Vũ Thần

Chương 549: Bảo tàng biến mất



Lúc Hạ nhất minh quay trở về thành thì bên trong đã rối loạn vô cùng, nhưng cho dù nó có loạn thế nào thì cũng không có bao nhiêu người dám rời khỏi thành. Đặc biệt là những tiên thiên cường giả đến từ các đảo nhỏ xung quanh, mục đích của bọn họ tới đây là vì thịnh hội hai mươi năm một lần. Nhưng không nghĩ tới lần này lại bị cuốn vào trong vùng nước đục này.
mặc dù trong lòng thầm kêu khổ , nhưng sau khi nhìn thấy kết quả của một số tiên thiên cường giả ôm hy vọng may mắn có thể chạy thoát, những người này chỉ đành ở yên một chỗ chờ đợi thời cơ.
hai người Triển Hồng Đồ di chuyển nhanh chóng trong thành giết chết những cao thủ của Hải Thiên môn, đột nhiên nghe thấy linh thứu ở trên không trung kêu lên một tiếng, liền vội vàng rời khỏi thành.
Từ đằng xa có thể nhìn thấy Sở hao Châu cùng Hạ Nhất Minh sóng vai cùng đi tới nơi này , theo sau hai người chính là Bách Linh Bát cùng bạch mã.
Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì ngoại trừ con bạch mã ra tựa hồ như không có ai đáng để chú ý , nhưng hai người Triển Hồng Đồ lại biết đây là một tổ hợp vô cùng đáng sợ.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, vội vã tiến lên nghênh đón.
Đừng nói giờ phút này cao thủ của Hải Thiên môn không còn mấy người, cho dù toàn bộ cao thủ vẫn còn nguyên hơn nữa còn chạy trốn khắp nơi thì hai người cũng không hề để ý tới.
Cùng với mấy người này so sánh , tien thiên cường giả giống như một con kiến hôi, căn bản không đủ tư cách lên tiếng nói chuyện.
Hạ Nhất Minh liếc mắt nhìn qua trong thành, hai tai hơi động một chút nói:
- Trong thành rất hỗn loạn.
Triển Hồng Đồ cười khổ một tiếng:
- Hạ huynh, thầy trò Lâm Nghi Vũ đã bỏ mình, tự nhiên là một tin tức chấn động, bất quá Hạ huynh yên tâm Triển mỗ nhất định sẽ xử lý thỏa đáng.
Hạ Nhất Minh liếc mắt nhìn Sở Hao Châu một chút, trong lòng thầm than, hắn hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Triển Hồng Đồ , bất quá đây cũng đúng với suy nghĩ của Sở Hao Châu.
- hạ tôn giả, hôm nay là kỳ tỷ võ đại hội hai mươi năm một lần của Bồng Lai tiên đảo, nhưng hôm nay xem ra không thể tiến hành được rồi. Chân Vãn Khanh đột nhiên ngắt lời nói:
- Xin Hạ tôn giả cho chúng ta một cái chủ ý xem nên xử lý chuyện này thế nào.
Hạ Nhất Minh tức giận phất tay nói:
- Đây là chuyện của Bồng Lai tiên đảo khôgn liên quan gì tới ta.
Ánh mắt Triển Hồng Đồ cùng Chân Vãn Khanh hiện lên một tia vui mừng, mặc dù sớm biết Hạ nhất Minh sẽ không ở lại đây khai tông lập phái. Nhưng sau khi nhìn thấy thực lực của Hạ Nhất Minh, trong lòng hai người bọn họ không tránh khỏi vẫn có chút lo lắng.
Hôm nay một lần nữa được Hạ Nhất Minh cam đoan, bọn họ thở phào nhẹ nhõm như bỏ được tảng đá từ trên lưng xuống.
Nếu Hạ Nhất minh đột nhiên thay đổi chủ ý, như vậy với thực lực của hắn thì Bồng Lai tiên đảo này chính là thiên hạ của một mình hắn , khôgn còn chỗ cho hai người bọn họ.
