Vũ Thần

Chương 311



Một ngọn gió thổi qua, ánh mặt trời thấp dần phía bên kia đỉnh núi gioonhs như những hạt bụi mầu hồng đang dần chìm xuống. Khắp núi rừng dần trở nên im lặng.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng nổ lớn chợt bùng lên giữa không gian, như thể tiếng sấm chớp ầm vang, vang vọng kéo dài khắp núi rừng.
Ở đình nghênh khách trên sườn núi, có tư cách đến nơi đây, đều là những cường giả Nhất Đường Thiên đến từ các nơi, nhưng khi nghe thấy tiếng gầm thét như sấm rung chớp giật này, họ đều có cảm giác chấn động trong lòng.
- Người nào, đi ra cho ta...
Theo tiếng gầm như sấm đó, một tràng tiếng vọng tràn ra khắp núi rừng, giữa sơn đạo đột nhiên vang lên một âm thanh kỳ dị.
- không hổ là tây bắc đệ nhất đại phái.
Tuy thanh âm này không kinh thiên động địa như của Hạ Nhất Minh vừa rồi nhưng lại mang theo một cảm giác hư vô mờ mịt, ngay cả trong tiếng vang ầm ầm như sấm vừa rồi vẫn có thể nghe được rõ ràng.
Nếu lấy uy lực mà nói, biểu hiện hùng mạnh của thanh âm này không hề thấp hơn tiếng gầm như sấm của Hạ Nhất Minh.
Rất đông cường giả Nhất Đường Thiên lại biến sắc mặt thêm lần nữa. Tiếng gầm chói tai của Hạ Nhất Minh đã biểu hiện lực lượng mạnh mẽ đủ để bọn họ cảm thấy khiếp sợ, nhưng họ thật không ngờ, có người đi tới cách bọn họ không xa mà trừ Hạ Nhất Minh ra, không hề có ai phát hiện ra.
Trong lúc nhất thời, bọn họ nhìn về phía Hạ Nhất Minh, trong mắt ánh lên suy nghĩ tinh tế nào đó.
Hạ Nhất Minh cũng không biết, giờ khắc này, cho dù là những kẻ ban đầu còn hoài nghi thực lực của hắn cũng đã phải rút lại tâm lý khinh thường, thực sự coi hắn là nhân tài kiệt suất trong các cường giả Nhất Đường Thiên.
Dương Hạo đột nhiên cả giận hừ một tiếng, thân hình của hắn đã nhoáng lên như điện, tiến về một góc rừng.
Hạ Nhất Minh nhíu mày, trong những người ở đây, Dương Hạo và Chu Đại Thiên là hai cường giả Nhất Đường Thiên duy nhất đã ngưng tụ tam hoa. Nếu gã đã tự thân động thủ, như vậy người còn lại sẽ không tiện ra tay giáp công.
Trong rừng lập tức truyền đến những tiếng quát tháo chói tai, theo sau đó là tiếng quyền chưởng giao đấu nổ ra liên miên không dứt.
Chu Bát Thất và các cao thủ Thiên Trì chủ mạch đều tái mặt, muốn nhanh chóng bắt người này, nhưng trước mặt đám người Hạ Nhất Minh, bọn họ cũng không muốn lấy đông hiếp ít, đành phải đợi kết quả giao đấu trong góc rừng.
Sau một lát, một tiếng hừ tức giận truyền ra, hai bóng người đồng thời bay ra.
Một người đương nhiên là Dương Hạo. Gã xoay người giữa không trung một vòng, giống như một con chim lớn bay về phía trước mặt mọi người. Chẳng qua, sau khi hạ hai chân xuống đất, gã cũng không tiếp tục ra tay nữa, dường như bởi vì sau khi giao thủ với đối phương, cảm nhận được thực lực hùng mạnh của đối phương nên có chút kiêng kị.
Một bóng người khác nhẹ nhàng dạo một vòng trên không trung, không ngờ khiến người ta có cảm giác như một đám mây trôi nổi giữa trời cao. Đồng thời, mọi người cũng hiểu vì sao Dương Hạo không ra tay tiếp. Bởi vì thân pháp của đối phương linh hoạt như mây, mọi người căn bản không hoàn toàn nắm bắt được. Trừ phi là mọi người đồng loạt ra tay, nếu không căn bản là không ai có khả năng gây khó khăn được cho loại khing công thần kỳ này.
Tuy rằng nơi này cường giả Nhất Đường Thiên người đông thế mạnh, nhưng nếu muốn làm bọn họ đồng thời ra tay đối phó với một người, không ai có thể nói ra lời như vậy.
Bóng người đó chậm rái hạ xuống mặt đất.
Đám người Hạ Nhất Minh đồng thời nhìn chăm chú về phía hắn. Đó là một nam tử mặt đẹp như ngọc, thoạt nhìn chỉ khoảng 30 tuổi, nhưng ánh mắt lại ngưng tụ một thần sắc cao cao tại thượng. Ánh mắt của y linh hoạt, sắc bén như dao, dường như có thể nhìn thấu hết thảy trong lòng mọi người., bất cứ chuyện gì cũng không thể che dấu được y.
