Vũ Thần

Chương 325: Ý định hai mươi năm



"Hống......."
Tiếng gầm giận giữ vang lên, trên thao tràng có một người tiến lên trước một bước, quyền đầu được phát ra với tốc độ nhanh như gió. Người đối diện mặc dù kiệt lực phòng ngự, nhưng cuối cùng thực lực không bằng đối thủ, bị một quyền đầu hung mãnh tuyệt luân chấn bay ra ngoài.
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, vẻ mặt uể oải, ôm quyền thi lễ, im lặng đi xuống.
Ánh mắt người chiến thắng tràn ngập quang mang vui mừng, hắn cũng đi theo đối thủ ra ngoài vòng đấu.
Sau đó, lại có hai người tiếp theo đi vào vòng tròn, bọn họ ôm quyền thi lễ, ngưng thần theo dõi đối phương. Nửa ngày sau, cả hai người mới cùng lúc ra tay, lấy vũ kỹ sở trường của mình ra để đối chiến.
Ở trên quảng trường, lúc này có hơn mười vòng tròn màu trắng, trong mỗi một vòng tròn đều có hai người có tu vi tiên thiên cảnh giới đang xem cuộc chiến. Mà bên trong vòng tròn, chính là các lộ đệ tử của Thiên Trì phái đang toàn lực tham gia khai sơn đại bỉ.
Hạ Nhất Minh ngồi ở phía trên cao, ở quanh người hắn có mấy vị trưởng lão Hoành Sơn phái. Nhưng người có quan hệ tốt với Hoành Sơn phái lúc này cũng ngồi ở cả đó.
Bất tri bất giác, mọi người lấy Hạ Nhất Minh làm trung tâm, tạo thành một vòng tròn nhỏ.
Đương nhiên, ai muốn gia nhập vào trong vòng tròn đó thì tu vi ít nhất phải đạt tiên thiên cảnh giới. Hậu thiên cường giả cho dù là trong lòng rất hâm mộ nhưng cũng không thể chen chân vào trong vòng tròn đó được.
Ở trên đài cao, còn có mấy vòng tròn như vậy, bên trong đó cũng mấy người, xem bộ dáng trò chuyện vui vẻ của bọn họ, Hạ Nhất Minh đối với những người như thế rất bội phục, đi đâu họ cũng tìm được những bằng hữu thích hợp để giao du.
Đảo mắt nhìn xuống phía dưới đài một chút, tinh lực của mọi người cơ hồ đều tập trung ở trên đại bỉ. Về phần chuyện Hùng Vô Cực vừa xuất hiện, đối với bọn hắn mà nói chỉ cần một lúc là quên ngay thôi.
Nếu như hắn đến đây vào ngày bình thường, có lẽ còn có thể khiến cho mọi người nhớ tới một lúc lâu, nhưng giờ phút này phải tranh đoạt tiên thiên kim đan, cho nên không ai dám phân tâm coi thường.
Vũ kỹ của các đệ tử dưới đài giờ đây trong mắt Hạ Nhất Minh bất quá chỉ là những đòn hoa lệ, nhưng chứng kiến vẻ mặt chăm chú của bọn họ, hắn biết được bọn họ có thái độ vô cùng nghiêm túc với lần đại bỉ này.
Trong lòng hắn có chút cảm khái, tựa hồ như nghĩ tới cái đêm thay đổi vận mệnh đó.
Nếu như không phải có lần kỳ ngộ đó, hôm nay không biết bản thân hắn đừng nghĩ tới việc ngồi trên này xem cuộc chiến, mà muốn ở một trong số các thành viên tham gia cuộc chiến cũng là điều không có khả năng.
Bỗng nhiên, một đạo hô hoán xé gió truyền tới khiến cho Hạ Nhất Minh từ trong suy nghĩ tỉnh lại.
Hắn ngẩng đầu lên. Thấy được sắc mặt kỳ dị của mọi người, mỉm cười nói:
- Xin lỗi, Hạ mỗ vừa rồi tự hỏi lại trận chiến cùng Hùng Vô Cực, người này mặc dù là tộc nhân của Đồ Đằng bộ tộc, nhưng tu vi võ đạo lại không phải chuyện đùa, rất có nhiều cái đáng để tham khảo.
