Vũ Thần

Chương 166



Song đầu linh thủ phun ra một luồng khí màu xanh, hóa thành lực lượng cường đại đánh vào Viên Lễ Huân đang rơi xuống hồ. Mà trong một khắc này nó vẫn chưa từng buông lỏng sự cảnh giác với Hạ Nhất Minh, tốc độ phun xuất liệt hỏa càng về sau càng nhanh hơn.
Tuy nhiên, sau một lúc nó lại cảm giác nguy cơ trùng trùng. Loại cảm giác này đến từ nhân loại trước mắt, mặc dù ngay từ đầu nhân loại này đã khiến cho nó có cảm giác đó, nhưng chưa từng lúc nào mãnh liệt như lúc này.
Bốn con mắt lộ ra thần sắc hoảng sợ đến cực điểm,ánh mắt lưu luyến nhìn vào đầm nước lần cuối cùng, nó đã quyết định sẽ rời xa nơi này.
Mặc dù nó không nỡ bỏ lại khối cự thạch kỳ dị đó, nhưng nó càng hiểu rõ một điều thà mất đi khối cự thạch đó còn hơn, nếu như ở lại dây dưa với nhân loại này thì kết quả của nó sẽ vạn phần bi ai.
Thế nhưng, ngay lúc nó quyết định rời đi, cảm giác nguy cơ chợt tăng mạnh tới tình trạng khó tin.
Bốn ánh mắt đã bị một mảnh quang mang bao phủ hoàn toàn vào trong đó.
Không khí xung quanh trong nháy mắt đã xảy ra sự thay đổi, chân khí trong cơ thể Hạ Nhất Minh lúc lưu chuyển thành Hỗn Nguyên Kinh, không chỉ có thiên địa lực quanh người hắn xảy ra vặn vẹo, hơn nữa loại lực lượng này càng ngày càng khuếch tán ra hơn nửa sơn cốc.
Đại Khảm Đao bộc phát quang mang chói mắt làm cho người khác không dám nhìn thẳng, giờ phút này đầu thanh đao tựa hồ biến thành mặt trời tí hon tỏa ra màu sắc kim loại.
Không có bất cứ thanh âm gì, tựa hồ trong khu vựa này toàn bộ thanh âm đã bị màu sắc kim loại cưỡng đại che lấp, quang mang trong nháy mắt hội tụ thành đao mang thật lớn, phản xạ ra ánh sáng sắc bén.
Chợt thân hình Hạ Nhất Minh biến mất tại chỗ, sau đó quanh người hắn chợt nổi lên tiếng gió long trời lở đất.
Đao mang của Đại Khảm Đao giống như linh xà thật lớn, do bản chất là kim loại nên tỏa ra hàn ý sâm nghiêm.
Song linh đầu thú mở miệng to ra, nó cảm ứng được loại cảm giác như thế giới ngày tận thế. Lúc nào nó cũng đem toàn lực xuất ra, không dám bảo lưu lại chút nào.
Hai cái miệng mở ra, ngưng tụ lại lực lượng cường đại trước nay chưa từng có, phong hỏa khí đồng thời được phun ra.
Trong bụng nó trong nháy mắt bị khô kiệt , tựa hồ một lần phun này đã huy động toàn bộ lục phũ ngũ tạng của nó, cơ bụng áp vào sống lưng, khiến cho người ta nhìn mà không khỏi bật cười.
Hai loại lực lượng bất đồng ở giữa không trung giao hòa với nhau.
Đây mới chính thức là tuyệt chiêu áp hòm của hai bên, vào thời khắc này, đem hai loại năng lượng giao hòa vào nhau, hơn nữa còn phát ra uy năng cường đại.
Trong nháy mắt gió trợ giúp cho lửa, lửa mượn sức gió khiến cho nó ở phía trước tạo thành liệt hỏa cuồn cuộn vô hạn tuôn đến.
