Vũ Thần

Chương 712: Nghi hoặc



Đưa tay sờ gáy, Hạ Nhất Minh cảm thấy đầu rất đau. Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh. Đến lúc này hắn mới hoàn toàn tỉnh táo. Hơn mười bốn vị tôn giả có mặt trong cứ điểm đang đứng quanh nhìn hắn chằm chằm.
Một người vừa mới tỉnh táo lại, đột nhiên phát hiện bản thân bị hơn mười vị tôn giả nhìn như thế, thì cho dù kẻ đó có là ai đi chăng nữa cũng không kịp thích nghi.
Cũng may, Hạ Nhất Minh cũng không phải là Chu Thất Bát nếu không vào lúc này cũng chẳng có sức mà đứng lên. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Kim huynh! Bách huynh! Có chuyện gì vậy? - Hạ Nhất Minh hoài nghi hỏi.
Đứng bên cạnh hắn chính là Kim Chiến Dịch và Bách Linh Bát. Cũng chỉ có hai người họ là gần với hắn nhất.
Kim Chiến Dịch cũng không nói chuyện. Bách Linh Bát tiến tới trước mặt Hạ Nhất Minh, hắn giơ hai ngón tay ra trước mặt hỏi:
- Bao nhiêu?
- Hai. - Hạ Nhất Minh ngạc nhiên trả lời.
Bách Linh Bát lại giơ bốn ngón tay lên:
- Đây?
- Bốn. - Hạ Nhất Minh ngơ ngác nói nhanh.
Bách Linh Bát hài lòng gật đâu. Hắn bỏ tay xuống, nói:
- Bình thường rồi.
Nét mặt Hạ Nhất Minh ngơ ngác không hiểu có chuyện gì xảy ra. Kim Chiến Dịch vốn đã coi Bách Linh Bát như một nhân vật đỉnh cao của nhân đạo, nên nếu gã đã nói thế thì chắc chắn không thể nhầm lẫn được. Vì vậy, hắn kéo Hạ Nhất Minh về phía mình, đưa mắt nhìn một lượt rồi hỏi:
- Hạ huynh! Ngươi cảm thấy thế nào?
Hạ Nhất Minh giạt mình. Bách Linh Bát biểu hiện quái dị cũng mặc nhưng vì sao Kim Chiến Dịch cũng như thế? Nhất thời hắn nhớ tới khi mình tỉnh dậy, quang cảnh xung quanh hết sức bừa bãi, liền mơ hồ đoán rằng việc này có liên quan tới mình.
Hít một hơi thật sâu, Hạ Nhất Minh kiểm tra lại cơ thể. Sau khi chân khí lưu chuyển một vòng nét mặt hắn cảm thấy hết sức vui mừng.
Hắn cảm giác được một cách rõ ràng kinh mạch trong cơ thể đã có một sự thay đổi rất lớn. Nếu như trước kia, khi hắn cảm nhận bên trong cơ thể có thể thấy được mức độ dẻo dai của chúng. Nhưng lúc này, hắn không còn thấy có cảm giác đó nữa.
Kinh mạch của hắn như bị hòa tan, không còn cảm giác tồn tại. Nhưng sự thay đổi đó đối với hắn như chẳng có gì ảnh hưởng. Nếu không phải hắn tập trung cảm nhận thì chỉ sợ cũng chẳng nhận ra điều đó.
Chân khí trong cơ thể tiếp tục lưu chuyển một lát, hắn mới cảm giác được sự tồn tại của kinh mạch. Nhưng lúc này, mức độ chứa đựng chân khí của nó so với trước kia đã có một sự thay đổi long trời lở đất.
Hạ Nhất Minh nhíu mày. Thân thể của chính mình đột nhiên có sự thay đổi như thế khiến cho hắn nhất thời có cảm giác không yên. Mặc dù, hắn có cảm giác không có gì xấu. Nhưng bất luận kẻ nào sau khi tỉnh lại mà đột nhiên lại cảm nhận được sự khác lạ như thế cũng đều không thể bình tĩnh được.
Kim Chiến Dịch lo lắng hỏi:
- Hạ huynh! Có cái gì khác thường hay không?
