Vũ Thần

Chương 377: Ngũ hành luân hồi



Kim Chiến Dịch thở dài một tiềng, nói:
- Hạ huynh, có một việc xin người thứ lỗi.
Hạ Nhất Minh ngẩng đầu, nói:
- Kim huynh mời nói.
Trên mặt hiện ra vẻ xấu hổ, Kim Chiến Dịch nói:
- Hạ huynh, đêm qua Linh Tiêu Bảo Điện chúng ta đã xảy ra một việc không ngờ.
Hạ Nhất Minh hai mắt ngơ ngác, hỏi:
- Việc không ngờ gì?
Kim Chiến Dịch cười khổ không ngừng. Đêm qua trước khi rời đi, y đã từng thông báo với Hạ Nhất Minh, nhưng y cũng biết, khi đó Hạ Nhất Minh đang lâm vào tình trạng tu luyện độc đáo của hắn, chỉ sợ căn bản không để tâm vào lời nói của y.
Đương nhiên, loại tình huống này kỳ thật cũng không kỳ quái, y cũng từng nhiều lần trải qua, cho nên cũng không hề hoài nghi chút nào.
- Hạ huynh, đêm qua có người xâm lấn kho vũ khí, dường như là muốn đánh cắp sách trong kho vũ khí.
Kim Chiến Dịch chậm rãi nói.
Hạ Nhất Minh lập tức biến đổi sắc mặt, gấp gáp hỏi:
- Kim huynh, Khai Sơn Tam Thập Lục Thức có bị mất cắp không?
Kim Chiến Dịch phất tay áo, nói:
- Hạ huynh cứ an tâm, đừng lo lắng, bản chính Khai Sơn Tam Thập Lục Thức hoàn hảo không tổn hao gì.
Hạ Nhất Minh lập tức lỏng sắc mật xuống, nói:
- Vậy là tốt rồi.
Thấy thái độ của Hạ Nhất Minh, Kim Chiến Dịch không khỏi dở khóc dở cười. Tuy nhiên y cũng hiểu suy nghĩ của Hạ Nhất Minh, chỉ cần bí tịch đó vẫn còn, ta chẳng thèm để tâm tới các bí tịch khác làm gì.
Khẽ lắc đầu, Kim Chiến Dịch trầm giọng nói:
- Hạ huynh, bởi vì xảy ra chuyện bất ngờ này, cho nên hai vị Tôn Giả thường trực đã thương nghị, phải tạm thời đóng cửa kho vũ khí, cho nên Hạ huynh tạm thời không thể tiến vào trong đó mượn đọc bản chính bí tịch.
Hạ Nhất Minh nhíu mày, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Kim Chiến Dịch vẫn giữ vẻ mặt bất đắc dĩ, áy náy nói:
- Hạ huynh, đợi cho sau này kho vũ khí mở lại lần nữa, ta cam đoan ngươi có thể tùy ý xem Khai Sơn Tam Thập Lục Thức.
Sau một lát, Hạ Nhất Minh thở dài một hơi, nói:
- Nếu các Tôn Giả của quí phái đã quyết định như vậy, tiểu đệ chỉ biết vâng theo. Chỉ có điều hy vọng quí phái có thể mở cả kho vũ khí càng sớm càng tốt.
Kim Chiến Dịch lập tức vỗ ngực cam đoan, trong vòng một tháng có thể mở cửa kho vũ khí trở lại.
Hạ Nhất Minh gật đầu, dường như đột nhiên nhớ tới một cái gì đó, nói:
- Kim huynh, kẻ nào lại lớn gan như vậy, dám lẻn vào kho vũ khí của quí phái. Chẳng lẽ kho vũ khí của quí phái không có ai trông giữ sao?
Sắc mặt Kim Chiến Dịch hơi đỏ lên. Đối với bất cứ môn phái nào, kho vũ khí đều là nơi cực kỳ trọng yếu, sao lại không có người trông giữ chứ?
Ngoài cửa kho vũ khí lúc nào cũng có một vị Tôn Giả hùng mạnh trấn thủ.
Nhưng tất cả mọi người đều không ngờ, tên thích khách của Hoàng Tuyền Môn lại tu luyện chướng nhãn pháp tới mức xuất thần nhập hóa, khi y lọt vào trong kho vũ khí, ngay cả Tôn Giả Trác Thịnh Phong cũng không nhìn ra được sơ hở gì.
