Vũ Thần

Chương 357: Phong vân vụ chi thư



Ban đêm, bầu trời đầy sao tỏa xuống ánh sáng lung linh mờ ảo khiến cho cả trang viện trở nên xa hoa, lộng lẫy. Nhìn từ trên cao xuống không khỏi khiến cho người khác cảm thấy vui vẻ dị thường.
Hạ Nhất Minh ở sân trang viện chậm rãi mở ra cuốn bí tịch kỳ lạ.
Quyển sách này cũng không giống với những quyển bình thường, nó không phải được chế tạo bằng giấy mà là sử dụng một loại tài liệu đặc thù. Cầm quyển sách này trên tay khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo, nhưng chỉ sau một lúc lại có cảm giác ấm áp. Tựa hồ như nó đang dung nhập vào thân thể người cầm - Hết sức quái dị.
Đây là lễ vật Từ Tự Lệ tôn giả tặng cho hắn, một quyển phong hệ bí tịch công pháp.
Một đời làm tôn giả, Từ Tự Lệ hiển nhiên cũng đã đi du lịch thiên hạ, trong một lần cơ duyên xảo hợp hắn đã có được quyển bí tịch kỳ dị này. Bên trong quyển bí tịch ghi ché lại là Phong hệ công pháp nằm ngoài ngũ hành công pháp, đáng tiếc là nó đối với Từ Tự Lệ không có tác dụng gì.
Khi gặp được Hạ Nhất Minh, biết hắn đã ngưng tụ Phong chi hoa cho nên nên mới đem quyển bí tịch này tặng cho hắn.
Dọc theo đường đi, Hạ Nhất Minh cũng từng nhiều lần bỏ quyển bí tịch kỳ lạ này ra xem.
Quyển bí tịch này có một đặc điểm lớn nhất là trên đó ghi lại cũng không phải là văn tự mà là vài bức họa đồ.
Tiên thiên cường giả nếu ngưng thần quan sát sẽ cảm nhận được ở trong đó chứa đựng khí thế vô cùng to lớn. Nhưng mà, nếu không phải là người có thiên phú Phong hệ, nếu không trải qua nhiều lần cảm nhận thì đừng mơ tưởng có thể lĩnh ngộ được.
Hạ Nhất Minh coi bộ sách này như bảo bối vậy, mặc dù dọc đường đồng hành với Kim Chiến Dịch, nhưng hắn chưa từng để lộ ra ngoài.
Giờ phút này đêm đã về khuya, chính là thời gian tốt nhất để tiến hành tu luyện.
Nhẹ nhàng mở trang thứ nhất của bộ sách ra, trong đó vẽ một bức tranh sơn thủy. Tuy nhiên, điều khiến người ta sợ hãi chính là từ những khía cạnh quan sát khác nhau sẽ có cảm giác bất đồng về bức tranh đó. Thậm chí, Hạ Nhất Minh còn có ý nghĩ quái dị, nếu đem những góc độ quan sát bất đồng đó gộp lại với nhau thì bức tranh sơn thủy này sẽ sống lại.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy nghĩ của hắn, đừng nói hắn chưa bao giờ nghiên cứu qua hội họa, cho dù hắn có trầm mê trong đó từ nhỏ thì cũng tuyệt đối không thể đem nội dung bức tranh không chút sai sót vẽ lại.
Kỳ thật, bên trong thư tịch có một loại ý cảnh, loại ý cảnh này chỉ có thể cảm nhận chứ không thể sử dụng phương thức nào khác để biểu đạt ra được.
Hít sâu một hơi, Hạ Nhất Minh nhăn mặt lại, khi hắn tập trung tinh thần cao độ trong một khắc thì có thể cảm ứng được Phong lực lượng bên trong bức tranh này. Hắn biết, đây là tác dụng của Phong chi hoa, cũng bởi vì hắn đã thành công ngưng tụ Phong chi hoa, cho nên mới có thể cảm nhận được ý tứ mà bức tranh muốn biểu đạt.
Nhưng mà, điều khiến cho Hạ Nhất Minh đau đầu chính là trong cảm giác của hắn, trong bức tranh này hàm chứa cũng không chỉ có Phong lực lượng.
Hoặc nói, trong quyển bí tịch kỳ lạ này Phong lực lượng chỉ là thứ dùng để trang điểm bên ngoài mà thôi. Còn cất giấu sâu bên trong là một loại lực lượng khổng lồ tới mức khó tin.
Hạ Nhất Minh cũng không biết, nếu hắn nói điều này cho Từ Tự Lệ biết thì lão khẳng định sẽ giật mình.
Quyển bí tịch này Từ Tự Lệ đã có trong tay hơn trăm năm, nhưng lão cũng chỉ cảm nhận được Phong lực lượng mà thôi. Nhưng bản thân không tu luyện Phong lực lượng cho nên mới mượn hoa hiến phật tặng cho Hạ Nhất Minh.