Mọi người ở bên cạnh hắn lúc này mới thư thái trở lại, bất quá ánh mắt nhìn về phía hắn trong lúc bất tri bất giác đã có thêm vài phần khâm phục.
Đến tận lúc này, trong đầu bọn họ mới nổi lên một ý niệm, thiên phú của Hạ Nhất Minh mặc dù thiên hạ vô song, nhưng nếu không phải do hắn lúc nào cũng có lòng cầu tiến trên con đường tu luyện, thì hắn tuyệt đối không thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay.
Hơn nữa, bọn họ đều biết, bước tiến của Hạ Nhất Minh ở trên con đường võ đạo tuyệt đối còn dài.
Chỉ là, hắn cuối cùng sẽ đi tới đâu thì không ai có thể hình dung được.
- Hạ huynh, thân thủ của đệ tử Hoành Sơn nhất mạch thật không tồi. Lần này đến đây muốn đứng trong vòng mười người đứng đầu là tuyệt đối có thể a. - Chu Bát Thất cười tủm tỉm nói.
Ở trong số những người này, Chu Bát Thất có thực lực Nhất Đường Thiên cho nên cũng thuộc trong nhóm những người có thực lực. Hơn nữa hắn cũng có thân phận là cường giả của chủ phong, cho nên càng khiến cho người khác tỏ ra tôn kính.
Hạ Nhất Minh giật mình, trong lòng thầm kêu xấu hổ.
Hắn thân là Thái thượng trưởng lão của Hoành Sơn nhất mạch, nhưng cho tới bây giờ hắn còn không biết bên mình có bao nhiêu người tham gia tỷ thí.
Dược đạo nhân bất mãn nhìn hắn một cái, bất quá do ngại thân phận cho nên không thể làm gì khác hơn đành nói những lời không rõ ràng:
- Chu sư thúc, Hoành Sơn nhất mạch chúng ta vốn có thể tiền vào vào trong mười người đứng đầu. Nhưng bây giờ lại không nắm chắc được điều đó.
Chu Bát Thất tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, nói:
- Nói hươu nói vượn, chẳng lẽ ngươi còn trông mong Hạ huynh tham gia đại bỉ.
Dược đạo nhân chần chờ một chút, cuối cùng lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng.
Khi Hạ Nhất Minh xuất đầu cùng Hùng Vô Cực đánh một trận, danh tiếng của hắn bỗng nhiên cực thịnh, ngay cả Bỉ Khởi tôn giả cũng biết tới. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Chỉ mong hắn tham gia đại bỉ, như vậy thuần túy là nói giỡn, chỉ cần hắn vừa đứng xuống, căn bản không cần ra tay cam đoan tất cả mọi người ở đây đều tạo phản a.
Hạ Nhất Minh ho nhẹ một tiếng, nói:
- Chu huynh, huynh nghĩ rằng Hoành Sơn của ta có đệ tử nào có hi vọng tiến vào mười người đứng đầu?
Chu Bát Thất trầm ngâm một chút, nói:
- Hy vọng lớn nhất chính là vị tu luyện Thổ Kim song tu.
Hắn nhíu mày nhìn về hướng Vu Hi Thần.
Hắn chỉ cần liếc mắt một cái, mặc dù biết người nọ là đệ tử Hoành Sơn nhất mạch nhưng lại không thể gọi ra tên đối phương.
Vu Hi Thần vội vàng nói:
- Chu sư thúc, đó là đệ tử Xa Văn Quân của Mẫu Chỉ Phong. Hắn mặc dù mới tiến vào thập tầng nội kình, nhưng lại có chút thiên phú trên con đường tu luyện chiến kỹ. Cho nên dù gặp phải thập tầng nội kình đỉnh phong cũng chưa chắc đã bị thua.
Miệng vừa đề cao tên đệ tử này, trên mặt hắn lập tức hiện lên một tia ngạo mạn, hiển nhiên đây là niềm tự tin của hắn.
