Hạ Nhất Minh đột nhiên giống như phi điểu chạy như bay ra ngoài, tới bên Từ Hướng Tứ động tác của hắn hơi dừng lại, sau đó lại tiếp tục phóng tới trước. Mà vị Từ nhị gia của Từ gia bảo kia cũng không có ý định động thủ.
Mấy lần nhấp nhô, Hạ Nhất Minh đã tới bên ngoài lối ra vào rừng.
Nơi này có bảy vị nam tử, đi đằng trước chính là lão trang chủ Hạ gia trang Hạ Vũ Đức, phía sau hắn là những người đã theo Hạ Nhất Minh tới dịch trạm.
Mày rậm của Hạ Vũ Đức hơi nhíu lại, trong mắt lộ ra một tia lo lắng, chẳng qua khi thấy được dáng vẻ vui mừng của Hạ Nhất Minh đang chạy tới, đôi lông mày liền giãn trở ra, lo lắng trong mắt cũng biến mất không còn dấu vết.
- Ông nội. Người như thế nào lại tới đây?
Hạ Nhất Minh nhanh mồm nhanh miệng hỏi, đương nhiên tròng lòng hắn thầm kêu may mắn vạn phần. May là ông nội tới sớm, cũng tới thật đúng lúc, nếu không còn không biết được sự tình gì sẽ phát sinh.
Hạ Vũ Đức tuy rằng tuổi đã giả, nhưng thân thể vẫn cường tráng, so với người bình thường phải cao hơn hẳn một cái đầu, lúc này nhấc chiếc quạt hương bồ lên phe phẩy, nói:
- Già rồi, đột nhiên có hứng thú muốn ra bên ngoài đi dạo, cho nên đi tới đây muốn xem cháu thế nào.
Nguồn: http://truyenfull.xyzHạ Nhất Minh bỗng giật mình, ánh mắt nhìn qua lão gia tử, trên người dính toàn bụi đất, lại liên tưởng tới Hồ Bân, trong lòng nhất thời sáng tỏ. Khẳng định, ông nội nghe được tin tức Hồ Bân đi tới nơi này, cho nên mới không sợ hao phí sức lực chạy tới nơi đây. Nếu không như vậy, trên người lão gia tử khẳng định cũng không lộ bóng dáng chật vật như vậy.
Trong nháy mắt, trong lòng Hạ Nhất Minh liền cảm thấy ấm áp, hắn cúi đầu thật sâu, nói:
- Đã phiền ông nội rồi.
Hạ Vũ Đức vỗ nhẹ bờ vai hắn, trên mặt mang theo một tia mỉm cười hiền lành, sau đó ánh mắt nhìn về phía Từ Hướng Tứ, lạnh nhạt nói:
- Từ Nhị, các ngươi làm gì mà lại ở đây?
Từ Hướng Tứ vội vàng khom người hành lễ, nghiêm túc nói:
- Hạ lão gia tử, vãn bối truy tung đào phạm mà đến, nên gặp gỡ Hạ Nhất Minh ở trong này.
Làm trụ cột của thế hệ thứ hai Từ gia bảo, khi hắn nhìn thấy Hạ Vũ Đức cũng không dám làm càn. Đương nhiên, cho dù cả lão đại của thế hệ thứ hai Từ gia ở đây cũng không dám có điều chậm trễ.
Cường giả mười tầng nội kình, đủ để làm cho bất luận kẻ nào cũng phải ngưỡng mộ từ đáy lòng.
Ánh mắt của Hạ Vũ Đức nhìn qua thi thể đang được khiêng bởi hai tên nha dịch, hỏi:
- Đây là Hồ Bân sao?
- Vâng. Đào phạm đã bị đền tội rồi ạ.
Từ Hướng Tứ thành thật trả lời, bọn nha dịch và trang đinh phải cung kính đứng một bên không dám xen vào. Thực lực của họ quá kém, trong lúc Hạ lão gia tử cùng Từ Nhị gia trao đổi, cho dù bọn họ là nha dịch cũng không dám chen miệng vào.
Hạ Vũ Đức gật đầu, nói:
- Từ Nhị. Vận khí của ngươi cũng không tệ. Đào phạm này tu luyện công pháp như thê nào?
Từ Hướng Tứ sắc mặt khẽ đỏ lên, vội vàng nói:
- Hạ lão gia tử. Vãn bối chưa cùng người này giao thủ qua.
Hạ Vũ Đức rùng mình, ánh mắt đang ở trên người Từ Hướng Tứ đảo qua những người còn lại, lấy nhãn lực của hắn đương nhiên có thể nhận ra những người này không ai có tu vi đạt tới tầng thứ năm nội kình. Hơn nữa bọn họ cũng không giống như Hồ Bân đã trải qua chiến đấu trên chiến trường, lại càng không phải những người sống trên đầu dao mũi kiếm. Những người này đánh lộn còn có thể, còn muốn nói đánh chết Hồ Bân là chuyện tuyệt không thể xảy ra.