Nếu để cho lão biết, lực lượng ở bên trong đó không chỉ có Phong hệ, chỉ sợ lão không dễ dàng đem vật này tặng cho người khác.
Lẳng lặng cảm nhận bức tranh, tựa hồ cả tinh thần và thể xác của Hạ Nhất Minh đều không tự kiềm chế được mà trầm mê trong đó.
Một lúc lâu sau, trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một ý niệm.
Đây dường như là ý niệm có chút điên cuồng, ngay cả bản thân hắn cũng không biết vì sao nó lại xuất hiện.
Do dự một chút, rốt cục Hạ Nhất Minh duỗi tay ra, một cỗ chân khí chậm rãi ngưng tụ ở đầu ngón tay. Sau đó, hắn đem một tia chân khí nhỏ đó chậm rãi đưa vào trong quyển bí tịch.
Đây là một loại thử nghiệm rất táo bạo.
Có thể thừa nhận chân khí quán thâu vào trong đó thì ít nhất đấy là một bảo cụ. Quyển bí tịch này mặc dù trông rất kỳ lạ, nhưng muốn coi nó như một bảo cụ thì không khỏi quá khoa trương.
Cho nên, khi Hạ Nhất Minh đưa chân khí vào bên trong đó, bản thân phải vô cùng cẩn thận.
Chậm rãi, sắc mặt Hạ Nhất Minh đột nhiên thay đổi, hắn cảm giác được quyển bí tịch này mặc dù không phải là những trang giấy bình thường, nhưng cũng không có cách nào thừa nhận được chân khí quán thâu vào. Mặc dù giờ phút này một tia chân khí rất nhỏ đã tiến vào bên trong, nhưng nếu muốn tiếp tục hay gia tăng thêm chân khí thì nó khẳng định sẽ bạo liệt.
Hắn nhẹ nhàng than một tiếng, đem chân khí từ từ thu hồi lại.
Nhưng mà, ngay lúc toàn bộ chân khí sắp bị thu hồi, trong lòng Hạ Nhất Minh đại động, thần sắc của hắn nhanh chóng thay đổi. Phon hệ chân khí lưu chuyển trong cơ thể từ từ chuyển thành loại chân khí cơ bản nhất.
Sau đó, cỗ chân khí cơ bản nhất này tiến vào trong bộ sách.
Một lúc sau, ánh mắt của Hạ Nhất Minh lộ ra quang mang vô cùng mừng rỡ.
Trong cảm nhận của hắn, Phong hệ chân khí khi tiến vào trong quyển bí tịch nếu không bị bài xích thì cũng làm cho quyển bí tịch không chịu nổi. Ngược lại khi thay đổi thành loại cơ bản nhất thì lại bị bí tịch hấp dẫn, tựa hồ như nó đang thèm khát.
Đối với biến hóa xảy ra bất thình lình này, Hạ Nhất Minh lập tức thu liễm tâm thần, điều khiển chân khí trong cơ thể khống chế trong một giới hạn, cẩn thận đưa nó tiến vào trong bộ bí tịch.
Hắn nhắm hai mắt lại, lẳng lặng cảm ứng hết thảy biến hóa ở bên trong.
Phong hệ chân khí trong bí tịch và bản thân sinh ra một loại liên hệ thần kỳ, hắn chưa bao giờ sử dụng ngũ quan để cảm nhận điều đó, mà là sử dụng một loại lực lượng không rõ để cùng bí tịch giao tiếp.
Một loại cảm giác khác thường tràn tới, hắn tựa như đã rời khỏi chỗ mình đứng đi tới một địa phương trống trải.
Cảnh sắc xung quanh lúc này trông thật xinh đẹp nhưng trống trải, nó khiến cho hắn có một loại cảm giác quen thuộc, tựa như đã từng thấy qua nơi này.
Dần dần sắc mặt Hạ Nhất Minh hơi thay đổi, trong trí nhớ hắn đã nghĩ ra được, nơi đây chính là cảnh sắc ở trang đầu tiên của cuốn bí tịch.
Bất quá điều khác biệt duy nhất lúc này là trước đây hắn đứng bên ngoài bức tranh để nhìn.
Nhưng lúc này, hắn tự thân tiến vào bên trong, tự thân cảm ứng những biến hóa xảy ra trong bức sơn thủy.
Đây tuyệt đối là một chuyện vô cùng kinh ngạc, cho dù là với kiến thức lịch duyệt của Hạ Nhất Minh hôm nay cũng chưa từng gặp phải.
Trước đó, hắn tuyệt đối không nghĩ ra được, thế giới này lại còn có chuyện thần kỳ phát sinh như thế này.
Tuy nhiên, trải qua một lần nếm thử, Hạ Nhất Minh cũng hiểu được vì sao quyển bí tịch này ở trong tay Từ Tự Lệ bao nhiêu năm nhưng hắn căn bản không nghiên cứu được điều gì.
