ta có thể trở thành Thiên La hộ quốc đại sư nhưng có thể tự do đi đây đi đó khám phá mọi thứ.
Thủy Huyễn Cận ban đầu ngẩn ra, sau đó gật đầu thật sâu nói:
- Hạ huynh, huynh nói rất đúng. Lấy tuổi của huynh, sau này có thành tựu còn lớn hơn nữa. Quả thật không nên lưu lại một chỗ trong thời gian dài.
Lão suy nghĩ trong chốc lát, nói:
- Hạ huynh, ta có một cách, huynh xem thế nào?
- Thủy huynh, xin mời nói.
- Thiên La quốc của chúng la là một nước phụ thuộc vào Khai Vanh quốc. Chỉ cần Hộ quốc đại sư có thể được bọn họ thừa nhận, hoặc nói là kiêng kị. Như vậy Thiên La quốc có thể ổn định phát triển.
Thủy Huyễn Cận sắc mặt ngưng trọng, nói:
- Nếu Hạ huynh có thể tự mình tới Khai Vanh quốc một chuyến, đại diện cho Thiên La quốc chúng ta đánh bại một trong những đại sư của bọn họ. Như vậy ta khẳng định Thiên La quốc của chúng ta mười năm yên bình. Từ nay về sau chỉ cần Hạ huynh mười năm ra mặt một lần đứng tại Đại sư đường của họ khiêu chiến giành thắng lợi. Như vậy cho dù huynh dạo chơi tới nơi nào, thủ đô Thiên La quốc chúng ta cũng không có người cả gan khiêu khích rồi.
Hạ Nhất Minh giật mình, vẻ mặt của hắn bỗng trở lên vô cùng hứng thú.
- Thủy huynh. Huynh nói, chỉ cần đánh bại một trong những đại sư của Khai Vanh quốc là Thiên La quốc ta có thể bình yên mười năm sao?
- Đúng vậy. Nguồn: http://truyenfull.xyz
Thủy Huyễn Cận hai mắt mơ hồ phát sáng, nói:
- Bẩy ngày trước đây Hạ huynh ngộ đạo, hẳn là tu vi huynh tăng cao, ngay cả lão phu cũng không nhìn ra thực lực. Cho nên chỉ cần Hạ huynh đồng ý ra tay, như vậy ta khẳng định có thể dành thắng lợi.
Hạ Nhất Minh ánh mắt hướng về phía một người ở xa, vẻ mặt nửa cười nửa không, nói:
- Cần gì phải phiền toái như vậy? Không phải là có một Khai Vanh hộ quốc đại sư ở đây sao?
Thủy Huyễn Cận sắc mặt khẽ biến, nói:
- Hạ huynh không nên lỗ mãng. Chúng ta là một nước nhỏ, tại Đại sư đường khiêu chiến, loại khiêu chiến này ảnh hưởng tới lượng cống phẩm hàng năm. Nhưng nếu tại địa phương khác hướng Khai Vanh hộ quốc đại sư khiêu chiến, như vậy là hàm ý khiêu khích, sẽ mang tới cho quốc gia tai họa.
Lão dừng lại một chút, nói:
- Hơn nữa, Thành Phó này mặc dù trẻ tuổi, nhưng tại Khai Vanh quốc cũng có danh tiếng lẫy lừng. Lão từng đi tới quần đảo Nam Cương, trên miệng núi lửa có ngộ đạo. Người này thực lực khó dò, sau này Hạ huynh đi tới Đại sư đường, hãy tìm một đối thủ ngang sức.
- Người này còn trẻ tuổi?
Hạ Nhất Minh có chút tức cười, sau đó nói:
- Nếu như chúng ta không thách đấu, mà ngược lại Hộ quốc đại sư của bọn họ thách đấu trước thì sao?
Thủy Huyễn Cận ngẩn ra, nói:
- Nếu là như vậy, tự nhiến kết quả cũng giống như tới Đại sư đường thách đấu.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, trên mặt hiện lên một nụ cười bí hiểm, sau đó im lặng không nói.
Thủy Huyễn Cận suy nghĩ một chút, ánh mắt cũng hướng tới phía người kia nhìn một chút, trong lòng dường như có chút hiểu rõ.
Thời gian một ngày, phảng phất như bay qua rất nhanh.
Tới giữa trưa ngày thứ hai, một tiếng kèn lanh lảnh vang lên, nhất thời cắt ngang bầu trời lâm viên.
Âm thanh truyền dài, như trăm tiếng kèn đồng thời vang lên làm ngay cả những người tiến vào sâu nhất trong thâm sơn cũng có thể nghe được.
Một đồng hồ cát thật lớn xuất hiên trước mắt mọi người, sau tiếng kèn của vị tráng hán nhất thời đem phần đáy rút ra, hạt cát lả tả rơi xuống.
Sau một lát, mọi người lần lượt từ thâm sơn trở về.
Khi kèn lệnh vang lên, tất cả mọi người tiến vào trong lâm viên trong một giờ đều phải trở về, nếu như hạt cát toàn bộ rơi xuống mà chưa có mặt tại đây, vậy nghiễm nhiên mất đi tư cách bình xét.
Tiến vào thâm sơn, tuy rằng có thu hoạch thật lớn nhưng nếu không đủ thực lực căn bản là không có khả năng trở về trước thời hạn.