Mọi người đều thầm khen trong lòng, nhưng những người này đều là những cao thủ Nhất Đường Thiên hùng mạnh, cho dù là thực lực hơi thấp một chút cũng không thể vừa gặp mặt đã lộ ra vẻ khiếp sợ.
Đương nhiên, bọn họ tự có thân phận, cũng không thể dựa vào đông người mà lấy khí thế áp chế đối phương. Nếu thật sự làm như vậy, cũng chẳng khác gì tự mình xuất thủ.
Dương Hạo thoáng đỏ mặt, cũng không biết là do vừa rồi giao thủ hay là do áy náy vì không phát hiện được đối phương, gã chắp tay, nói:
- Tại hạ Thiên Trì sơn Dương Hạo, các hạ là ai? Đi vào chủ phong của Thiên trì sơn làm gì?
Là cao thủ bản địa mạnh nhất, đương nhiên gã phải ra mặt tiếp đón.
Người nọ mỉm cười, cất cao giọng nói:
- Bản nhân Kim Chiến Dịch, bái kiến các vị đại sư Thiên Trì.
Miệng nói bái kiến nhưng y chỉ hơi gật đầu một cái, bởi vậy có thể thấy bản tính kiêu ngạo trời sinh của y đã xâm nhập vào cốt tủy.
Sắc mặt mọi người trở nên hơi cổ quái. Vừa rồi họ còn đàm luận về người này, không ngờ trong nháy mắt, y đã xuất hiện trước mặt mình.
Dương Hạo hơi giật mình, cười khổ một tiếng, nhưng trong lòng lại cảm thấy thoải mái.
Vừa rồi gã ra tay trước, đối chiến mấy chưởng với Kim Chiến Dịch, tuy rằng không chân chính phân ra thắng bại nhưng trong lòng lại có cảm giác rơi xuống hạ phong.
Tuy rằng cảm giác này cực kỳ nhỏ nhưng cũng đủ khiến gã mất đi dũng khí công kích. Đến lúc này nghe được lai lịch đối phương, gã mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, hóa ra là kẻ được công nhận là đệ nhất nhân dưới cấp tôn giả ở Linh Tiêu Bảo Điện. Như vậy mình không địch lại y cũng có lý do.
Chu Bát Thất thở phào một cái, nói:
- Hóa ra Đại Thân Kim huynh đệ, thật sự là ngưỡng mộ đại danh đã lâu.
Kim Chiến Dịch mỉm cười, chỉ có điều tất cả mọi người có thể dễ dàng nhận ra, trong nụ cười của y không che dấu vẻ kiêu ngạo., có cảm giác từ chối người ngoài ngàn dặm vậy.
Có thể tấn chức lên Nhất Đường Thiên đều là những cường giả trong võ đạo, không ai không phải hạng người tâm cao khí ngạo, tự nhiên mọi người sinh ra tâm lý bất mãn với Kim Chiến Dịch.
Chu Bát Thất khẽ cau mày, gắng gượng kìm nén sự không vui trong lòng nói:
Kim huynh, sao lần này ngươi lại tới một mình? Những người khác của quí môn đâu?
Kim Chiến Dịch nhướng mày, nói:
- Tốc độ bọn họ quá chậm nên Kim mỗ liền tới đây trước một mình.
Ánh mắt y đảo qua trước mọi người, tố cuộc rơi xuống trên người Hạ Nhất Minh, nói:
- Thiên Trì sơn chủ mạch, được xưng tây bắc đệ nhất môn phái, quả nhiên là ngọa hổ tàng long, chưa từng khiến Kim mỗ thất vọng.
Đám người Dương Hạo và Chu Bát Thất không khỏi hơi đỏ mặt. Nếu không có Hạ Nhất Minh ở đây, những người còn lại chẳng ai có thể phát hiện ra tung tích của y. Nếu để mọi người của Đại Thân quốc tới, Kim Chiến Dịch mới hiện thân ra, như vậy thể diện của Thiên Trì chủ mạch sẽ mất hết.
Hạ Nhất Minh im lặng đối mắt với y, lập tức cảm nhận được sự tự tin mạnh mẽ và cảm giác khiêu khích không chút che dấu trong mắt đối phương.
Hắn thản nhiên cười, bình tĩnh quay đầu đi, cũng không có chút ý tứ phản kích.
Kim Chiến Dịch nao nao. Y khiêu khích không ngờ không đạt được đáp lại như dự kiến. Trong lòng không khỏi cảm thấy tò mò. Chẳng qua y cũng không nghĩ là Hạ Nhất Minh khiếp sợ mà chỉ không đoán được suy nghĩ trong lòng Hạ Nhất Minh, không hiểu vì sao y lại không muốn ra tay mà thôi.
