Vũ Thần

Chương 484: Tìm Hiểu Thủy Lực Lượng



Một bóng người từ trong đại dương xông ra , hắn ngẫng đầu , hai chân phóng trên mặt nước một cách nhẹ nhàng , cả người giống như không bị lực hút kéo xuống , cứ như thế mà phóng phía trước cách đầu thuyền một khỏang cách không xa .
Người này tự nhiên chính là Hạ Nhất Minh , bây giờ trong lòng hắn là một chút cảm giác khó tin, vẫn không thể nào ngờ Bách Linh Bát thần thông thực sự ngòai sức tưởng tượng của hắn.
Từ khi rời bến thuyến tới nay đã hơn mươi ngày , trong suốt cả chặn đường ngay cả một cơn sóng hơi lớn một chút cũng chưa bao giờ gặp qua , làm cho bình an đi tới nơi này .
Vào ngày thứ ba trên mặt biển , Hạ Nhất Minh đã đem tất cả lo âu trong lòng mà rủ bỏ xuống , đem đại bộ phận tinh lực đều dồn vào việc tìm hiểu Thủy lực lượng . Nhưng mà muốn ngưng tụ một đóa chi hoa , nào có dễ dàng như vậy .
Trong vòng một tuần kế tiếp , Hạ Nhất Minh dứt khóat từ trên thuyền nhảy vào trong nước.Chỉ có toàn thân tiến vào trong đại dương , mới có hy vọng lĩnh ngộ được một chút Thủy hệ lực .
Lúc này mặt biển chính là một màu xanh biếc , nhìn về phương xa càng không thấy chân trời ,giống như là một con đường vô cùng vô tận không có điểm dừng.
Đến tận đây, Hạ Nhất Minh mới hiểu được tai sao đám người Kim Chiến Dịch lại đối với biển khơi có một sự tôn sùng như vậy , bởi vì dưới hòan cảnh này làm cho con người cảm thấy trống trải và cô đơn biết bao , với lại Hạ Nhất Minh còn mơ hồ cảm giác, nơi này thiên địa khí so với nội địa đậm đặc hơn rất nhiều.
Mặc dù không có cách nào so sánh với Quỷ Khóc Lĩnh đầy khủng khiếp kia , nhưng dù cho là so với Thiên Trì chủ mạch và Linh Tiêu bảo điện cũng là không kém chút nào.
Ở nơi này tu luyện võ đạo, cũng có thể được xem là một địa phương thích hợp.
Một làn hương thơm từ đuôi thuyền truyền tới, Hạ Nhất Minh kinh ngạc đi qua, trên mặt lập tức hiện lên vẻ bất ngờ.
Ở nơi này, Bách Linh Bát không biết từ chỗ nào lấy ra được một vĩ nướng to như thế , phía dưới nó là một chậu than hồng đang rực lửa , trên cái giá chính là ba con cá lớn, Bách Linh Bát một bên chậm rãi chuyển động vĩ nướng , đồng thời trong tay cầm một chiếc cọ , đem chất lỏng màu đen trong cái tô bên cạnh phết một lớp mỏng lên thân cá .
Sau khi tiếp xúc với hơi nóng của ngọn lửa , cả thân cá dần dần biến đổi từ chỗ trắng bạch chuyển sang màu vàng hơi chút xém đen , phát ra mùi thơm ngào ngạt .
Hạ Nhất Minh chăm chú nhìn Bách Linh Bát, cho dù là hắn tận mắt nhìn thấy, cũng gần như tưởng là mình đã nhìn lầm người.
Bách Binh Bát ngẩng đầu lên, hai con mắt chớp chớp sáng ngời, nhìn Hạ Nhất Minh liếc mắt một cái , lại cúi đầu tiếp tục công việc nướng cá.
Hạ Nhất Minh cuối cùng không kiềm chế nổi, nói: "Bách huynh, ngươi đang làm gì?"
"Nướng cá."
"Cá nướng ……?" Hạ Nhất Minh ngón tay điểm điểm , tức giận nói "Ta biết đây là cá nướng, nhưng mà ngươi nướng để làm gì?"