Hạ Nhất Minh suy nghĩ một chút, cuối cùng nghĩ tới lai lịch của người này.
Trong tất cả các hậu thiên thập tầng tu luyện giả ở Hoành Sơn nhất mạch, chỉ có người này là kiêm tu hai hệ tương sinh. Hạ Nhất Minh ngày xưa khi bảo hộ cho Lục Chánh Nghi cũng từng hứa hẹn, một khi Xa Văn Quân tu luyện tới thập tầng đỉnh phong thì hắn sẽ một lần nữa ra tay trợ giúp gia trì kinh mạch cho hắn.
Lúc này, ở trên đài cao có vị đệ tử phụ trách bưng bê trà nước của ngọn chủ phong chạy tới, người này đi tới trước vòng tròn liền dừng lại. Khom người nói:
- Hạ tiền bối, Ngả tôn giả cho mời.
Nghe được tin Ngả Văn Bân muốn gặp mặt, mọi người lập tức đứng lên, đối với vị tôn giả đạt tới cảnh giới Tụ Đỉnh bọn họ đều tràn ngập vẻ tôn kính. Bất quá, Hạ Nhất Minh có thể được lão nhân gia chủ động yêu cầu, trong lòng mọi người đều có chút hâm mộ.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, liếc mắt nhìn tên đệ tử của chủ phong một cái, trong lòng thầm than.
Người này niên kỷ không quá lớn, chỉ có ba mươi tuổi mà tu vi cũng đã đạt tới bát tầng đỉnh phong. Tùy thời có thể tiến giai tới cửu tầng nội kình.
Nếu như hắn không phải là hạch tâm đệ tử, như vậy nhiều nhất là mười năm sau, hắn có thể là một trong những người đang tham gia trận chiến bên dưới.
Thu hồi ánh mắt của mình, Hạ Nhất Minh hướng về phía đỉnh đài đi lên, rất nhanh đã đi tới trước mắt đám người Ngả Văn Bân.
Chưa đi tới đỉnh đài, Hạ Nhất Minh đã cảm thấy hai luồng ánh mắt nóng rực, căn bản không cần ngẩng đầu lên hắn cũng biết ánh mắt này nhất định phát ra từ Kim Chiến Dịch.
Trong lòng cười khổ một tiếng, xem ra sau khi Hùng Vô Cực rời đi, người này đã đem hi vọng có thể trong sinh tử chiến đấu để đột phá Tụ Đỉnh đặt lên người Hạ Nhất Minh.
Bất quá lòng tuy nghĩ vậy, nhưng đối với điều này hắn lại không bài xích, khi đối phương đã đặt chủ ý lên bản thân, hắn tại sao lại không muốn nếm thử?
Chỉ cần có cơ hội thích hợp, hắn cũng không ngại cùng đối phương đánh một trận, Dù sao, đến tột cùng là ai có thể từ trong trận chiến này chiếm được chỗ tốt nhất thì còn chưa xác định.
Trong đầu hơi xoay chuyển ý niệm, hắn đã đi tới trước mặt Ngả Văn Bân, sau khi chào xong Ngả Văn Bân đi thẳng vào vấn đề hỏi:
- Hạ Nhất Minh, ngươi vì sao lại phải cùng Hùng Vô Cực đánh cuộc? Chẳng lẽ ngươi cho rằng hắn thật sự có thể ngăn cản Xà, Lang nhị tộc trả thù ngươi sao?
Hơi cười một chút, Hạ Nhất Minh nói:
- Kỳ thật trước đó vãn bối đã có năm thành nắm chắc, chỉ bất quá khi đưa ra điều kiện Hùng Vô Cực cũng không có mãnh liệt phản đối. Cho nên vãn bối mới có thể nắm chắc được mười thành khả năng.
Ngả Văn Bân hứng thú nói:
- Có ý tứ. Ngươi tại sao lại nghĩ vậy?