Nhưng mà, ngay lúc này, trước mắt nó sáng lên, nó thấy được rất rõ ràng, trong lúc phong hỏa đang ồ ạt xông tới, một cây đại đao to lớn kinh khủng xuất hiện. Một đao này bổ xuống, cắt đôi phong , cắt đôi hỏa, chia đôi hết thảy mọi thứ, giống như thiểm điện căn bản không cấp cho nó bất cứ cơ hội nào để trốn tránh.
Khai Sơn Tam Thập Lục Thức, thức thứ mười sáu.
Đây là chiêu thức cường đại nhất Hạ Nhất Minh có thể nắm được cho tới lúc này, cũng là loại tiên thiên chiến kỹ duy nhất của Kim hệ.
Song đầu linh thú mặc dù có bộ da không kém hơn Trương Ti Hạc, Hạ Nhất Minh lần đầu tiên khiến nó bị thương, trong một đao đó đã ẩn chứa lực lượng của mây và mưa.
Một đao nọ ở trước Từ Gia Bảo của Thái Thương huyện đã đem hai trăm linh một người biến thành mảnh thịt vụn.
Nhưng là, đao thế của nó giống như sơn vũ, chém vào đầu thân thể song đầu linh thú, bất quá chỉ có thể lưu lại bên ngoài thân thể của nó một ít vết thương mà thôi.
Sau khi được bí thạch màu trắng trị liệu, nó rất nhanh đã khôi phục lại như cũ.
Thân thể và khung xương cứng tới mức này cũng chỉ có linh thú cường đại mới xuất hiện.
Vậy mà, khi ngũ hành chân khí ở trong cơ thể Hạ Nhất Minh lưu chuyển, cuối cùng đem Kim hệ lưc lượng phát huy tới cực hạn, hơn nữa còn dùng Đại Khảm Đao thi triển ra Khai Sơn Tam Thập Lục Thức, lúc này mỗi phần lực lượng trong cơ thể hắn đã được kích phát ra.
Một đao chém xuống, chính là phong hỏa đều bị băng hội, hoàn toàn tiêu tán.
Một đao chém xuống, chính là gặp thần sát thần, phật cản giết phật.
Một đao chém xuống, chính là khai sơn tích địa, không chỗ nào là không bị phá.
Quang mang trước mắt chợt mãnh liệt hơn, một cỗ tiếng gió cùng uy thế trong nháy mắt hướng về bốn phí a xung quanh tản mát ra, ngay cả đầm nước đang yên tĩnh cũng trở nên dập dờn, thậm chí ngay cả ở giữa đầm nước cũng xuất hiện một cái vòng xoáy nhỏ.
Sau một lát, hết thảy mọi thứ đang biến đổi từ từ ngừng lại.
Hạ Nhất Minh ngã ngồi xuống mặt đất, khóe miệng hắn thở hổn hển, mặc dù Đại Khảm Đao vẫn nắm ở trong tay, nhưng giờ phút này đại đao đã bình lặng nằm ở trước mặt hắn, căn bản không thể một lần nữa giơ lên.
Ánh mắt hắn tập trung về phía song đầu linh thú ở cách đầm nước không xa.
Giờ phút này, song đầu linh thú đã chết, thân hình nó bị một đao chặt đứt làm đôi, giống như có người sử dụng thước đo để cắt ra vậy, không có nửa điểm sai lệch.
Hạ Nhất Minh hít sâu một hơi, lúc này thiên địa khí ở bên ngoài mới chầm chậm chảy vào cơ thể, cơ hồ bản thân vô pháp vận dụng lực lượng để nhúc nhích thân thể .
Một đao vừa rồi giống một đao lần đầu tiên hắn thi triển với Kim Quang Mãng, đưa toàn bộ chân khí trong cơ thể hắn xuất ra toàn bộ, không chút nào lưu lại.
Dưới một đao này tất cả mọi tiềm lực của cơ thể hắn đã được phát huy một cách triệt để.