Triển Hồng Đồ đảo ánh mắt:
- Đã như thế, lão phu sẽ thông tri cho bọn họ tạm thời trở về, ba tháng sau quay trở lại đây tham gia tỷ võ được chứ?
Hạ Nhất Minh không nhịn được vung tay nói:
- Cac ngươi tự mình quyết định đi.
Triển Hồng Đồ mỉm cười gật đầu, hai chân hắn hơi nhún một cái thân ảnh đã quay trở lại trong thành, sau đó thanh âm của hắn vang lên:
- Các vị, lâm Nghi Vũ cùng Trần Ốc của Hải Thiên môn cấu kết với tôn giả của ma đạo là Cổ lão ma hơn trăm năm trước cùng Phong Tử muốn biến Bồng Lai tiên đảo thành địa bàn của ma đạo...
Thanh âm trầm ổn hữu lực của hắn truyền tới khắp mọi ngóc ngách của Hải Thiên thành, ai ai cũng nghe rõ.
Sau khi nghe được tin tức do Triển hồng Đồ nói ra, sắc mặt của tất cả các tiên thiên cường giả đều thay đổi. Đa số mọi người ở đây đều đã nghe nói qua Cổ lão ma cùng Phong tử, biết hai người này giết người vô số, là một trong những ma đầu cực phách.
Đợi cho mọi người nghe hết được tin tức mình nói ra, hắn mới tiếp tục nói:
- Sở Hao Châu huynh cùng Hạ Nhất Minh huynh nghe được tin tức này không tiếc đường xa lặn lội tới đây đánh nhau với Lâm Nghi Vũ, cuối cùng giết chết bốn người này, khiến cho Bồng Lai tiên đảo chúng ta tránh được một màn mưa máu gió tanh.
Trong nháy mắt, cả thành thị lập tức an tĩnh trở lại.
Nói thật, Cổ lão ma cùng Tiệt Phong Tử đã ẩn thế hơn trăm năm, danh tiếng cũng không còn cường đại như trước. Nhưng dù là bất cứ kẻ nào cũng có thể từ miệng Triển Hồng Đồ nghe ra hai người này ít nhất là cao thủ cấp bậc tôn giả.
Nhưng để giết chết bốn vị tôn giả thì cần thực lực cường đại tới mức nào?
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều biết, từ nay về sau, chức danh đệ nhất môn phái trên Bồng Lai tiên đảo chính thức đã đổi chủ.
Triển Hồng đồ rất hài lòng với kết quả này, hắn cất cao giọng nói:
- Bởi vì đám người Lâm Nghi Vũ đã khiến cho Hải Thiên thành hôm nay đại loạn, không thể tiến hành tỷ võ như bình thường. Cho nên lão phu cùng Chân Vãn Khanh tôn giả của Linh thứu cốc đã thương nghị đại hội tỷ võ lần này tạm dời lại ba tháng sau sẽ cử hành lại. Bây giờ các vị có thể rời đi.
Nửa ngày sau, mới có người lớn gan rời đi, đã có người mở đầu, những người còn lại tự nhiên sẽ không ở lại chờ đợi thêm nữa. Tất cả mọi người đã bị thủ đoạn ác liệt vừa rồi của hai người Triển Hồng Đồ dọa cho sợ hãi, nếu như có lựa chọn khác thì không có ai nguyện ý ở lại nơi này.
Nhìn vô số người nối đuôi nhau rời đi, trong lòng hai người Triển Hồng Đồ thầm kêu dáng tiếc, nhưng bọn họ cũng không có biện pháp gì khác.
Sau khi đám người Hạ Nhất Minh quay lại đây, bọn họ cũng không tiếp tục đại khai sát giới nữa. Cho nên giờ phút này dư nghiệt của Hải Thiên môn khẳng định sẽ trà trộn vào trong đó để rời khỏi thành.
