Một tháng trôi qua, tất cả mọi người đều trở lại điểm dừng chân, lẳng lặng chờ đợi. Tất cả bọn họ tới Tây Bắc chính là để đến Sinh Tử giới. Cuối cùng thì cũng tới ngày hôm nay, nếu nói trong lòng không có chút hồi hộp thì đúng là nói dối.
Vì vậy, cho dù trong số mọi người có người nào đó hơi kích động một chút thì cũng chẳng có ai để ý. Ánh mắt của Hác Huyết và Phương Thịnh nghiêm nghị, ngay cả nụ cười khi nói chuyện với người khác cũng có chút miễn cưỡng. Nhưng vào lúc này, cũng chẳng có người nào hoài nghi bọn họ.
Thực tế, trong lòng hai người đó cũng không giữ được bình tĩnh. Mặc dù vị Sơn Đính nhân kia đã cam đoan một cách chắc chắn rằng khi tới bên ngoài Luân Hồi chi địa, Ngũ Hành Đại Luân Hồi chi hoa của Hạ Nhất Minh sẽ mất đi uy lực vốn có. Đến lúc đó, với sự liên thủ của ba Tôn giả chắc chắn có thể đánh gục được Hạ Nhất Minh.
Hơn nữa, trong tay bọn họ còn có một cái bảo khí siêu cấp của Hô Duyên Ngạo Bác nên cuộc ám sát lần này cũng chắc thêm vài phần. Tuy nhiên, khi ánh mắt bọn họ liếc nhìn Hạ Nhất Minh vẫn có phần sợ hãi.
Một nhân vật thần bí như hắn thực sự có thể dễ dàng bị ám sát như thế hay sao?
Mang theo mối lo lắng trong lòng, hai người bọn họ đi theo Ngã Văn Bân tới trước Sinh Tử giới.
Khi tất cả xuất hiện trước Sinh Tử giới, bầu trời cũng vừa hửng sáng. Tuy nhiên tất cả đều biết Sinh Tử giới chỉ đến trưa mới có thể mở ra. Sau đó một canh giờ, nó sẽ tự động đóng lại. Còn người đi vào trong đó, chỉ cần không chết thì trong vòng một tới ba tháng sẽ lần lượt xuất hiện trong cánh rừng rậm này. Trong cánh rừng rậm đó ẩn chứa một thứ lực lượng thần bí khiến cho người ta sợ hãi.
Ngày xưa, những người bên ngoài núi cùng với bộ tộc Đồ Đằng tranh đoạt Sinh Tử giới. Khi ở gần cánh rừng, không có một bên nào có ý đánh tới cũng bởi nó.
Lúc bọn họ dừng lại ngoài sơn cốc cũng nhìn thấy tộc nhân bộ tộc Đồ Đằng xuất hiện ngay lập tức.
Lần này, số lượng tộc nhân bộ tộc Đồ Đằng trở thành Tôn giả cũng không nhiều. Kể cả Hùng Vô Cực và Hồ Đặc Nhĩ Đức cũng chỉ có năm người mà thôi.
Nhưng phía Ngã Văn Bân không có người nào dám coi thường. Bởi tuy bọn họ chỉ có năm người nhưng lại có tới năm con thánh thú. Xét về mặt thực lực cũng tương đương với mười vị Tôn giả.
Hơn nữa, thánh thú hoàn toàn khác với con người. Con người khi đi vào Sinh Tử giới có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu thì còn phải nhờ vào ngộ tính và cơ duyên. Nhưng thánh thú chỉ cần đi vào đó thì sau khi đi ra chắc chắn thực lực của chúng sẽ tăng lên rất nhiều. Chính thức trở thành siêu cấp linh thú.
Mỗi bên chiếm một vị trí bên ngoài sơn cốc, trông như giằng co lẫn nhau, nhưng không hề có bên nào vượt qua ranh giới.
Quả thật trước giờ Sinh Tử giới mở ra mà còn có người có ý khiêu khích thì chắc chắn kẻ đó sẽ bị hai bên tiêu diệt. Chẳng có người nào lại muốn trước khi Sinh Tử giới mở ra lại có chuyện. Cho dù là Hác Huyết có âm mưu từ trước cũng không hề muốn. Mặt trời từ từ di chuyện tới trên đỉnh đầu.