Nếu địch nhân ở trước mặt Hạ Nhất Minh mà có thể tiếp được một chiêu này, như vậy sau đó Hạ Nhất Minh cũng không còn năng lực để chống cự nữa.
Bất quá một đao có uy lực to lớn thế này, đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng của hắn. Một đao chém ra này ngay cả với thân thể vô cùng cường đại của song đầu linh thú cũng không có nửa điểm chống cự, bị nó chém ra làm hai nửa.
Nhìn qua đầu linh thú, trong đầu Hạ Nhất Minh không có một chút vui sướng nào, ánh mắt của hắn cũng dừng lại trên đầu linh thú một chút, cho đến khi xác định được là nó đã tử vong, thì lập tức dời về phía đầm nước đang dao động.
Giờ phút này, khuôn mặt hắn không ngừng co quắp lại, một loại hối hận như độc dược đang điên cuồng cắn nuốt thâm tâm hắn
Khi phát hiện ra đầu linh thú này, Hạ Nhất Minh chỉ có duy nhất một ý niệm, đánh chết nó, lấy nội đan để luyện kim đan.
Vậy mà, dù hắn nghĩ thế nào cũng không ngờ được kết quả cuối cùng, lại khiến cho kẻ khác khó có thể tin được.
Viên Lễ Huân có thể giấu diếm hắn và song đầu linh thú để lén vào trong nội cốc kỳ dị này, tựa hồ đây là một chuyện không thể xảy ra.
Hai lỗ tai của hắn hơi giật giật, bỗng nhiên hắn phát hiện kỳ công Thuận Phong Nhĩ lúc này đã khôi phục lại hiệu quả của nó, tựa hồ như một loại lực lượng áp chế đã biến mất.
Hạ Nhất Minh lập tức hiểu được, loại lực lượng này là có liên quan tới khối đá thần bí bay lơ lửng giữa mặt nước. Khối đá đó bây giờ đã bị Viên Lễ Huân kéo xuống nước cho nên loại lực lượng kỳ dị tự nhiên cũng biến mất theo.
Hít một hơi thật sâu, lực lượng mới từ từ trở về thân thể của hắn, cắn chặt hàm răng, cố hết sức đứng lên.
Hạ Nhất Minh một lần nữa thả thanh đại đao ra, Gia Gia nói đúng, lúc sinh tử thì chỉ có thanh đại đao này mới là trợ giúp lớn nhất cho hắn.
Nếu hôm nay không mang theo Đại Khảm Đao, tay không đến đây, như vậy ngay cả hắn muốn bộc phát toàn bộ chân khí, cũng chưa chắc đánh chết được song linh đầu thú.
Bất quá, giờ phút này, Hạ Nhất Minh không một chút do dự thả thanh đại đao trong tay xuống, hướng về phía đầm nước chạy đến.
Bước đi được vài bước, thì vẫn thấy lảo đảo như trước, nhưng càng về sau bước chân của Hạ Nhất Minh càng ổn định, càng chạy càng nhanh.
Ngay lúc tới đầm nước, hai chân Hạ Nhất Minh hơi dùng sức, nhào vào trong làn nước.
Thế nhưng, thời khắc này, ánh mắt hắn chợt ngừng lại, bởi vì hắn thấy một đạo thân ảnh màu đen đang từ trong đáy hàn đàm như rái cá lao lên khỏi mặt nước.
Ánh mắt hắn trợn tròn nhìn thân ảnh màu đen lộ ra trên mặt nước đang cuộn sóng, trên mặt nước lộ ra một chiếc đầu ướt sũng.
Viên Lễ Huân, dĩ nhiên chính là Viên Lễ Huân.
Hơn nữa, càng khó có thể làm hắn tin vào mắt mình, hơn nữa hắn nhìn động tác mới vừa rồi của Viên Lễ Huân đã nhìn ra thân thể của nàng căn bản đã không có bất cứ thương tổn gì.
Ngay lập tức trong lòng Hạ Nhất Minh tràn ngập niềm vui sướng.