- Hai vị, Hải Thiên thành ngày sau sẽ là của hai phái các người. Hạ Nhất Minh tủm tỉm cười nói:
- Chúc mừng chúc mừng.
hai người Triển Hồng Đồ lập tức nói những lời khách sáo.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh đột nhiên ngưng lại, nói:
- Hải Thiên môn bây giờ đã giống như chó nhà có tang, nhất định sẽ yếu thế, không biết hai vị ngày sau định làm như thế nào ?
Hai vị tôn giả hơi ngẩn người ra, sau một lát, Chân Vãn Khanh nói:
- Hạ tôn giả, Linh thứu cốc chúng ta luôn an phận trong lãnh địa của mình, đối với bên ngoài cũng không có dã tâm.
Triển Hồng Đồ lo lắng một chút nói:
- chân tôn giả nói không sai , kỳ thật bản môn cũng không có bao nhiêu dã tâm, có được một phần ba khu vực như vậy cũng đủ rồi.
Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu, bộ mặt tươi cười lộ ra vẻ cao thâm khô lường.
Trong lòng hai người Triển Hồng Đồ không yên, nhưng không đoán ra được ý tứ của Hạ Nhất Minh, chỉ biết cười khổ trong lòng chứ chẳng khác được.
Hạ Nhất Minh cao giọng nói:
- Triển huynh, sư phụ của Đông Thành đã tới, hắn muốn mau chóng nhìn thấy Đông Thành, mời ngươi theo ta trở về.
Hắn nói cũng không lớn , nhưng ngữ khí vô cùng kiên định. Nguồn: http://truyenfull.xyz
Triển Hồng Đồ vội vàng nói:
- Hạ huynh nói chính là, nếu...
Hắn đột nhiên dừng lại, giống như đang nói bị ai đó cầm dao cắt vào động mạch cổ một cách đột ngột vậy. Sau đó, hắn kinh ngạc nhìn Sở Hao châu, ánh mắt lộ thần sắc phức tạp nói:
- Sư phụ Hoắc Đông Thành chẳng lẽ chính là Sở huynh sao?
Hạ Nhất Minh cười tủm tỉm nói:
- Như thế nào ? Chẳng lẽ Triển huynh muốn hoành đao đoạt ái sao?
Triển Hồng Đồ nghĩ tới Sở Hao Châu đã đạt tới cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên, nhất thời cả người run lên, vội vàng nói:
- Hạ huynh chớ nói giỡn như thế, tiểu đệ nào có gan làm như thế ?
Hạ Nhất Minh lúc này mới hài lòng gật đầu:
- hạ vị, Sở huynh lần đầu tiên thu đồ đệ, Hoắc Đông Thành cũng là đại đệ tử, ngày sau sẽ kế thừa toàn bộ y bát của Sở huynh. Cho nên lần này quay về chọn ngày lành tháng tốt để cho Đông Thành bái sư a.
Sở Hao Châu chau mày nói:
- Hạ lão đệ, còn lựa chọn ngày tháng làm gì? Ta thấy hôm nay chính là ngày tốt nhất.
Hạ Nhất Minh tức giận liếc mắt nhìn lão một cái, bất quá khi nhìn ra được ánh mắt lo lắng của đối phương không khỏi than nhẹ một tiếng:
- Sở huynh, Đông Thành ở trong Kiền Sơn thành, hắn không chạy thoát đâu.
Sở Hao Châu cố chấp lắc đầu:
- Khi còn chưa bái sư, lão phu còn không yên tâm.
Dứt lời hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe lên tinh quang:
- Chân tôn giả, Triển tôn giả, lão phu muốn hai vị Kiền Sơn thành trước một chuyến, thuận tiện giúp lão phu chuẩn bị điển lễ thu đồ đệ, không biết ý hai vị thế nào ?
Chân Vãn Khanh cùng Triển Hồng Đồ nào có gan cự tuyệt, lập tức tươi cười đáp ứng, bât quá ánh mắt hai người nhìn thoáng qua Hải Thiên thành, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.
Sở Hao Châu khẽ gật đầu:
- Lão phu còn có chút sự tình muốn làm, hai vị xin cứ tự nhiên. Hy vọng khi lão phu tới Kiền Sơn thành mọi việc đã được hai vị chuẩn bị tốt.