Bách Linh Bát lại một lần ngẩng đầu lên, hắn yên lặng sắc mặt không động , dường như vĩnh viễn cũng sẽ không có cảm tình xuất hiện , trong con mắt có một chút thay đổi rồi nói."Cá nướng, đương nhiên là để ăn."
Theo sau hắn hơi có vẻ quái dị hỏi: "Ngươi không cần ăn cái gì sao."
Hạ Nhất Minh nuốt nước miếng cái ực một cái , bởi vì mùi hương đang kích thích vị giác cảu hắn , kinh ngạc nói : "Ngươi vì ta mà nướng"
"Không phải." Bách linh bát lạnh lùng nói ra.
Hạ Nhất Minh cố gắng nén sự kích thích, nói: "Chẳng lẽ ngươi cũng cần ăn sao?."
Cùng Bách Linh Bát sống chung một thời gian dài , thức ăn duy nhất mà hắn dùng đó chính là Đá Trắng , trừ cái này ra, Hạ Nhất Minh căn bản chính là không có thấy qua hắn ăn thêm bất luận thứ gì.
"Ta không cần." Bách Linh Bát xoay chuyển ánh mắt, nói: "Mấy thứ này là Bảo Trư từ trong khoang thuyền tìm được, hơn nữa đưa cho ta."
"Bảo Trư, tiểu gia hỏa này ở nơi nào?" Hạ Nhất Minh hai tai khẻ nhúc nhích, lập tức đem cả chiếc thuyền đều giám sát , thuận phong nhĩ của hắn sớm đã đại thành , giờ phút này vận dụng đến mức tận cùng, ngay cả một con ruồi trong khoang thuyền cũng không thóat khỏi sự kiểm sóat của hắn, nhưng cho dù là thế hắn cũng không phát hiện ra dấu tích của Bảo Trư
Bách Linh Bát hãy còn chưa trả lời, Hạ Nhất Minh đã nghe được một tiếng nổ vang trời trên mặt biển , theo sau một đường bóng trắng giống như bay nhảy lên thuyền.
Có thân thủ nhanh nhẹn như vậy , tự nhiên chính là Bảo Trư , nhưng điều làm Hạ Nhất Minh kinh ngạc đó là trong miệng của nó lại ngậm một con cá cực lớn .
Hạ Nhất Minh vỗ vỗ cái trán, Trư ăn cá thì hắn cũng đã từng thấy , nhưng mà Trư xuống biển bắt cá , lại là lần đầu tiên hắn nhìn thấy , nó còn được gọi là Trư hay sao???.
Bách Linh Bát tiếp nhận con cá từ trong miệng của nó, thuần thục mổ bụng lóc mang , đem nội tạng và bong bóng cá toàn bộ quét sách , dùng chậu nước bên cạnh rửa sơ qua , theo sau lấy ra một nhánh cây xuyên qua cả thân hình con cá , đặt ở trên kệ bắt đầu nướng.
Nhìn vào động tác nhanh như chớp của hắn . Hạ Nhất Minh chợt hỏi : "Bách huynh, ngươi làm sao học được việc này ?"
"Ở trong kho tư liệu của ta, có các lọai tri thức này."
Hạ Nhất Minh cứng họng , quả thực là có chút nói không thành tiếng, tên này trong đầu còn bao nhiêu thứ mà hắn không biểu hiện ra nữa đây .
Sau một lúc, ba con cá nướng lúc trước đã chín, mùi thơm nồng đậm càng lan xa, Hạ Nhất Minh thì kiếm chế được , nhưng Bảo Trư thì lại không như vậy ,miệng của nó há ra , nước miếng chảy như suối .
Bách Linh Bát đem ba con cá lấy xuống, cho Bảo Trư một con, đem hơn hai con còn lại cho Hạ Nhất Minh.
Cầm cá nướng trong tay , Hạ Nhất Minh thuần thục xé ra bỏ vào miệng , cái dạ dày rỗng tuếch của hắn bắt đầu truyền tới dấu hiệu căng phồng làm cho hắn cảm thấy khoan khóai biết bao. Nhưng hai con cá nướng tự nhiên là không có cách nào lấp đầy bụng của hắn.