Hắn thậm chí còn không kịp suy nghĩ: rõ ràng Viên Lễ Huấn hứng chịu công kích của song đầu linh thú, vì sao giờ phút này lại không tổn hao chút gì?
Theo phản xạ hắn hét lớn một tiếng, giống như tiếng sét giữa trời bỗng nhiên vang lên.
Viên Lễ Huân vừa mới nổi lên mặt nước, thân hình còn đang run rẩy, nàng bị tiếng thét này làm cho sợ hãi.
Bất quá nàng lập tức tỉnh táo lại, một đạo âm thanh khàn khàn, sợ là cũng chỉ có song đầu linh thú mới có thể phát ra. Mặc dù cùng với ấn tượng ban đầu của nàng có sự khác biệt, nhưng tóm lại không thuộc về loài người.
Nàng lập tức lấy hai tay rẽ nước, muốn tiếp tục lặn vào trong mặt nước. Bởi vì nàng biết, với chỉ một chút thực lực của mình, nếu lộ diện ở đây, như vậy đừng nói là hỗ trợ, mà chỉ có thể làm liên lụy đến Nhất Minh.
Nhưng ngay lúc này mắt của nàng bỗng hoa lên, một đạo thân ảnh từ trên trời giáng xuống. "Bùm" một tiếng rơi vào trong làn nước, hơn nữa còn ôm chặt lấy người nàng.
Trong lòng Viên Lễ Huân phát lạnh, sau đó lập tức cảm thấy một trận ấm áp.
Ở trong đầm nước rét lạnh này, nàng dĩ nhiên lại có cảm giác ấm áp khó diễn tả bằng lời.
Loại cảm giác này giống như nước suối chảy, chậm rãi xâm nhập vào lòng nàng, làm cho nàng nhớ lại hồi bé khi được mẫu thân ôm ấp.
- Lễ Huân, thật sự là nàng? Nàng không sao chứ?
Âm thanh Hạ Nhất Minh vang lên bên tai nàng mang theo một tia hoảng sợ, một tia áy náy, một tia vui mừng, cùng với sự khó tin được.
Sắc mặt Viên Lễ Huân ửng đỏ, nhẹ nhàng tránh ra, nhưng vẫn không thể rời khỏi ngực của Hạ Nhất Minh, không thể làm gì khác hơn đành nói:
- Thiếu gia, thiếp không việc gì cả, chàng không cần phải lo lắng.
Thiên địa khí từ bên ngoài dũng mãnh tràn vào trong cơ thể Hạ Nhất Minh, dần dần khiến cho chân khí của hắn khôi phục lại.
Tiên thiên cường giả cùng hậu thiên cường giả thật là hai cấp bậc bất đồng.
Lần đầu tiên sau khi Hạ Nhất Minh phát ra một kích toàn lực đã lập tức rơi vào hôn mê bất tỉnh, hơn nữa phải mấy canh giờ sau mới có thể chậm rãi khôi phục. Mà lúc này đây, cả người hắn chỉ còn cảm giác uể oải vô lực mà thôi. Thiên địa khí liên tục dũng mãnh tiến vào cơ thể, khiến cho chân khí trong Hạ Nhất Minh khôi phục với tốc độ rất nhanh.
Tới giờ phút này hắn hoàn toàn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng mọi hành động không còn trở ngại nữa.
Hai chân liên tục động, Hạ Nhất Minh ôm Viên Lễ Huân nhanh chóng rời khỏi đầm nước.
Hắn buông Viên Lễ Huân, ánh mắt ở trên cơ thể nàng đảo qua vài lần, sắc mặt dần trở nên ửng đỏ mới ho nhẹ một tiếng, nói:
- Không việc gì là tốt rồi.
Viên Lễ Huân thoáng nghĩ tới ánh mắt Hạ Nhất Minh nhìn cơ thể nàng, không khỏi hơi mở miệng ra, chỉ là tiếng thét lên vì thẹn thùng lên tới miệng lại bị nàng nuốt trở lại.