Trong lòng hai người Triển Hồng Đồ không khỏi ớn lạnh, bọn họ đoán ra được ý nghĩ của Sở Hao Châu, nhưng lúc này có giết bọn họ cũng không dám nói một lời nghi vấn.
Chân Vãn Khanh ngẩng đầu lên kêu một tiếng, linh thứu từ trên không lập tức đáp xuống, hai người thi lễ với Sở Hao Châu cùng Hạ nhất Minh rồi lập tức lên lưng linh thứu bay đi.
Lời nói của Sở Hao Châu tuy bình thản, nhưng rõ ràng có ý trục khách, để cho hai người bọn họ không dám có ý định đứng lại.
Hạ Nhất Minh nhìn linh thứu đang rời xa, kinh ngạc nói:
- Sở đại ca, ngươi vì sao lại đuổi bọn họ đi.
Sở Hao Châu cười hắc hắc:
- Lão đệ, ta mang ngươi tới một địa phương tốt.
Hắn xoay người rời đi, nhanh chóng tiến vào trong thành , cả hai xuyên qua đại điện đã bị xụp đổ, đi tới trước một dãy phòng ốc trong Hải Thiên thành.
Hai tai Hạ Nhất Minh hơi động, lập tức nghe được chỗ này không còn một bóng người nào.
Phỏng chừng những người ở nơi này đều có liên quan tới Hải Thiên môn, cho nên mới chạy trốn hết rồi.
Sở Hao Châu thở dài một tiếng nói:
- Lão đệ, nơi này chính là bảo khố ngày xưa của bổn môn.
Nghĩ khí của hắn có chút bi thương nói:
- Tiên Linh sơn nhất mạch bị diệt môn, đã có truyền thừa hơn ba ngàn năm, ở trong Đông Hải này tuyệt đối là môn phái đầu tiên. Ba ngàn năm thu gom bảo tàng đều cất dấu ở nơi này.
Lúc này hạ Nhât Minh mới biết được vì sao Sở Hao Châu lại đuổi hai người Triển Hồng Đồ đi, nếu là chính mình thì cũng sẽ lựa chọn tương tự mà thôi.
Sở Hao Châu lắc đầu, từ trong tưởng niệm thoát ra, hắn đi nhanh tới trước một căn phòng.
Nơi này là có bốn căn phòng bình thường, khôgn khác gì những nơi khác, Sở Hao Châu dựa theo trí nhớ của mình đi vào trong một căn phòng lớn.
Trong phòng thờ phụng bức tượng của chiến thần, thứ này ở Kiền Sơn môn cùng Hoắc gia cũng có, đây tựa hồ như là một nhân vật nổi tiếng ở Bồng Lai tiên đảo.
Sở Hao Châu hướng về phía bức tượng cung kính, sau đó tiến lên, đi tới sau lưng bức tượng, lục lọi một lúc lâu mới lần mò ra được cơ quan, hơi tác động vào lập tức xuất hiện một chiếc động khẩu.
Hắn cất tiếng cười to, tiến nhập vào bên trong động khẩu, Hạ Nhất Minh tò mò đi theo sau, rất nhanh hai người đã đi tới đáy động.
Nhưng mà, sau khi tới nơi này, nụ cười trên gương mặt Sở Hao Châu lập tức biến mất.
Ở đáy động trống rỗng không có bất cứ đồ vật gì.
Hai mắt Sở Hao Châu lộ vẻ tức giận nói:
- Lâm Nghi Vũ đáng chết, hắn khẳng định đã đem những đồ vật ở đây đi nơi khác.
Lão tức giận hừ một tiếng:
- Lão đệ, chúng ta tìm một phen, nhất định phải tìm ra được bảo khố của Hải thiên môn.
Hạ Nhất Minh hơi suy nghĩ một chút, vỗ ngực thề thốt nói:
- Việc này giao cho đệ xử lý đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.