Quay đầu xuống ,hắn nhìn thấy Bảo Trư hai mắt nhìn mình một cách trông chờ kèm theo vẻ óan hận .
Trong lòng hắn động một chút, ngay lập tức hiểu cái con Trư này óan hận hắn là từ đâu , đưa tay ra gãi gãi Bảo Trư , theo sao đó cười nói : " Ăn con cá của ngươi là ta không đúng, ta đi bắt mấy con đền lại cho ngươi."
Hắn thân thể như bay liền phóng vào trong đại dương.
Khi còn ở Hạ Gia trang , hắn đã từng rèn luyện qua thủy tính, mặc dù không dám nói là tinh thông, nhưng mà việc bơi lội một chút xíu này lại không làm khó được hắn. Với lại giờ phút này thực lực của hắn cũng hơn trước , cho dù là không biết bơi cũng không có cách nào mà chết đuối.
Đang ở trên không trung , chân khí của hắn như một thân cung , thân thể giống như là một mũi tên , lập tức bắn về phía trước.Cắt đôi những cơn sóng lăn tăn , hướng về phía bầy cá duới nước mà đâm tới .
Hắn từ lúc tiếp xúc mặt nước , tạo ra sóng xung động , lập tức dẫn tới sự chú ý của bầy cá , những con cá thoắt một cái cả bầy đã rời sang địa điểm khác .
Hạ Nhất Minh hai mắt sáng ngời, thấy được sự di động của bầy cá ở trong nước, trong đầu của hắn liền xuất hiện một chút hình ảnh kỳ diệu , ánh mắt của hắn bắt đầu quan sát chuyển động của con cá , nhìn nó ở trong nước ngao du,đem đến cho hắn một cảm giác nào mới lạ.
Đôi mắt của hắn càng ngày càng phát sáng, đã sớm quên mục đích chính của mình , mà đem toàn bộ tinh lực tập trung vào sự chuyển động của chúng.
Chợt một đường bóng trắng tiến nhanh về phía trước ,đem con cá mà Hạ Nhất Minh đang tập trung quan sát , một bàn tay ngắn ngắn nho nhỏ thò ra bắt lấy nó .
Con cá mặc dù xoay thân hình tránh né, nhưng mà phản xạ xa không bằng động tác cực nhanh của bóng trắng , chỉ một chút là thân thể đã bị bàn tay ngăn ngắn ấy chụp được .
Hạ Nhất Minh tinh thần ngay lập tức trở về bản thể, hắn trợn mắt nhìn, hóa ra cái bong trắng ấy là con Bảo Trư đang đủng đỉnh quay đầu về , mà con cá kia đã nằm lay lắt trong bàn tay của nó rồi . Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Bảo Trư đôi mắt nhỏ thật sự quá tinh đi , cho dù là ở đáy biển cũng không thể nào cản trở tầm nhìn của nó.
Nó dường như đang có ý tứ khoe khoang , Hạ Nhất Minh xuống nửa ngày trời mà một con cá còn không có bắt được , nhưng nó vừa mới ra tay , lập tức đem con cá mà Hạ Nhất Minh đang chăm chú , đập một phát cho hôn mê .
Chỉ là ,Bảo Trư tuy vẻ ngòai thì ngu ngu ngơ ngơ nhưng thực chất nó rất thông minh ngay lập tức phát hiện sắc mặt Hạ Nhất Minh dường như không được tốt cho lắm , sắp như núi lửa bộc phát .Nó liền đè nén khí thế cao ngạo của mình xuống .
Không cần nghĩ ngợi ,Bảo Trư lập tức đem con cá đang ngất đó thả cho trôi về phía Hạ Nhất Minh , sau đó thân hình liền lắc lư , so với cách di chuyển của con cá còn vạn phần nhanh nhẹn hơn , hướng phía trên mặt nước mà bơi lên .
Hạ Nhất Minh tay vừa khẽ vẫy , đem con cá được thả qua hút lấy .