Nhóm đầu tiên đi ra, đương nhiên là thực lực kém cỏi nhất. Bọn họ đương nhiên chỉ là những công tử yếu ớt quanh quẩn ở phía ngoài lâm viên, căn bản không có thực lực tiến sâu vào thâm sơn, tuy rằng có săn bắt được một số động vật nhỏ nhưng căn bản không được ai coi trọng.
Thời gian dần trôi, càng lúc càng có nhiều cường giả trở về. Trong tay bọn họ cũng mang theo những con mồi làm người khác lóa mắt. Tuy rằng không phải là linh thú nhưng cũng không thiếu những mãnh thú thông thường.
Hạ Nhất Minh trong lòng thầm than. Muốn bắt được những mãnh thú này, không phải chỉ có vũ lực cao cường, hơn nữa kiến thức về rừng rậm cũng phải đạt tới một trình độ nhất định. Đương nhiên cũng chủ yếu vẫn là vận khí, nếu là vận khí không tốt, dưới tìn huống nhiều người như vậy tiến vào thâm sơn, đừng nói là mãnh thú cho dù là một con thỏ cũng chưa chắc đã gặp.
Bỗng nhiên đoàn người trở lên rung động, bọn người Tam hoàng tử của Khai Vanh quốc thuận lời trở về đủ năm người. Trên tay bọn họ là tam đầu hung báo cùng hai đầu hồ hùng.
Thành tích này ngay nhất thời làm mọi người lau mắt mà nhìn. Có khả năng trước nhiều cao thủ tìm được những đầu thú dữ này, chứng minh thực lực của mạnh mẽ của những người này.
Sau một lát, bọn người Vu Tiểu Ức, Hạ Thuyên Tín lần lượt trở về.
Bọn họ tuy rằng thu hoạch lớn, nhưng lại về sau Chiêm Chí Siêu, có phần thua kém một bậc, điều này làm toàn bộ thần dân của Thiên La quốc có chút mất mặt.
Vu Thụy Bồi dường như lại không cảm nhận được điều này, nói:
- Tam hoàng tử điện hạ quả là nhân trung long phượng. Cuộc săn này dĩ nhiên chiếm vị trí đệ nhất.
Một mảnh trướng bồng của Khai Vanh quốc nhất thời truyền đến tiếng hoan hô vang dội, mà sắc mặt đám người Vu Tiểu Ức nhất thời hiện lên vẻ hổ thẹn.
Chiêm Chí Siêu vung tay lên, nhất thời âm thanh hoan hô ngừng lại.
Sau đó một bóng người cao lớn từ trướng bồng chậm rãi đi ra.
Người này khi xuất hiện, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người. Hắn giống như một mặt trời thật lớn, tùy ý có thể phát ra ánh sáng.
Hạ Nhất Minh ánh mắt khép hờ. Trong lòng hắn nháy mắt tiến vào một loại cảnh giới kỳ diệu.
Thành Phó từng bước tiến về phía trước. Theo bước chân của lão, bầu không khí tại lâm viên nháy mắt trở lên ngưng đọng.
Vu Thụy Bồi nét mặt không cách nào bảo trì vẻ bình tĩnh, trong lòng lão mơ hồ có cảm giác không ổn.
Thành Phó cuối cùng cũng đi tới trước mặt Vu Thụy Bồi, lão ngẩng đầu lên, ánh mắt như phát sáng chăm chú nhìn Thủy Huyễn Cận.
- Thành mỗ phụng mệnh Khai Vanh quốc bệ hạ, nguyện lấy một thành cống phẩm trong mười năm của quý quốc làm đặt cược, khiêu chiến Hộ quốc đại sư của quý quốc. Xin bệ hạ đáp ứng.
Toàn bộ một mảnh lâm viên nhất thời không một tiếng động.
Không một ai có thể nghĩ tới, Thành Phó tại thời điểm này đưa ra thách đấu, nhưng loại khiêu chiến này cơ bản là không thể cự tuyệt.
Ai cũng biết, nếu Thủy Huyễn Cận không có mặt ở đây tự nhiên cuộc chiến có thể lùi về sau. Thế nhưng lúc này, đối mặt với lời khiêu chiến ấy, cho dù lão có chết trận ngay tại đây, cũng không có khả năng khước từ.
Thủy Huyễn Cận cười hoạt kê, lão không có chút nào kinh ngạc, dường như đã sớm biết việc này.
Dưới vô số ánh mắt quan sát, Thủy Huyễn Cận chậm rãi đứng lên. Tuy rằng lão xuất hiện không có cảm giác mãnh liệt như vầng mặt trời, nhưng khi lão đứng dậy tức thì toàn bộ thần dân Thiên La quốc đều cảm thấy yên lòng.
Thủy Huyễn Cận thủ hộ Thiên La quốc đã trăm năm nay. Loại cảm giác tin tưởng đến mù quáng trong nháy mắt tràn ra.
Nhưng chỉ có Thiên La quốc vương cùng đại đệ tử của Thủy Huyễn Cận là Tiết Liệt, bọn họ sắc mặt tối lại, hai tay nắm chặt. Trong ánh mắt mơ hồ có một tia sợ hãi không nói thành lời.
Một khắc sau, một đạo âm thanh cao vút, như đám mấy trên bầu trời không một chút gò ép vang lên.
- Ngươi muốn chiến. Ta sẽ chiến..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.