May mắn Tôn Giả Trác Thịnh Phong có cảm ứng, dạo quanh kho vũ khí một vòng, trong lúc vô ý phát hiện tung tích người này, nếu không lúc này quả là mất mặt.
Chỉ có điều bất kể thế nào cũng không thể nói lời này cho Hạ Nhất Minh. Kim Chiến Dịch chỉ có thể ậm ừ, nói mơ hồ:
- Hạ huynh, thực ra kẻ tới xâm phạm làn này không phải xa lạ.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh lập tức biến đổi, hắn hạ giọng hỏi:
- Thâm sơn đồ đằng?
Kim Chiến Dịch há hốc mồm, rất có cảm giác bất đắc dĩ, tuy nhiên nghĩ tới quan hệ ác liệt giữa Hạ Nhất Minh và thâm sơn đồ đằng, liền không lấy gì làm lạ.
Y phất tay áo nói:
- Thâm sơn đồ đằng tuy rằng có thực lực hùng mạnh, nhưng rất ít khi họ rời khỏi vùng tây bắc, càng không thể tới đây khiêu chiến Linh Tiêu Bảo Điện chúng ta.
Hạ Nhất Minh gật gật đầu, lại suy nghĩ nghiêm túc, nói:
- Là người tới từ phương tây hay là Hoàng Tuyền Môn?
Kim Chiến Dịch gằn giọng nói:
- Hoàng Tuyền Môn.
Hạ Nhất Minh hơi nhăn mặt nhăn mày, hỏi:
- Vì sao lại biết rõ vậy.
- Kẻ đột nhập rõ ràng đã thi triển chướng nhãn pháp đích truyền của Hoàng Tuyền Môn. Có thể được truyền thụ công pháp này, ít nhất cũng phải đạt tới cấp bậc xoa kiếm thích khách. Hơn nữa….
Kim Chiến Dịch dừng lại một chút, hơi đổi giọng nói:
- Theo như tất cả các dấu hiệu, kẻ đó khẳng định là cao thủ hàng đầu của Hoàng Tuyền Môn không thể nghi ngờ.
Y vốn không muốn nói, Trác Thịnh Phong Tôn Giả đã thề trời thề đất rằng đã đoạt được xoa kiếm của kẻ đó. Nhưng vấn đề là mọi người đã tìm kiếm khắp nơi, đừng nói là xoa kiếm, cho dù là một cây dao găm cũng chẳng tìm ra.
Bởi vậy, mọi người không khỏi hoài nghi liệu có phải là quỉ hay không.
Trác Thịnh Phong Tôn Giả tự nhiên không thể nói dối, cho nên các đệ tử phụ trách quét tước và sửa sang lại kho vũ khí trở thành đối tượng hoài nghi đầu tiên.
Có thể được vinh quang tiến vào kho vũ khí quét tước, đều là đệ tử trung tâm của Linh Tiêu Bảo Điện. Tuy rằng trong đó cũng không có cường giả Tiên Thiên Cảnh Giới, nhưng cũng không thiếu đệ tử đỉnh nội kình tầng mười.
Nếu nói rằng trong những đệ tử này có nội phạm, tự nhiên sẽ khiến mọi người không thể tin nổi và tuyệt đối đau lòng.
Cũng may, rất nhiều đệ tử trong đó cơ bản là gia thế trong sạch, hơn nữa ít nhiều đều có quan hệ huyết thống với các thế hệ Tôn Giả, không thể một lần bắt sạch bọn họ, xử lý xét hỏi bất kể đúng sai. Nhưng chỉ cần một ngày không tìm thấy xoa kiếm, hoặc là Trác Thịnh Phong không sửa lời, như vậy tương lai của mấy tên đệ tử đó cũng sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều.
Đương nhiên, Kim Chiến Dịch cũng không thể nói vụ tai tiếng này cho Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh thần tình kinh ngạc, nhưng trong lòng hắn lại trở nên yên tâm.
Khi Kim Chiến Dịch vừa mới đi vào, tuy rằng bề ngoài hắn cực kỳ bình tĩnh nhưng trong lòng lại có chút bất an.
