Hạ Nhất Minh biến sắc, nhích người chặn trước mặt hắn. Kim Chiến Dịch giật mình, hỏi:
- Làm sao vậy?
Hạ Nhất Minh hiện lên một chút cảm kích, tươi cười, nói:
- Kim huynh! Cám ơn nhiều.
Kim Chiến Dịch ngạc nhiên, nói:
- Ngươi cám ơn ta cái gì?
Hạ Nhất Minh thật lòng, nói:
- Kim huynh! Tiểu đệ lớn lên ở Tây Bắc, được ngươi dẫn tới phương Đông. Hôm nay lại đưa tiến vào Quỷ Khốc lĩnh nên tiểu đệ thật sự cám ơn.
Miệng thì nói, nhưng từ chân hắn một ngọn gió cực nhỏ phát ra, thổi tới trên cái ghế. Phong chi hoa nhẹ nhàng bay vào góc phòng.
Kim Chiến Dịch cười ha hả, nói:
- Chuyện ấy có gì mà Hạ huynh đệ phải cám ơn. Cho dù Kim mỗ không yêu cầu, thì ngươi cũng có ngày ra ngoài.
Nguồn: http://truyenfull.xyzĐiều hắn nói hoàn toàn đúng. Với thực lực và tuổi của Hạ Nhất Minh hiển nhiên sẽ rời Tây Bắc đi du lịch thiên hạ. Bất kể người nào cũng không thể ngăn cản được chuyện này. Chỉ khác nhau ở chỗ là nó sớm hay muộn mà thôi.
Hạ Nhất Minh gật đầu một cái, tránh sang một bên, ân cần nói:
- Kim huynh! Ngồi đi.
Kim Chiến Dịch chẳng có gì nghi ngờ, đi đến ngồi xuống. Tất nhiên hắn không biết được rằng trên cái ghế này vốn có một đóa hoa hết sức nguy hiểm. Nếu lúc đó mà hắn ngồi xuống thì chắc chắn hậu quả sẽ hết sức thê thảm.
Sau khi ngồi xuống, Kim Chiến Dịch liếm môi, đưa mắt nhìn ấm trà và cái chén trên bàn.
Hạ Nhất Minh bắt gặp ánh mắt của gã trong lòng thầm kêu không hay.
Kim Chiến Dịch mới ngẩng đầu lên chợt nghe thấy Hạ Nhất Minh cười ha hả. Hắn ngẩn người, ngạc nhiên hỏi:
- Hạ huynh đệ! Tại sao ngươi lại làm như vậy?
Hạ Nhất Minh cười hắc hắc, nói:
- Kim huynh! Thật là xin lỗi. Huynh mất công đến đây mà tiểu đệ không chuẩn bị được nước trà mời ngươi. Thật sự xin lỗi.
Hắn chạy vội đến bên bàn, châm một chén trà. Có điều trong lúc đó, cánh tay của hắn hơi chạm một chút vào vật gì đó, hất nó sang chỗ khác.
Cẩn thận làm xong mọi chuyện, Hạ Nhất Minh đưa tay áo lên lau trán. Mặc dù không có mồ hôi, nhưng trong lòng hắn cũng có chút khiếp vía.
Kim Chiến Dịch hoài nghi nhìn Hạ Nhất Minh. Hắn cảm giác hôm nay, đối phương có chút gì đó không bình thường. Đưa mắt nhìn gã vài lần, cuối cùng Kim Chiến Dịch thở dài, nói:
- Hạ huynh đệ! Ta biết ngươi có điều không hài lòng với chuyện bình nguyên trung tâm và Quỷ Khốc lĩnh. Nhưng dù sao thì đó cũng là chuyện do những nhân vật trước kia tạo ra, nó lại có lợi đối với tất cả các thế lực mạnh nhất của hai phương Đông và Tây. Cho dù thế nào thì ngươi cũng không thể vọng động.
Hạ Nhất Minh hơi sửng sốt rồi chợt hiểu những hành động vừa rồi của mình đã bị gã hiểu nhầm là do Quỷ Khốc lĩnh.
Cười khổ một tiếng. Hạ Nhất Minh mặc dù không phải người xấu nhưng cũng chẳng phải dạng quân tử. Đối với sự tồn tại của Quỷ Khốc lĩnh, quả thật là hắn có chút sợ hãi. Nhưng cũng chỉ như thế mà thôi. Nếu muốn vì chuyện đó mà khiêu chiến với hai thế lực phương Đông và phương Tây chỉ trừ khi hắn trở thành cao thủ thần đạo.