Đúng vào lúc đó, trong nháy mát cả khu rừng chợt phát sáng. Ánh sáng từ trên trời phủ xuống hết sức tự nhiên khiến cho cả khu rừng toát lên một vẻ thần bí.
Đám người Hạ Nhất Minh ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn quanh. Bất cứ người nào đối diện với cảnh tượng đó cũng đều cảm thấy ngây ngất.
Vũ Mạc Phi thở ra một hơi thật dài, nói:
- Không ngờ! Kiếp này lão phu còn có lần thứ hai được nhìn thấy cảnh này.
Thanh âm của hắn tràn ngập sự cảm khái. Lời nói hoàn toàn thực tâm không hề có chút giả dôi. Hoa Thụy Kim và Ngã Văn Bân cũng gật đầu. Mặc dù bọn họ cũng là lần thứ hai nhìn thấy cảnh này, nhưng biểu hiện của bọn họ cũng chẳng khác đám người Hạ Nhất Minh là mấy.
Có lẽ, ngay cả cao thủ thần đạo sáng tạo ra thần tích này cũng phải bị cảnh tượng trước mắt thu hút.
Từ từ, tất cả những tia sáng từ trên trời hội tụ hết vào sơn cốc trước mặt mọi người.
Đám người Hạ Nhất Minh tập trung nhìn về phía trước.Áp lực phat ra từ sơn cốc hoàn toàn biến mất, thay thế toàn bộ không gian là vô vàn tia sáng rực rỡ. Ban đầu, từ hai đầu sơn cốc còn có thể nhìn thấy loáng thoáng bóng người phía bên kia, nhưng chỉ trong nháy mắt, ánh sáng đã hoàn toàn che khuất, không còn nhìn thấy đối phương được nữa.
Một nguồn năng lượng mạnh mẽ từ trong sơn cốc chợt phát ra ngoài.
Vào lúc này, nếu có người từ trên cao nhìn xuống có thể thấy được một cái vòng tròn năng lượng đang khuếch tán ra xung quanh, tới tận bìa rừng mới biến mất.
Trong nháy mắt, toàn bộ cánh rừng tràn ngập một loại lực lượng, trở nên lung linh huyền ảo. Sau đó, ánh sáng trong sơn cốc dần trở nên ổn định không còn dao động nữa.
Đến lúc này, tất cả mọi người cùng thở ra một hơi thật dài. Đặc biệt là Hạ Nhất Minh lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng hoành tráng đó lại càng thêm kích động.
- Thần tích! Đây đúng là thần tích. – Đặng Triệu Thần kêu lên một tiếng nho nhỏ:
- Ta cứ nghĩ cao thủ thần đạo chỉ có trong truyền thuyết nhưng đến bây giờ mới tin vào điều đó. Chỉ có cao thủ thần đạo mới có thể làm được điều này.
Tất cả mọi người đều nhìn nhau cười. Có điều, trong ánh mắt mỗi người lại lóe lên sắc thái khác nhau. Có thể làm ra điều này chỉ trừ cao thủ thần đạo ra, quả thực cũng không còn người nào khác.
Ngã Văn Bân dậm chân một cái, nói:
- Theo cổ thư ghi lại, cao thủ thần đạo đã bày ra một tòa đại trận trong khu rừng rậm nguyên thủy này. Cứ cách một khoảng thời gian, khi địa trận đã hấp thụ đủ năng lượng liền tự động mở ra Sinh Tử giới. – Hắn thở dài một hơi, tiếc nuối nói:
- Đáng tiếc, ban đầu không ai biết tới điều này. Cho đến khi phát hiện ra, thì tất cả dấu vết trong rừng đã biến mất, ngay cả một chút dấu vết cũng không còn.
Vũ Mạc Phi gượng gạo nói:
- Ngả huynh! Việc này cũng chẳng có gì đáng tiếc. Ta có thể khẳng định cái trận đó vẫn chưa hề có chút tổn thất. Nhưng nếu không có cao thủ thần đạo bày trận hay dẫn đường, thì cái trận đó cơ bản là vô dụng.
Mọi người chỉ trầm ngâm một chút rồi gật đầu. Một cái trận to lớn như thế nếu không có cao thủ thần đạo chủ trì, chỉ sợ bất cứ người nào cũng không dám khẳng định có thể bố trí thành công, chưa nói gì tới việc di chuyển nó đi chỗ khác.