Trên thực tế, Hạ Nhất Minh cũng rất tò mò về Kim Chiến Dịch. Nhưng người này đến từ Đại Thân, hơn nữa trước mặt còn có Thiên Trì chủ mạch, như vậy nếu Hạ Nhất Minh không quan tâm, tiến lên ứng chiến, chỉ sợ lập tức sẽ đắc tội với người ta.
Hắn đương nhiên không thích thú gì loại chuyện vừa mất sức lại vừa mất lòng này.
Không khí hiện tại có chút khó xử, nhưng đúng lúc đó, vành tai Hạ Nhất Minh hơi động, hắn khẽ cười nói:
- Kim huynh, những quí khách của quí quốc đã đến rồi, chúng ta xuống đón đi.
Hai mắt Kim Chiến Dịch đột nhiên sáng ngời. Y im lặng không nói, sau một lần hô hấp mới hơi lộ vẻ kinh ngạc, tiếp đó nhìn Hạ Nhất Minh, gật đầu thật mạnh, nói rõ ràng từng chữ:
- Nhĩ lực tốt thật! Xin hỏi các hạ là...
- Tại hạ Hạ Nhất Minh, vô danh tiểu tốt mà thôi, xin mời.
Hạ Nhất Minh phất tay, đi trước xuống chân núi. Mọi người nhìn nhau, trong mắt đều có thần sắc phức tạp.
Nếu Kim Chiến Dịch cũng đã nói như vậy, rõ ràng là xác định người Đại Thân đã đến, vậy mà bọn họ im lặng lắng nghe, toàn bộ tinh thần cảm ứng, lại vẫn không hề có cảm giác.
Bởi vậy có thể thấy, hai người Kim Chiến Dịch và Hạ Nhất Minh quả thật hơn mọi người một bậc về phương diện này.
May mắn chính là, biểu hiện của Hạ Nhất Minh xuất sắc hơn một chút, khiến mọi người mới hơi vãn hồi được chút thể diện, nếu không sợ là lúc này không thể nào ngẩng đầu lên nổi trước mặt đối phương.
Dương Hạo miễn cưỡng cười ha hả, là người được giao nhiệm vụ đón khách, gã cũng không muốn thất lễ.
- Kim huynh, chúng ta cùng đi thôi!
Kim Chiến Dịch nhìn bóng Hạ Nhất Minh, trong mắt có một tia hứng thú, cười nói:
- Được, xin mời Dương huynh.
Đám người Dương Hạo mặt cười mà lòng không cười, cùng đi xuống, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau.
Trước kia, đế quốc Đại Thân phái người tham dự Đại hội Khai Sơn, tuy rằng cũng không có Tôn giả đến, nhưng những cường giả Nhất Đường Thiên đến đây đều là những kẻ thành thục, lão luyện.
Nhưng hiện giờ Kim Chiến Dịch rõ ràng là một loại khác. Giao tiếp với người như vậy, ngay cả Dương Hạo cũng cảm thấy hơi đau đầu.
Tốc độ mọi người cực nhanh, chỉ chốc lát đã xuống đến chân núi.
Kỳ thật lấy thân phận của mọi người, đón chào ở giữa sườn núi cũng đủ rồi. Chỉ có điều thấy bộ dáng tinh tướng hò hét của Kim Chiến Dịch, chẳng ai muốn nói chuyện với y, nhưng nếu Hạ Nhất Minh đã đi xuống, bọn họ cũng đương nhiên tiện thể xuống theo.
Sau khi tới chân núi, bọn họ mới mơ hồ nghe thấy một số tiếng động. Bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau, lại càng cảm thấy Hạ Nhất Minh bí hiểm hơn lúc trước.
Kim Chiến Dịch dường như đã quen với thái độ hờ hững của đám người Dương Hạo đối với mình. Y chắp tay sau lưng, đứng dưới chân núi, ngẩng đầu lên nhìn ngọn núi khí thế xung thiên, dường như ở một thế giới hoàn toàn khác với những người xung quanh.
Không bao lâu sau, hơn mười người rốt cuộc hiện ra trong tầm mắt mọi người.
Trừ mấy đệ tử Thiên Trì đi trước dẫn đường, những người còn lại ăn mặc khác hẳn với phong tạc tây bắc. Quần áo của họ cực kỳ hoa lệ, cho dù là Hạ Nhất Minh nhìn thấy cũng cảm thấy trước mắt sáng ngời. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Chẳng qua, chân chính khiến Hạ Nhất Minh chú ý chính là lão già đi đầu tiên.
Lão già này tuy nhìn có vẻ khá già nua nhưng tinh thần rất sung mãn, toàn thân tràn đầy khí tức sinh mạng hùng mạnh.
Cảm ứng tu vi trên người bọn họ, rốt cuộc Hạ Nhất Minh hiểu, vì sao tới đây nghênh đón đều là cường giả Nhất Đường Thiên. Hóa ra những người của đối phương tới đây cũng đều ở trình độ này mà không có Tôn giả cấp tam hoa tụ đỉnh tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.