Cho dù hắn rất tự tin đã liên tiếp sắp xếp rất cẩn thận, nhưng trong Linh Tiêu Bảo Điện có đông đảo cao thủ, trời mới biết có ai nhìn ra được sự huyền bí bên trong không.
Nếu thực sự có người tìm được tới hắn từ những dấu vết để lại, Hạ Nhất Minh cúng không nghĩ rằng mình còn có thể dễ dàng thoát khỏi đám người Trác Thịnh Phong lần thứ hai.
- Kim huynh, nếu xác định là người của Hoàng Tuyền Môn gây nên, các người tính toán xử lý thế nào.
- Chúng ta sẽ báo cáo tông chủ đại nhân, mời ngài quyết định.
Kim Chiến Dịch nói, vẻ mặt cũng không được tốt lắm.
Hạ Nhất Minh rùng mình, nói:
- Chỉ là một Hoàng Tuyền Môn nho nhỏ, chẳng lẽ còn có thể chống lại nổi Linh Tiêu Bảo Điện, không ngờ cần tông chủ đại nhân tự mình ra mặt sao?
Kim Chiến Dịch do dự một chút, nói:
- Hạ huynh có điều không biết, Hoàng Tuyền Môn lão tổ và tông chủ đại nhân là những cường giả cùng thế hệ, đều có công pháp sâu không thể lường được. Nếu không như thế, Hoàng Tuyền Môn cũng không có khả năng kiêu ngạo và chiếm lĩnh ngôi vị đệ nhất sát thủ giới lâu như vậy.
Hạ Nhất Minh hơi hơi gật đầu, tuy nhiên nói thật, hắn cũng không có nhiều hứng thứ xem rốt cục hai đại môn phái sẽ làm việc với nhau như thế nào.
Tuy rằng giá họa cho Hoàng Tuyền Môn có chút không đúng lắm, nhưng lại nghĩ tới việc Tư Mã Ân vô duyên vô cớ đến ám sát chính mình, hắn lập tức bình ổn trở lại.
Nếu người của Hoàng Tuyền Môn có thể ám sát chính mình, như vậy cho bọn chúng một chút phiền toái cũng là báo ứng thôi.
Không hẹn mà hai người cùng dừng đề tài này.
Kim Chiến Dịch đương nhiên là không muốn nhiều lời, Hạ Nhất Minh thì muốn tránh còn chẳng được.
- Hạ huynh, ngày kia chính là ngày quyết chiến cùng Kỳ Liên song ma. Hai đêm tới, ngươi cứ nghỉ ngơi cho đầy đủ. Có lẽ trong khi quyết chiến, ngươi sẽ có thể phát huy vượt xa bình thường, tiện thể đột phá cực hạn.
Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng, nói:
- Đa tạ lời tốt lành của Kim huynh.
Kim Chiến Dịch tươi cười nói:
- Tục ngữ nói, biết người biết bách chiến bách thắng. Hạ huynh mới vào Đại Thân, sợ rằng cũng không biết lai lịch của Kỳ Liên song ma nhỉ.
Hạ Nhất Minh lắc đầu, thành thật nói:
- Quả thật không biết, xin Kim huynh giới thiệu cho một chút. Nguồn truyện: Truyện FULL
Kim Chiến Dịch sắc mặt nghiêm túc, nói:
- Hai trăm năm trước, Kỳ Liên song ma cũng đã nổi danh khắp thiên hạ. Bọn họ kỳ thật là một đôi cô nhi, bị cha mẹ vứt bỏ, sau đó gặp cơ duyên bái nhập Động Thiên Phúc Địa. Từ đó về sau, thanh danh bọn họ dần nổi lên, càng lúc càng tiến xa trên võ đạo. Bọn họ ra tay tàn nhẫn, cũng tu luyện Tu La đạo, đều muốn tìm kiếm đột phá trong khi giao chiến với các cường giả. Hơn trăm năm qua, đã có vô số cường giả chết trong tay họ, cũng vì thế tạo lên thanh danh hiển hách cho song ma. Tuy nhiên vào bốn mươi năm trước, sau khi bọn họ thành tựu vào thế chân vạc, liền tự nhiên qui ẩn, cho đến tận hôm nay mới khiêu chiến ta và ngươi.