Y phục đã bị nước làm cho ướt hết, gắt gao dính vào thân thể nàng, đem thân hình cân xứng, khỏe đẹp, thon dài của nàng hiển lộ ra không chút bỏ sót. Nhìn thấy thân mình tràn ngập sức sống thanh xuân, ngay cả bản thân nàng cũng có chút động tâm.
Nếu nói có gì nuối tiếc, đó chính là dù sao tuổi của nàng cũng chưa lớn, khiến cho một số địa phương ở trên cơ thể vẫn chưa phát dục hoàn toàn.
Ở trong lòng nàng tự nhiên lại nổi lên một loại cảm giác khác thường.
Bị Hạ Nhất Minh nhìn thấy, hẳn là không có vấn đề gì a…….
Theo ý niệm này hiện lên trong đầu hắn, cảm giác xấu hổ khiến cho gương mặt của nàng nhiễm một màu hồng như ráng chiều.
Hạ Nhất Minh nhẹ giọng nói:
- Ta đi nhặt chút củi khô để đốt.
Thân hình hắn hơi động đã lập tức rời khỏi.
Lấy thực lực của Hạ Nhất Minh, ở bên ngoài rừng rậm dạo qua một vòng, nhất thời đã thu gom được đống củi khô mang vào trong cốc.
Từ đầu đến cuối Hạ Nhất Minh cũng chưa từng hướng về phía song linh đầu thú liếc mắt một cái.
Hắn hiểu được nguyên lại trong trái tim hắn, song đầu linh thú còn xa mới bằng được vị nữ tử này.
Đốt đống củi lên, lửa cháy tản mát ra nhiệt lượng khiến cho người ta cảm thấy ấm áp, cũng đem cái lạnh trên người Viên Lễ Huân mơ hồ đẩy ra xa.
Một canh giờ sau, Hạ Nhất Minh ruốt cuộc thì cũng luống cuống tay chân đem quần áo hai người hong khô. Mặc dù giờ phút này y phục trên người lúc này đã bị nhăn, nhưng so với lúc trước đã cách biệt một trời một vực.
Đến lúc này Hạ Nhất Minh mới mở miệng nói:
- Lễ Huân, nàng làm cách nào thoát được vậy?
Viên Lễ Huân cầm đống y phục được Hạ Nhất Minh hong khô trong lòng khấp khởi mừng.
Làm cho nàng cảm thấy ngượng ngùng là trong đống y phục Hạ Nhất Minh đưa tới lại có nhiều hơn một kiện nội khố. Xem chất liệu của loại nội khố này cùng với chiếc nội y mà Hạ Nhất Minh bắt nàng mặc vào giống nhau. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nàng lập tức biết đây chính là từ trên người Hạ Nhất Minh cởi ra.
Mặc dù nàng không biết bộ y phục này được làm bằng vật gì, nhưng tốt xấu gì nàng cũng sinh ra trong danh môn, lấy tay hơi kéo một chút, nhất thời biết được thứ này đao thương bất nhập. Nghĩ đến tâm tư của Hạ Nhất Minh, lòng nàng hiển nhiên như được uống mật vậy, cái vị ngọt trực tiếp in sâu vào nội tâm.
Giờ phút này nghe được câu hỏi của Hạ Nhất Minh nàng không chút nghĩ ngợi, nói:
- Thiếu gia, thiếp cũng không có bị dính công kích.
Hạ Nhất Minh cảm thấy kì lạ, nói:
- Không có khả năng, ta rõ ràng nhìn thấy tận mắt mà.
Viên Lễ Huân hơi hé miệng cười, thấy được thái độ Hạ Nhất Minh đối đãi với nàng, trong lòng nàng vô cùng cảm thấy vui mừng, nói:
- Loại hơi thở linh thú đó thường phun ra phi thường kì quái, nhìn thì rất lợi hại, nhưng khi đến bên người thiếp thì lập tức bị biến đi, căn bản giống như phần nhọn của cây thương bị tịt đi vậy.