Ánh mắt ngừng lại, Hạ Vũ Đức nói:
- Một khi đã không phải là ngươi, vậy vị nào ra tay? Có thể ra gặp mặt lão nhân này một chút không?
Từ Hướng Tứ sắc mặt càng đỏ, ở thời khắc này hắn đối với Hồ Bân hận thấu xương, tặc tử này đầu tiên gặp được chính là tinh nhuệ của thế hệ thứ ba Từ gia, nhưng kết quả lại không như dự kiến. Hắn lại có thể từ trong mai phục đánh bị thương hai đệ tử kiệt xuất của Từ gia. Lúc này mới khiến cho hắn phải đích thân truy kích, hơn nữa còn muốn đem kẻ này bắt giết.
Nhưng không nghĩ rằng cuối cùng tuy có thể đuổi kịp, vậy mà tên đào phạm đã biến thành một cỗ thi thể, mà trọng yếu hơn kẻ đánh chết hắn lại không phải là đệ tử của Từ gia, mà là người của Hạ gia.
Nhìn vị thiếu niên mới có mười ba tuổi, trong lòng hắn ngổn ngang trăm mối cảm xúc. Hạ gia trang đã có Hạ Thuyên Tín, Hạ Nhất Thiên, hai phụ tử thiên tài này rồi, nay lại còn xuất hiện thêm một thiên tài nữa sao? Nếu qua vài thập niên nữa, Từ gia bảo sẽ dựa vào cái gì mà đối chọi được với Hạ gia?
Giờ phút này đối mặt với câu hỏi của Hạ Vũ Đức, da mặt Từ Hướng Tứ hơi tái đi, không nói nên lời.
Hạ Vũ Đức nhăn mặt, nói:
- Từ Nhị. Chẳng lẽ mặt mũi của lão phu không đủ để…. Ài. Nhất Minh, cháu làm gì thế?
Hạ lão gia tử đối với việc đối phương cúi đầu không nói, không khỏi trong tâm sinh ra mất mát, đang định phẫn nộ của trách hai câu. Đột nhiên lại thấy ống tay áo của mình có người giật giật, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hạ Nhất Minh đang lôi kéo mình, thần tình lộ vẻ xấu hổ.
Hạ Nhất Minh liếm liếm một chút đôi môi khô ráo, nhẹ giọng nói:
- Ông nội. Là cháu.
- Cái gì? Là ngươi?
Hạ Vũ Đức rùng mình, hai hang lông mày đột nhiên nhướng lên, ánh mắt lộ ra tinh quang nhìn tôn nhi. Lại nhìn lại thân thể đã chết của Hồ Bân, rốt cục đem hai người liên hệ cùng nhau.
- Nhất Minh. Kẻ đào phạm này là do cháu giết?
- Vâng!!!
Hạ Nhất Minh nghiêm mặt trả lời.
Hàng lông mày Hạ Vũ Đức nhướng lên, lộ vẻ không tin, do dự một chút, quay đầu hỏi:
- Từ Nhị. Nghe nói tên đào phạm này trước đó đã đánh bị thương hai người nhà ngươi là Dục Đức và Dục Tài?
Sắc mặt Từ Nhị tối sầm lại, thật sự là nói cái gì đây? Nói cái gì cũng không nên lời.
Nếu đổi lại là một người khác hỏi dưới một tình huống như thế này, hắn khẳng định sẽ trở mặt. Nhưng đây lại là một trong hai cường giả ở Huyền Lý, lộ ra nụ cười miễn cưỡng, nói:
- Lão gia tử. Đúng là kẻ này đã đánh cho Dục Đức và Dục Tài bị thương cho nên vãn bối mới phải tự thân truy bắt tới đây. Chẳng qua, không nghĩ tới kẻ này lại gặp phải hiền chất Nhất Minh, đây cũng là tự hắn tìm tử lộ.
Đến tận lúc này Hạ Vũ Đức mới tin, hai mắt nhìn về phía Hạ Nhất Minh, trong ánh mắt hiện ra vài phần biểu hiện khác thường. Lão vội vàng đuổi tới nơi này, chính là lo sợ Hạ Nhất Minh gặp phải tên sát tinh kia. Vậy mà không nghĩ tới khi đến đây lại nghe tin, Hồ Bân lại bị Hạ Nhất Minh giết chết, biến hóa đột ngột này ra ngoài dự kiến của lão, nhưng cũng làm lão hài lòng.
Liếc ánh mắt nhìn, nhất thời thấy được nụ cười miễn cưỡng của Từ Hướng Tứ, trong lòng nhất thời hiểu được. Lão ho nhẹ một tiếng, nói:
- Một khi đào phạm đã bị đền tội, vậy hãy nhanh tới báo cáo với Trình quan phủ đi, rồi cùng giải tán thôi.
Từ Hướng Tứ vội vàng lên tiếng đáp ứng, mang theo tráng đinh của mình và ba gã sai nha chuẩn bị rời đi. Nhưng không hiểu vì sao, Từ Hướng Tứ lại quên nói đến việc xác chết, hình như muốn đem theo cả cỗ thi thể này đi.