Đó là bởi vì, muốn chính thức nhìn thấu được những huyền bí ở bên trong thì nhất định bản thân phải tham dự vào trong đó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nhưng cuốn bí tịch này vốn bài xích ngũ hành chân khí, nếu là chân khí bình thường quán thâu vào khẳng định sẽ khiến cho nó bạo liệt. Chỉ có đưa vào bên trong Phong hệ chân khí mới có thể cảm nhận được những ảo diệu không giống với bình thường ở bên trong đó.
Đột nhiên, cảnh sắc trước mặt hắn dần dần xảy ra biến hóa.
Hạ Nhất Minh cẩn thận quan sát bốn phía, hắn tập trung tinh thần cao độ lẳng lặng quan sát nơi này.
Tại nơi này bỗng trở nên giống như không gian bên ngoài thật sự, nó đột nhiên có sương mù bốc lên.
Mây ở trên cao cũng đột nhiên bành trướng ra, không chỉ có như thế, quanh người Hạ Nhất Minh đồng thời nổi lên vô số sương mù.
Chỉ trong nháy mắt, mây và sương mù hoàn toàn tràn ngập xung quanh, hơn nữa còn bao phủ mọi ngóc ngách trong không gian này.
Hạ Nhất Minh trợn mắt cứng lưỡi theo dõi hết thảy, trong lòng hắn giống như tràn ngập mây và sương mù không phân biệt rõ được phương hướng.
Bỗng nhiên xuất hiện một trận gió không rõ nguồn gốc thổi tới.
Nhẹ nhàng, ôn nhu nhưng kiên định đầy lực lượng.
Nguyên vốn mây và sương mù là một mảnh hỗ độn nhưng bị cơn gió ảnh hưởng tới khiến nó dần pha trận vào với nhau.
Biển mây mờ mịt ngay lập tức xảy ra biến hóa, nhất thời trở nên lộng lẫy giống như tấm vải màu trắng đang tung tăng bay nhảy. Nhất thời, lại dao động mãnh liệt giống như sóng ngoài biển cuồn cuộn ập tới.
Bất quá chỉ chốc lát sau, trước mắt đã hoàn toàn thay đổi, ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không thể phân biệt được rõ ràng, quanh người hắn là mây hay sương mù.
Giờ phút này, hắn tựa hồ nghĩ tới ngày xưa khi còn ở trên đỉnh núi thấy được cảnh đỉnh núi bị mây mù bao phủ quanh năm không tiêu tán.
Hắn mơ hồ cảm thấy được hai cái này đều giống nhau, vô luận là mây mù trong quyển bí tịch hay ở bên ngoài hiện thực cũng không khác nhau.
Hạ Nhất Minh im lặng một lúc lâu, hắn thể nghiệm loại trạng thái thần kỳ khó có thể giải thích nổi, lòng hắn đã hoàn toàn trầm mê vào trong đó.
Đến tận lúc này hắn mới hiểu được cảm giác của mình trước đây không phải là sai lầm, trong quyển bí tịch này ghi chép lại cũng không chỉ có Phong lực lượng.
Hoặc là nói Phong lực lượng ở trong này bất quá chỉ dùng để trang điểm mà thôi.
Tại trong quyển bí tịch này lực lượng chính thức cường đại kỳ thật chính là đến từ mây và sương mù.
Đặc biệt sau khi thân thể cảm nhận được những thứ trong này, Hạ Nhất Minh đối với hai loại lực lượng hư vô mờ mịt này có một nhận thức mới.
Trước đây khi hắn chưa tấn chức Nhất Đường Thiên cũng đã từng nắm giữ được một chút lực lượng của mây và sương mù.
Nhưng khi đó lực lượng mà hắn hiểu biết cực kỳ nông cạn, đến tận bây giờ trong bốn loại lực lượng, ngoại trừ Phong lực lượng đã thành công ngưng tụ Phong chi hoa, thì ba loại lực lượng còn lại cho đến nay vẫn không tiến được thêm một bước nào.
Nhưng hôm nay hoàn toàn bất đồng, sau khi lĩnh ngộ được mây và sương mù trong quyển bí tịch, hắn đối với hai loại lực lượng này đã có giải thích hoàn toàn khác trước.
Loại giải thích này cũng không thể sử dụng ngôn ngữ để hình dung được, giống như quyển bí tịch vậy điều này chỉ có thể hiểu chứ không thể truyền ngôn lại được.
Từ từ, tinh thần của hắn từ trong quyển bí tịch quay trở lại với thân thể của mình.
Khi hai mắt hắn mở ra, từ ánh mắt tỏa ra quang mang mãnh liệt, hắn muốn ngẩng đầu lên hét một tiếng cho vơi bớt nỗi xúc động trong lòng.
Đưa bàn tay ra, trong lòng bàn tay Hạ Nhất Minh nhất thời xảy ra biến hóa kỳ dị .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.