Mặc dù hắn biểu hiện ra sự tức giận dâng trào, nhưng trong lòng lại mừng rỡ vạn phần, vừa rồi khi quan sát sự chuyển động của bầy cá , hắn kinh ngạc phát hiện , chỉ có những cuộc sống trong mặt nước như thế này , mới thật sự làm cho thủy tính mới được nâng cao .
Bất kể là cá lớn, hay con cá nhỏ, chúng cả đời đều sinh hoạt ở trong nước, từ khi sinh đến khi lớn lên , giống như lòai người không thể tách rời khỏi không khí , Sinh vật dưới đáy biển cũng không thể tách rời khỏi nước được . chúng đối với sự lĩnh ngộ về thủy hệ , đã tồn tại như một bản năng không thể thiếu .
Hạ Nhất Minh mặc dù đã nhiều ngày ngâm ở trong nước biển, nhưng mà đối với sự hiểu biết thủy lực vẫn không có một chút cảm giác nào , hắn lập tức suy nghĩ , nếu như mình có thể bắt trước chuyển động của lòai cá có lẽ đối với việc thấu hiểu thủy lưc lượng sẽ có chút tiến triển.
Trong đầu của hắn hiện lên sự chuyển động vừa rồi của bầy cá , cơ thể của hắn cũng bắt đầu uốn lượng . Tuy nhiên hắn rất nhanh đã phát hiện, bất kể chính mình bắt chước như thế nào , tất cả đều làm cho hắn cảm thấy được sự không ăn ý của cơ thể.
Trong lòng suy nghĩ một chút , Bảo Trư mặc dù không phải cá, nhưng nó tốc độ ở dưới nước và sự linh hoạt so với lòai cá càng mạnh mẽ hơn mấy phần.
Nghĩ đến đây , Hạ Nhất Minh ngay lập tức tràn đầy sự vui sướng, hắn hai chân chuyển động nhanh chóng hướng về phía mặt nước.
Cầm con cá trong tay hướng về phía thuyền mà quăng , vừa ngay trước mặt của Bách Linh Bát . Theo sau, hắn lớn tiếng nói: "Bách huynh, đem Bảo Trư ném qua đây cho ta."
Trên thuyền ngay lập tức truyền đến một tràn như tiến heo bị thiến , tràn đầy sự thảm thương , âm thanh bi tráng này chứa sự uất ức và đau thương ,dù cho là Hạ Nhất Minh ở trên mặt biển nghe được, cũng cảm thấy lòng có một chút đau buồn.
Nhưng mà, rất rõ ràng, Bảo Trư cho dù kêu la cách mấy cũng không làm cho Bác Linh Bát rung động , hắn thực chất chỉ là một cỗ máy mà thôi , nào đâu có trái tim mà thấu hiểu .Đem Bảo Trư hết sức mà quăng về hướng Hạ Nhất Minh
Bóng trắng xuất hiện đột ngột trên bầu trời tạo thành một đường vòng cung hướng tới Hạ Nhất Minh
Hạ Nhất Minh vươn cánh tay ra , đem nó tiếp xuống, nhìn vẻ ủ rũ của Bảo Trư , Hạ Nhất Minh nói: "Bảo Trư, ngươi muốn ăn cá nướng không?"
Bảo Trư ngay lập tức tinh thần trở nên phấn chấn , miệng dưới cái lỗ mũi của nó liên tục rên , gật gật cái đầu .
"Ở trong nước, ta truy đuổi ngươi lẫn trốn, nếu trong vòng một canh giờ không bị ta đuổi kịp , ta sẽ yêu cầu Bách huynh cho ngươi cá nướng ăn."
Bảo Trư tinh thần ngay lập tức đại chấn, cũng không giống như cái vẻ đau thương vừa rồi, Nó thân thể run lên
Từ trong tay Hạ Nhất Minh nhảy vào trong biển, lấy một loại lực lượng cổ quái , dường như là ẩn chứa một lọai thân pháp nào đó , trong nháy mắt phóng vọt vào trong lòng biển
Bàn luận về Vũ Thần :

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.