Vũ Thần

Chương 433: Âm mưu đánh lén



Một tiếng tru bi thảm vang khắp cả Quỷ Khốc lĩnh, cho dù bất kỳ ngóc nghách nào cũng có thể nghe thấy. Nó khiến cho tất cả những người có mặt đều kinh hãi nhảy dựng lên.
Mặc dù, tất cả những người đi vào đây đều là cường giả nhưng ai nấy cũng vẫn tái mặt.
Nếu chỉ đơn thuần là một kẻ điên vì sát khí thì cũng chẳng có gì, bởi mỗi lần vào đây cũng đều có kẻ bị như thế. Nhưng lần này, người bị nhiễm sát khí hóa điên quá sớm.
Lại thêm việc tiếng tru của kẻ đó cứ liên tiếp vang lên, khiến cho bọn họ biết được hắn đang ẩu đả với người khác.
Nghĩ tới việc mình cũng có thể biến thành như thế, không một ai giữ được bình tĩnh. Đặc biệt là những người lần đầu tiên tiến và Quỷ Khốc lĩnh.
Theo phản xạ, tất cả mọi người đều cố gắng tránh xa nơi đó càng nhanh càng tốt.
Vô số luồng sáng bắn ra khiến cho toàn thân kẻ đó toàn một màu máu. Nhưng hắn vẫn chạy như điên, không ngừng giơ nanh, múa vuốt chỉ chực lao tới. Đồng thời, cái miệng của hắn cũng mở ra hết cỡ, giống hệt như một con ác lang muốn nuốt chửng Hạ Nhất Minh.
Cũng may, uy lực của ngũ hành hoàn rất mạnh. Chỉ tùy ý vung tay lên một cái, năng lượng thổ hệ liền xuất hiện như một bức tường đẩy hắn ra xa.
- Tập trung năng lượng đánh vào đầu hắn. - Thanh âm của Bách Linh Bát chợt vang lên.
Hạ Nhất Minh ngẩn người. Chân khí trong cơ thể hắn bắt đầu chuyển đổi. Quang mang đầy trời đột nhiên tụ lại thành một luồng ánh sáng, như một tia chớp chém xuống.
Một tiếng động nhẹ nhàng vang lên từ đầu kẻ đó. Khi luồng ánh sáng đánh trúng người nọ, liền thu lại, giống hệt như một cái que nhọn, đâm xuyên qua huyệt Thái Dương.
Trong nháy mắt, thân thể kẻ đó trở nên cứng ngắc. Một dòng máu tươi trộn lẫn với não từ từ chảy ra. Cuối cùng thì sinh mạng của hắn cũng biến mất.
Hạ Nhất Minh thở ra một hơi. Khi tên điên ngã xuống, trong lòng hắn có chút cảm giác khác lạ.
Không ngờ, một cao thủ tam hoa lại trở thành một kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ như thế.
Sực nhớ ra cái gì đó, Hạ Nhất Minh quay đầu lại hỏi:
- Bách huynh! Làm sao huynh biết được đầu là yếu điểm của hắn?
Bách Linh Bát thản nhiên nói:
- Tinh thần của hắn bị kích thích nên đã phát ra được tiềm lực của bản thân. Mà chuyện đó thì cơ bản là do đại não. Vì thế muốn đánh chết chỉ có phá não hắn là tốt nhất.
Hạ Nhất Minh trầm ngâm một chút, rồi gật đầu. Bách Linh Bát nói hoàn toàn đúng.
Cúi đầu nhìn, nét mặt Hạ Nhất Minh lập tức thay đổi. Khuôn mặt người đó đã hoàn toàn bình thường, khác xa so với cảnh tượng vừa rồi. Những điểm phù lên trên cơ thể biến mất để lộ ra khuôn mặt vốn có của hắn.
Đôi mắt của kẻ đó vẫn mở, nhưng không còn nét điên cuồng như trước nữa. Thậm chí, Hạ Nhất Minh còn cả nhận được một nét vui mừng vì đã được giải thoát. Hắn thở dài một tiếng, ngồi xuống cạnh cái xác, nhẹ nhàng vuốt đôi mắt. Khi hắn nhấc tay lên, cặp mắt của người chết đã nhắm lại.
Đưa mắt liếc nhìn thân thể đầy máu, Hạ Nhất Minh nhíu mày. Hắn đưa tay đón lấy con bảo trư trong tay Bách Linh Bát, vỗ nhẹ vào nó vài cái.
Hình như cảm nhận được năng lượng của Hạ Nhất Minh, con bảo trư liền mở mắt ra.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, nói:
- Bảo trư! Có muốn thần binh hay không?
Con bảo trư đang mơ màng liền mở to đôi mắt trong veo ra nhìn. Hạ Nhất Minh đặt nó bên cạnh cái xác, nói:
- Ở đây có một thanh thần binh. Ngươi tìm ra được ta cho mượn chơi hai ngày.
Cái mũi con bảo trư rung động một chút rồi không còn sự hưng phấn nữa. Nó liếc mắt nhìn Hạ Nhất Minh một cái, sau đó nhào tới người Bách Linh Bát. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.xyz
Hạ Nhất Minh tức tối nhìn nói, hỏi:
- Bảo trư! Trên người hắn không có thần binh hay sao?
Bảo trư lầm bầm hai tiếng đáp lại. Hạ Nhất Minh cũng hiểu được ý nó. Hơi nhíu mày, Hạ Nhất Minh thì thào nói:
- Chắc chắn phải có thần binh chứ? Kim Chiến Dịch chẳng nói những người vào đây tám chín phần là cao thủ có cảnh giới tam hoa mà? Tất cả bọn họ và đây chỉ có một mục đích đột phá trở thành tôn giả mà lại không có thần binh thì đúng là lạ.