Hai mắt Hoa Kim Thụy vẫn chăm chú nhìn vào vầng sáng trong sơn cốc, chợt nói:
- Các vị! Thời gian đã tới. Các ngươi có thể tiến vào.
Tất cả mọi người đều nghe thấy đều rùng mình một cái. Trong sơn cốc tràn ngập ánh sáng nhưng nó không hề khiến cho người ta chói mắt.
Ngã Văn Bân không cười nữa, nghiêm nghị nói:
- Các vị! Sinh Tử giới đã mở ra. Các người có thể tiến vào. Có điều, lão phu xin nhắc lại một lần: Người nào đi vào đều tùy theo cơ duyên và ngộ tính mà có thể lĩnh ngộ được điều gì đó hay không. Quan trọng nhất chính là không được tới Luân Hồi chi địa. – Hắn dừng lại một chút, nghiêm túc nói:
- Tiến vào luân hồi, chỉ có đi mà không có về. Các vị hãy nhớ lấy.
Tất cả mọi người đều rùng mình một cái. Mặc dù chưa bước vào Sinh Tử giới, nhưng Luân Hồi chi địa đã như hiện ra trước mắt.
Ngã Văn Bân quan sát nét mặt mọi người, hài lòng gật đầu. Đã nhắc như thế mà vẫn còn có người đi tới Luân Hồi chi địa thì đúng là tìm chết, không trách người khác được.
Ba vị Tôn giả dẫn đường nhìn nhau, gật đầu một cái, cùng lui lại sau mấy bước. Ba người cùng lúc khom người, chắp tay, nói:
- Chúc các vị thuận buồm xuôi gió. Chúng ta sẽ đợi ở ngoài rừng.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.xyzDứt lời, ba người bọn họ cùng xoay người sóng vai đi hướng về phía ngoài rừng mà đi.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau. Lệ Giang Phong cười to, nói:
- Các vị! Phụ tử chúng ta xin đi trước một bước. – Phụ tử hai người bọn họ một trước một sau, bước vào trong luồng sáng.
Vầng sáng chỉ lóe lên một chút rồi sau đó liền trở lại bình thường. Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau. Vầng sáng đó giống như một con quái thú đang há miệng. Sau khi hai người đi vào một chút, chỉ dao động nhẹ một cái rồi trở lại bình thường.
Cảnh tượng đó khiến cho tất cả cảm giác lạnh gáy. Cho dù là người có vô số kiến thức cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
Hác Huyết và Phương Thịnh nhìn nhau, cười ha hả rồi ôm quyền thi lễ với mọi người. Sau đó sóng vai đi vào.
Hai huynh đệ Vũ gia cũng cười to nói:
- Bằng hữu Nam Cương đã đi vào. Chúng ta cũng không thể để mất thể diện.
Hai huynh đệ bọn họ nhanh chóng bước vào luồng sáng tiến vào sơn cốc. Kỳ Liên song ma cũng bám sát theo sau, cùng lúc bước vào.
Cuối cùng chỉ còn có Hạ Nhất Minh và Kim Chiến Dịch.
- Hạ huynh! Có nhớ ước định chúng ta hay không? – Kim Chiến Dịch trầm giọng hỏi.
Hạ Nhất Minh cười ngạo nghễ nói:
- Kim huynh! Ta nhất định sẽ sớm đột phá tới cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên. – Kim Chiến Dịch mỉm cười nói:
- Chúng ta so đấu một chút.
Cũng may lúc này bên ngoài chỉ còn có hai người bọn họ. Nếu để cho đám tân Tôn giả mà nghe thấy nhất định sự kính trọng của họ lại tăng thêm vài phần.
Vừa mới trở thành Tôn giả tam hoa không lâu đã nghĩ tới cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên, hơn nữa lại còn đánh cược với nhau. Nếu là người bình thường thì đúng là không biết tự lượng sức mình.
Tuy nhiên, nét mặt hai người bọn họ tràn ngập sự tự tin. Bởi cả hai đều tự tìm lấy một con đường đột phá riêng cho bản thân, nên rất tự tin vào chính mình có thể lĩnh ngộ ý niệm, quang hóa thần binh đạt tới cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên.
Cuối cùng, cả hai liếc mắt nhìn nhau. Ánh mắt đầy sự quyết tâm, bước vào Sinh Tử giới.