- Máu của thần thú. - Hạ Nhất Minh trầm giọng nói:
- Kỳ thật khi thi triển ra Phiên Thiên Ấn, vãn bối đã từ trong cảnh giới lĩnh ngộ tỉnh lại, cho nên nhìn thấy Hùng Vô Cực cho linh thú ăn máu của thần thú. Cũng chỉ có máu của thần thú mới có thể khiến cho người bị thương nghiêm trọng trong nháy mắt được trị liệu.
Nói tới đây, khóe miệng của Hạ Nhất Minh tràn ngập nụ cười tự tin:
- Máu của thần thú trân quý tới mức nào? Cho dù là trong thâm sơn Đồ Đằng chỉ sợ cũng không phải ai cũng có. Vãn bối thầm nghĩ, Hùng Vô Cực ở trong Thâm Sơn khẳng định có địa vị rất trọng yếu. Cho nên liền xuất lời dò hỏi một lần, chỉ là không nghĩ tới Hùng Vô Cực lại tâm cao khí ngạo mà đáp ứng.
Ngả Văn Bân cười ha hả, nói:
- Thì ra là thế. Không sai. Vận khí của ngươi thật không tồi. Lão phu mặc dù không biết lai lịch của Hùng Vô Cực, nhưng nếu hắn có thể đại diện cho toàn bộ Đồ Đằng bộ tộc đi tới Thiên Trì sơn, hơn nữa còn lấy tư cách của Kỳ Lân thánh chủ trực tiếp nói chuyện với chúng ta, ngoài ra con linh thú cùng đồng hành với hắn còn sắp đột phá lên thanh thú. Cho nên một nhân vật như vậy mà đã đáp ứng ngươi thì hai mươi năm thời gian cũng không phải là vấn đề không thể.
Hạ Nhất Minh buông lỏng tâm tình, hắn mặc dù có điểm nắm chắc, nhưng dù sao đấy cũng chỉ là suy đoán của bản thân. Giờ phút này Ngả tôn giả cũng nói như vậy cho nên mới khiến tâm tình của hắn được buông lỏng.
Vẻ tươi cười trên mặt Ngả Văn Bân đột nhiên thu liễm lại, nói:
- Hạ Nhất Minh, ngươi ước định thời gian hai mươi năm, chẳng lẽ ngươi cho rằng trong vòng hai mươi năm là có đủ thực lực để tự bảo vệ mình sao?
Nét mặt của Hạ Nhất Minh cũng nghiêm nghị hơn, hắn ngẩng đầu, ánh mắt đầy tự tin, sau đó nhẹ nhàng vỗ lên Ngũ Hành Hoàn ở bên người, cất cao giọng nói:
- Chỉ cần có thể ngưng luyện được vật này, ngũ hành hợp nhất như vậy vãn bối tin tưởng mình sẽ có thực lực đủ để tự vệ.
Lê Minh Huyên hừ lạnh một tiếng, nói:
- Chỉ có hai mươi năm thời gian, ngươi cho rằng mình có thể ngưng tụ thành công Ngũ Hành chi hoa?
Ngũ Hành Hoàn không phải là thần binh, mà Hạ Nhất Minh nói phi thường rõ ràng, nếu muốn đem Ngũ Hành Hoàn phát huy khả năng lớn nhất thì chỉ có thể ngưng tụ toàn bộ Ngũ hành chi hoa.
Hạ Nhất Minh nhếch miệng cười vui vẻ.
- Hai mươi năm..... Thế là quá đủ.
Vẻ mặt Lê Minh Huyên có đầy sự khinh thường, nàng tựa hồ muốn nói thêm cái gì đó, nhưng lời vừa lên tới miệng thì thấy được vẻ mặt tự tin của Hạ Nhất Minh. Sự tự tin của Hạ Nhất Minh cũng lây một chút sang Lê Minh Huyên, ngoài ra còn có Viên Lễ Huân, và ánh mắt sáng láng của Kim Chiến Dịch.
Lời của nàng nhất thời cũng không nói ra được nữa.
Có chút mơ hồ, nàng lần đầu tiên cảm thấy, tương lai của thế giới này có lẽ thuộc về bọn họ..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.