Hạ Nhất Minh thầm than, nếu không phải ngươi đột nhiên vào phòng trong lúc như thế thì hắn cũng chẳng phải vội vã như vậy.
Kim Chiến Dịch nói tiếp:
- Ta vừa hỏi thăm Phương Thịnh rồi. Nếu không có chuyện gì xảy ra thì một tháng sau đại chiến giữa hai bên sẽ bắt đầu. Trong khoảng thời gian này, Hạ huynh chẳng cần phải rời khỏi đây.
Hạ Nhất Minh ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao?
Nếu ở đây không có sự tồn tại của tôn giả thì Hạ Nhất Minh cũng chẳng ngại bất cứ kẻ nào. Kim Chiến Dịch nghiêm túc, nói:
- Hạ huynh đệ! Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên ngươi đi tới Quỷ Khốc lĩnh. Mà trong đó là đầy âm phong quỷ khí, đối với người có ý chí hơi yếu sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều. Lịch sử đi vào Quỷ Khốc lĩnh bị chết bởi tâm trí không kiên cường cùng với sơ sẩy do khinh thường cũng không phải là ít. - Hắn dừng lại một chút, thật lòng nói:
- Hạ huynh! Vũ kỹ của ngươi, Kim mỗ không có gì phải lo lắng. Nhưng lại chưa có kinh nghiệm trong những trường hợp như vậy. Vì thế, tận dụng một tháng này để ma luyện tâm cảnh một chút.
Lời nói của hắn hoàn toàn thực lòng. Mặc dù hơi có chút khó nghe, nhưng Hạ Nhất Minh cũng hiểu được.
Nếu Hạ Nhất Minh có tuổi tương đương với hắn thì Kim Chiến Dịch cũng chẳng cần phải lo lắng.
Nhưng thực tế, năm nay Hạ Nhất Minh mới gần hai mươi. Vào tuổi này mà đã tiến vào Quỷ Khốc lĩnh thì hắn chính là người đầu tiên. Vì thế mà Kim Chiến Dịch mới không tiếc lời khuyên bảo. Bởi vì, hắn sợ nếu để Hạ Nhất Minh tiến vào đó mà có chuyện gì thì bản thân chính là tội nhân của Thiên Trì Tây Bắc.
Tất nhiên, trong lòng hắn cũng tin vào ý chí của Hạ Nhất Minh. Nhưng chỉ sợ hắn coi thường nên mới nhiều lần căn dặn như vậy.
Cảm nhận được sự quan tâm của Kim Chiến Dịch, Hạ Nhất Minh rất cảm động.
Hắn gật đầu một cái, nói:
- Tiểu đệ nhất định sẽ làm theo lời Kim huynh tận lực tu luyện ý chí trong mấy ngày này.
Kim Chiến Dịch hài lòng gật đầu. Hắn thò tay, lấy ra miếng ngọc bội, đẩy về phía Hạ Nhất Minh nói:
- Đeo nó trên cổ sẽ có tác dụng rất lớn cho ngươi khi vào Quỷ Khốc lĩnh.
Hạ Nhất Minh hơi nhíu mày, không cho chuyện đó là đúng lắm.
Kim Chiến Dịch chỉ tay, nói:
- Hạ huynh đệ! Xem ngươi có chút coi thường thì phải?
Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu, nói:
- Tiểu đệ không dám thế. Chỉ có điều rất tựu tin vào bản thân mà thôi.
Khi hắn nói những lời này thể hiện rõ sự tự tin của mình. Hạ Nhất Minh có một thể chất đặc thù. Cho dù khi xưa đối mặt với công kích bằng âm thanh của La Thước Á, đan điền của hắn cũng có thể hóa giải, thậm chí còn biến một phần của nó cho mình dùng.
Chỉ cần với thể chất đặc biệt như vậy cho dù âm khí của Quỷ Khốc lĩnh có cao tới đâu, Hạ Nhất Minh cũng chẳng có gì phải sợ.
Hai mắt Kim Chiến Dịch lóe lên tinh quang. Theo hắn biết những người lần đầu tiên tiến với Quỷ Khốc lĩnh cũng đều có chút bồn chồn. Nhưng lúc này, hắn có thể cảm nhận được sự tự tin của Hạ Nhất Minh.