Hạ Vũ Đức đột nhiên đưa tay cản lại, nói:
- Khoan đã!!! Để ta nhìn xem đây rốt cục có phải tên đào phạm không.
Dứt lời, lão liền tiến nhanh lại gần, nhìn thoáng qua gương mặt không còn chút huyết sắc của Hồ Bân, sau đó vỗ nhẹ lên thi thể hắn vài cái.
Hạ Nhất Minh ở cách đó không xa nhanh chóng bắt được ánh mắt có chút bất định của Từ Hướng Tứ, ánh mắt có tiếc hận, có kính sợ, có lo lắng, có mong chờ, cảm xúc thật hỗn tạp. Hạ Nhất Minh vô pháp xác định được tâm tư chính thức của hắn.
Hơn nữa, Hạ Nhất Minh còn chú ý tới, những chưởng được vỗ nhẹ lên thi thể của Hồ Bân đều bao hàm học thức sâu xa. Lấy kinh nghiệm của lão gia tử, tu vi nội kình xuất thần nhập hóa, chỉ sau vài lần dò xét thì trên thi thể đối phương có bao nhiêu đồ vật đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Rất nhanh sau đó, Hạ Vũ Đức liền lôi ra những đồ vụn vặt ở trong thi thể Hồ Bân ra ngoài. Làm Hạ Nhất Minh rất xấu hổ là bên trong đó vẫn còn một ít thỏi vàng cùng bạc vụn.
"Thật kỳ quái, những thứ này rốt cuộc được giấu ở nơi nào? Mình vừa rồi lại không tìm được. Xem ra kinh nghiệm lục soát đồ vật của mình vẫn còn kém" – Hạ Nhất Minh nghĩ.
Nhìn qua những thứ này, ánh mắt của Hạ Vũ Đức và Từ Hướng Tứ đều lộ ra một tia thất vọng. Hai người đối với ít bạn vụn và đồng vàng kia đều coi như không thấy.
Trầm ngâm một lúc, Hạ Vũ Đức vung tay lên, nói:
- Từ Nhị. Ngươi mang theo những người này tới Trình gia bẩm báo đi. Bọn ta về gia trang trước.
Từ Nhị không chút do dự đáp ứng, tạm biệt Hạ Vũ Đức rời đi. Hắn mới ôm hy vọng tìm được chút gì đó trên người Hồ Bân nên mới quay người lại nhìn. Bất quá, sau một lát, hắn liền thất vọng, bởi ở trên cỗ thi thể này không có gì đáng chú ý tới.
Vung tay lên, ném thỏi vàng và ít bạc vụn về phía nha dịch, Từ Nhị nói:
- Mang thi thể cùng mấy thứ này giao cho Trình gia, tiền tài các ngươi phân chia cho nhau đi. Nhưng việc ngày hôm nay không được truyền ra ngoài, nghe rõ chưa?
- Vâng!!!
Một nha dịch trong nhóm khom người xác nhận, ánh mắt nhìn thỏi vàng tràn ngập sự tham lam.
Từ Nhị nhìn theo phương hướng đám người Hạ Vũ Đức rời đi, ánh mắt chớp lên những sắc thái quỷ dị. Trong lòng hắn thủy chung vẫn không rõ, Hạ Nhất Minh đến tột cùng đã làm cách nào đánh chết tên đào phạm, một kẻ tu vi nội kình mới tầng thứ năm mà có thể đánh bị thương hai người Từ gia có tu vi nội kình tầng thứ sáu. Chẳng lẽ thanh niên kia còn ẩn nấp thực lực?
Ly khai sơn khẩu, Hạ Vũ Đức liền lập tức mệnh lệnh cho người ở dịch trạm chuẩn bị một cỗ xe ngựa thật to.
Lấy thân phận của lão, tự nhiên dễ dàng có thể có được một cỗ xe ngựa to, sau đó từ từ tiến về hướng Hạ gia trang. Bọn họ vừa đi không được bao lâu, đã thấy được bộ dạng mệt mỏi của Hạ Thuyên Tín đang chạy tới.
Tuy rằng, nhị vị trưởng bối không nói gì, nhưng Hạ Nhất Minh hiểu được tại sao bọn họ lại bỏ hết thảy mọi công việc mà chạy tới đây, trong lòng nhất thời giống như được đốt lên một ngọn lửa làm thân thể nóng hừng hực, cả người đều vây trong một trạng thái kỳ diệu.
Dọc theo đường đi, Hạ Vũ Đức không nói gì, mà im lặng mang theo mọi người trở về gia trang, còn phái người đi triệu tập toàn bộ đệ tử trở về.
Làm xong hết thảy mọi việc, lão mới cùng Hạ Thuyên Tín và Hạ Nhất Minh tiến vào địa phương mà những kẻ khác tôn sùng bên trong Hạ gia trang.
Nơi mà lão gia tử đã ở lại hơn mười năm nay, Hạ gia đại viện.