Hạ Nhất Minh thầm nghĩ bọn họ khiêu chiến chính là ngươi, ta chỉ qua là một nhân vật phụ thôi.
Tuy nhiên hắn cũng biết, hai người đó sẽ tuyệt đối không đơn giản như Kim Chiến Dịch giới thiệu.
Quả nhiên, Kim Chiến Dịch nói tiếp:
- Tuy rằng Kỳ Liên song ma đều đã tu luyện tới thế chân vạc, nhưng thế chân vạc của họ lại cực kỳ khác với người thường.
Nói tới đây, y nhìn Hạ Nhất Minh đầy thâm ý:
- Hạ huynh, ngày kia giao chiến với bọn chúng, chúng ta tốt nhất không nên dùng binh khí, đặc biệt là Ngũ Hành Hoàn của ngươi, bất kể như thế nào cũng không được xuất ra.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình, nói:
- Vì sao?
Kim Chiến Dịch nghiêm nét mặt nói:
- Không biết Hạ huynh ở tây bắc có từng nghe nói qua Ngũ Hành môn chưa?
Hạ Nhất Minh trong lòng rùng mình, nói:
- Động Thiên Phúc Địa cũng là một chi của Ngũ Hành môn sao?
Kim Chiến Dịch gật đầu một cái thật mạnh, nói:
- Không sai, Động Thiên Phúc Địa của Kỳ Liên sơn chính là một chi do Ngũ Hành môn phân liệt ra, hơn nữa là một chi có thực lực hùng mạnh nhất.
Hạ Nhất Minh sắ mặt ngưng trọng gật đầu, đương nhiên hắn hiểu đạo lý lạc đà gầy còn hơn ngựa béo. Nếu để những kẻ này nhìn thấy Ngũ Hành Hoàn, như vậy khẳng định sẽ có vô số phiền toái đến cửa.
- Tuy rằng Kỳ Liên song ma là huynh đệ sinh đôi, nhưng bọn họ nắm giữ thuộc tính ngũ hành không giống nhau. Đại ma nắm kim, thủy, mộc tam hệ, Nhị ma nắm hỏa, thổ, kim tam hệ.
Giọng nói của Kim Chiến Dịch đầy nhịp điệu, ẩn chứa một sức mạnh hùng hậu sắc bén, đặc biệt khi đề cập tới thuộc tính công pháp mà song ma tu luyện thì đôi mắt y lại chớp chớp mang theo một tia kích động. hiển nhiên trong lòng y không hề có chút áp lực tâm lý nào đối với trận quyết đấu sắp tới.
Loại kỹ năng chuyển hóa áp lực thành động lực thế này quả thật khiến Hạ Nhất Minh cũng phải khá bội phục.
Hạ Nhất Minh trầm ngâm một lát, nói:
- Hai người bọn họ liên thủ chính là ngũ hành luân hồi.
Kim Chiến Dịch nhếch miệng cười nói:
- Đúng là bởi vì ngũ hành luân hồi, cho nên một khi liên thủ, lập tức uy lực của bọn họ sẽ tăng nhiều, nhưng nếu bị người tách ra, đương nhiên không cần phải nói tới.
Hạ Nhất Minh nhìn vẻ mặt đầy tự tin của Kim Chiến Dịch, không khỏi khẽ lắc đầu.
Có lẽ trong mắt Kim Chiến Dịch, một khi hai người này bị tách ra, có lẽ không đáng là địch thủ của y. nhưng trên thực tế, cường giả đã đạt tới cấp bậc chân vạc, sao có thể là kẻ dễ chơi chứ!
Kim Chiến Dịch nhìn Hạ Nhất Minh, hạ giọng nói:
- Hạ huynh, đêm hôm đó ta nhìn ngươi tu luyện Khai Sơn Tam Thập Lục Thức, từ thức thứ nhất tới thức thứ hai mươi ba, khí thế dần dần tăng cường, uy lực cũng nhân lên, ta có một đề nghị, không biết ngươi nghĩ thế nào….
Thanh âm của y dần dần nhỏ xuống nhưng Hạ Nhất Minh đang ngưng thần lằng nghe thì đôi mắt lại trở lên sáng ngời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.