Một lúc sau, Kim Chiến Dịch thu lại ngọc bội, ánh mắt có chút hài lòng, tươi cười.
Sau khi tiễn Kim Chiến Dịch ra khỏi, Hạ Nhất Minh mới thở phào một cái.
Đối với chuyện đi vào Quỷ Khốc lĩnh, Hạ Nhất Minh hoàn toàn chắc chắn. Cho dù không thể tự mình đột phá thì cũng có thể bảo vệ được bản thân.
Nhưng nếu Kim Chiến Dịch cứ ở đây nữa thì Hạ Nhất Minh mới thật sự không qua khỏi.
Bốn đóa hoa trong phòng cũng đã sắp sửa bộc phát đến nơi. Do dù Hạ Nhất Minh cố gắng khống chế, nhưng cũng sắp lực bất tòng tâm.
Cũng may, cuối cùng thì Kim Chiến Dịch cũng rời đi. Hạ Nhất Minh liền bao bọc lấy bốn đóa hoa chui xuống dưới đất mà đi ra ngoài.
Sở hữu Toản Địa thuật, Hạ Nhất Minh thuận tiện hơn rất nhiều. Cho dù trong thành có nhiều cao thủ tập trung thì cũng chẳng phát hiện được hành tung của hắn.
Một lúc sau, Hạ Nhất Minh ra khỏi Huyết Đồ thành, sử dụng tốc độ nhanh nhất chạy ra xa.
Thân phát của hắn phát huy tới cực hạn, chỉ trong nửa giờ đã rời xa doạnh trại của hai bên.
Dừng lại, Hạ Nhất Minh đưa tay kéo nhẹ một cái. Dưới sự điều khiển của tay hắn, từ phía xa xuất hiện một sự dao động trong không khí. Tuy nhiên vẫn chẳng có thứ gì xuất hiện.
Đó là Hạ Nhất Minh đang thao túng mấy đóa hoa.
Hắn cầm một đóa, suy nghĩ một lúc rồi đặt nó xuống đất. Sau đó, hắn nhanh chóng chạy trốn ra xa.
Trong mắt, khi hắn đi được ba mươi trượng một tiếng nổ vang lên. Đóa hoa đã phát nổ.
Một làn sương mù nhanh chóng xuất hiện, bao phủ toàn bộ mấy trượng xung quanh. Hạ Nhất Minh có thể cảm nhận được một nguồn năng lượng rất lớn đang ập tới. Hắn thầm cảm thấy may mắn. Nếu không chuẩn bị trước thì lúc này hắn đã bị chút thương tổn.
Bởi vậy có thể thấy được mấy đóa hoa ẩn hình vẫn có uy lực không nhỏ.
Nếu trong lúc địch nhân không có sự chuẩn bị, bốn đóa hoa đồng thời phát nổ thì uy lực của chúng cho dù là Kim Chiến Dịch cũng nuốt không trôi.
Làm cho ba đóa hoa còn lại phát nổ xong, Hạ Nhất Minh rất hài lòng với uy lực của chúng. Điều duy nhất khiến hắn ngạc nhiên đó chính là trong tình trạng ẩn giấu, uy lực của mấy đóa hoa vẫn không giảm là bao.
Mặc dù không hiểu tại sao như vậy nhưng đối với Hạ Nhất Minh mà nói thì đây cũng là một chuyện rất tốt.
Nhìn quang cảnh bừa bãi xung quanh, Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng, xoay người bỏ đi.
Tốc độ của hắn rất nhanh. Sau khi nắm thêm hai loại công pháp thần kỳ, hắn hoàn toàn tự tin vào bản thận. Mặc dù hai loại công pháp đó khi đối địch với người khác cũng không có tác dụng quá lớn. Nhưng nếu ẩn giấu và tập kích bất ngờ thì lại là một sự bổ sung tốt nhất.
Sau nửa cánh giờ, Hạ Nhất Minh vô thanh vô tức trở về trong thành.
Quá trình hắn ra ngoài chẳng có kẻ nào phát hiện. Bọn họ vẫn yên tâm tu luyện.
Cũng chẳng ai nghĩ tới điều đó. Vì trước khi Hạ Nhất Minh tới đây, chẳng có một thiên tài nào lại đến nơi này.