Hạ Nhất Minh đưa mắt liếc nhìn cái xác một lần nữa cũng không nhìn thấy bóng dáng thần binh. Lúc đầu, hắn nghĩ binh khí của tên này cũng giống như long thương của Kim Chiến Dịch ẩn giấu trong người nên mới để cho bảo trư tìm kiếm. Nhưng kết quả lại khiến cho hắn thất vọng. Ngay cả bảo trư cũng không tìm được.
Liếc mắt nhìn cái xác một lần nữa, Hạ Nhất Minh xoay người, nói:
- Bách huynh! Đi theo ta.
Hắn từ từ dò xét ngược theo hướng người đó chạy tới. Tốc độ của hai người cũng không nhanh. Trên đường đi, Hạ Nhất Minh tập trung toàn bộ tinh thần để tìm kiếm.
Cuối cùng, sau khi đi được khoảng chừng nửa dặm, bọn họ cũng đi tới một vị trí bị phá hủy.
Trên những tảng đá ở đây có thể thấy rõ những vết trảo. Dưới mặt đất cũng có những cái hố. Chỉ cần nhìn thoáng qua một chút, Hạ Nhất Minh cũng biết đó là dấu vết do kẻ điên lưu lại.
Chắc chắn đây chính là vị trí mà người đó phát điên. Tuy nhiên, sau khi tìm tòi một lúc, hắn cũng không phát hiện được gì. Trên đường đi tới cũng không hề thấy một thanh binh khí nào khác.
Mặc dù, Hạ Nhất Minh cũng không phải là một kẻ tham lam, nhưng nếu có một thanh thần binh trước mắt thì hắn chẳng dại gì mà không lấy.
Mất bao nhiêu công sức mới giết được người đó, Hạ Nhất Minh đã thầm coi thanh binh khí đó chính là của mình. Bây giờ tìm không được, trong lòng có chút ấm ức.
Đột nhiên, Bách Linh Bát chợt xoay người đi tới bên cạnh vách núi.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc bởi từ trước đến nay, Bách Linh Bát ít khi hứng thú với vật gì như thế.
Tò mò đi lại, Hạ Nhất Minh liếc mắt nhìn qua vách đá. Từ từ, trong ánh mắt hắn có chút khác lạ.
- Bách huynh! Những dấu vết này do vật gì tạo ra vậy? - Hạ Nhất Minh thì thào hỏi.
Trước mắt hắn, trên vách đá có rất nhiều dấu vết khác nhau. Chắc chắn chúng không phải do tay người tạo ra. Tuy nhiên, bọn chúng vẫn còn rất mới, xung quanh cũng có những dấu vết tương tự.
Bách Linh Bát trầm giọng, nói:
- Không phải ngươi muốn tìm thần binh hay sao?
Hạ Nhất Minh ngẩn người, liều hiểu rõ lời hắn nói:
- Chúng do thần binh tạo thành?
Bách Linh Bát gật đầu. Hạ Nhất Minh biết Bách Linh Bát nói rất ít. Nhưng nếu hắn đã mở miệng thì chắc chắn là không sai.
Đưa mắt nhìn chung quanh một vòng, hắn vẫn không thấy dấu vết gì, liền hỏi:
- Bách huynh! Vậy nó đâu?
- Có người lấy đi rồi. - Bách Linh Bát bình tĩnh nói,
Hạ Nhất Minh vỗ gáy, thầm rủa vài câu. Hắn và người nọ đánh nhau sống chết nhưng lại để cho kẻ khác lấy mất thần binh.
Bách Linh Bát duỗi tay, xua xua vài cái, chợt nói:
- Người nọ bị kẻ đó đánh trộm sau đó dùng thần binh chống cự, cuối cùng mới nổi điên.
Hạ Nhất Minh cảm thấy lạnh người, hỏi lại:
- Làm sao mà huynh biết?
- Căn cứ vào vết chân cũng với những vết giao đấu mà nhìn ra.
Hạ Nhất Minh chăm chú nhìn dấu vết xung quanh. Nhưng cơ bản hắn vẫn không thể phát hiện ra cái gì hết.
Nhưng hắn vẫn không thể không tin vào Bách Linh Bát.
Ngẫm kĩ lại những điều Bách Linh Bát nói, Hạ Nhất Minh dần biến sắc. Hắn có cảm giác như đang rơi vào trong một cái bẫy vô hình.
Tất cả những cao thủ trong Quỷ Khốc lĩnh đều bị cái bẫy này nhắm tới.
Mặc dù đó chỉ là một thứ dự cảm, nhưng Hạ Nhất Minh lại cảm thấy rất tin vào điều đó.
Hắn hít một hơi thật sâu. Đột nhiên, ý chí chiến đấu của hắn tăng lên rất mạnh. Hạ Nhất Minh trầm giọng nói:
- Bách huynh! Chúng ta quay lại chỗ kia xem.
Nói xong, thân hình hắn thoáng động, quay lại theo đường cũ.
Khi bọn họ về tới vị trí cũ, nét mặt Hạ Nhất Minh càng thêm khó coi. Cái xác bị hắn giết chết đã biến mất không thấy dấu vết.
Đưa mắt nhìn chung quanh, Hạ Nhất Minh vẫn không phát hiện thấy bất kỳ dấu vết nào khác. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Bách Linh Bát.
Ánh mắt Bách Linh Bát chớp chớp, lóe ra quang mang. Một lúc sau, hắn nói:
- Ba người. Vừa mới đi.
Nét mặt Hạ Nhất Minh âm trầm. Hắn hít một hơi thật sâu, nói:
- Bám theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.