Nói ra những lời này, sắc mặt của nàng tự nhiên ửng đỏ lên, trộm liếc về phía Hạ Nhất Minh, thấy hắn không có chút cảm giác gì mới có chút yên tâm.
Hạ Nhất Minh gãi gãi đầu, hắn nhíu mày nghĩ, bản thân hắn đã đánh với một hồi lâu với song linh đầu thú, biết rõ sự đáng sợ của nó, đặc biệt là nó phun ra loại hơi thở có hai thuộc tính bất đồng lại càng cường đại đến cực điểm, xem như là chiêu cường đại nhất của linh thú.
Nhưng mà Viên Lễ Huân đang ở đây, lại đánh giá nó không ra gì, nhất thời trong lòng hắn nổi lên câu hỏi ngập đầu.
Một lúc sau, Hạ Nhất Minh mới trầm ngâm hỏi:
- Lễ Huân, nàng khi đó có phải đang ôm cự thạch màu trắng không?
- Đúng vậy. - Hai khóe mắt của Viên Lễ Huân khẽ nhếch lên, nói:
- Thiếu gia, khối cự thạch đó rất thú vị, nhìn qua thì rất lớn, nhưng lại không hề nặng chút nào, bị thiếp kèm chìm xuống đáy đầm.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh đảo qua trên đầm nước, nói:
- Vậy nó đâu rồi?
- Thiếp để nó ở đáy đầm, ở bên trên đè lên vài tảng đá, khối cự thạch sẽ không nổi lên nữa.- Viên Lễ Huân nói.
Hạ Nhất Minh hơi gật đầu, trong lòng hắn hiểu được, loại khí tức song linh đầu thú phun ra sở dĩ mất đi hiệu lực hẳn là có liên quan tới khối cự thạch đó.
Bất quá, khối cự thạch này thật quý dị khó có thể tưởng tượng nổi, chẳng những có thể áp chế Thuận Phong Nhĩ của hắn, lại còn có thể hồi phục vết thương và tinh lực cho linh thú. Lần này lại phát hiện nó làm miễn dịch loại công kích do linh thú phun ra.
Đủ các loai năng lực thần kỳ tập trung trên khối cự thạch này, cho dù là người ngu muội cũng có thể khẳng định đây là đồ tốt khó có thể bắt gặp.
Trầm ngâm chốc lát, Hạ Nhất Minh một lần nữa cởi y phục ra, tiến vào bên trong đầm nước.
Đầm nước này cũng không phải là rất sâu, chỉ bất quá ở bên trong đầm nước vô cùng lạnh, nhưng trong phạm vi cơ thể loài người vẫn chịu được.
Hạ Nhất Minh xuống dưới không lâu đã thấy được một đoàn thạch quang phát ra, hai chân hắn khẽ động, thân hình đã bơi tới gần khối cự thạch.
Giờ phút này, ở bên trên khối cự thạch được đè mấy hòn đá không quá lớn, những hòn đá này được bao phủ lên một ít tảo biển và bùn đất, rõ ràng là do Viên Lễ Huân tùy ý nhặt tới.
Hạ Nhất Minh do dự một chút, thân hình trầm xuống đã tiến vào trong quang mang màu trắng sữa đó.
Bỗng nhiên, hai mắt hắn bỗng sáng lên, bởi vì hắn phát hiện, ở trong bạch quang này, tinh thần của Hạ Nhất Minh nhanh chóng được khôi phục, chỉ cần hắn ở lâu trong bạch quang là có thể duy trì được tinh lực luôn tràn đầy.
Hạ Nhất Minh ở trong đầm nước trầm tư một lúc lâu, cuối cùng khẽ phất tay một cái, đem mấy hòn đá ở bên trên hất đi.
Nhất thời, khối cự thạch màu trắng bắt đầu chậm rãi nổi lên trên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.