Hạ Nhất Minh gật đầu, nói:
- Kinh mạch của ta không giống như bình thường.
Hắn vốn định nói thêm rằng vấn đề nhỏ này mình có thể giải quyết. Nhưng mấy lời đó không thể nào nói ra ngoài được. Kinh mạch trong cơ thể không hiểu tại sao lại biến mất, thay thế vào đó là một loại khác. Loại chuyện như thế này, cho dù thế nào cũng không thể nói là nhỏ.
Hai mắt Kim Chiến Dịch tỏa sáng, nói:
- Kinh mạch của ngươi đã bị quang hóa toàn bộ?
- Quang hóa? - Hạ Nhất Minh giật mình, cảm ứng lại một chút. Hắn thầm khen Kim Chiến Dịch dùng từ đó quả thực hết sức chính xác.
Kinh mạch của hắn quả thật đã bị quang hóa. Chân khí lưu chuyển trong kinh mạch sẽ có được tốc độ nhanh hơn trước rất nhiều.
Hắn mấp máy môi, ánh mắt có phần hoài nghi. Với trí tuệ của hắn, sau khi bản thân kích thích sự phẫn nộ trong lòng lên tới mức cao nhất liền bị mất đi sự tỉnh táo. Sau khi tỉnh lại, không biết tại sao mọi người lại nhìn hắn với ánh mắt như thế. Nếu không có chuyện gì thì chắc chắn chẳng ai lại đi nhìn hắn như vậy.
Hắn quay đầu nhìn quanh, trong lòng cảm thấy lo lắng, hỏi:
- Kim huynh! Ở đây có chuyện gì xảy ra?
Kim Chiến Dịch dở khóc, dở cười nói:
- Ngươi không nhớ rõ hay sao?
Hạ Nhất Minh lắc đầu, trầm giọng nói:
- Quả thực đệ không nhớ rõ. Chẳng những không biết nơi này xảy ra chuyện gì mà cũng không rõ tại sao kinh mạch trong cơ thể lại trở nên như vậy.
Đôi môi Kim Chiến Dịch có chút run run nhìn nét mặt Hạ Nhất Minh. Trong lòng hắn vô vàn cảm xúc. Không ngờ ngay cả chuyện quang hóa thần binh mà hắn cũng không nhớ rõ.
Vào lúc này, tất cả những người đứng xung quanh cũng thầm than trong lòng. Nhớ tới việc Hạ Nhất Minh mất đi sự tỉnh táo nhưng vẫn có thể thi triển Thần Toán thuật một cách xuất thần nhập hóa. Sau đó, hắn lại còn quang hóa thần binh thành công, khiến cho lồng ngực mọi người lại đập thình thịch.
Kim Chiến Dịch thở dài một tiếng, nói:
- Hạ huynh đệ! Đánh cuộc giữa hai chúng ta, ta là người thua.
Hạ Nhất Minh ngơ ngác hỏi lại:
- Chúng ta đánh cuộc cái gì?
- Trở thành tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên. - Kim Chiến Dịch chầm chậm nói từng chữ một.
Hạ Nhất Minh há to miệng. Hắn nhớ lại cái cảm giác về kinh mạch trong cơ thể vừa rồi, hai mắt tỏa sáng, nói:
- Ta quang hóa thần binh rồi hay sao?
Kim Chiến Dịch chậm rãi gật đầu. Ánh mắt hắn có chút mất mát nhưng đồng thời có cả sự vui mừng vì bằng hữu có thể đột phá.
Trái tim Hạ Nhất Minh đập thình thịch. Vào lúc này, tai hắn chẳng còn nghe thấy thứ gì xung quanh. Tinh thần hắn đã rơi vào một trạng thái cực kỳ hưng phấn. Mất một lúc, Hạ Nhất Minh mới cố gắng kìm chế bản thân mà bình tĩnh lại.
Bất cứ một người tu luyện nào trên thế giới, sau khi tỉnh dậy lại biết rằng trong giấc ngủ mình đã trở thành một cường giả tiên thiên thì cái cảm giác sung sướng đó chắc chắn là không thể tả nổi.
Mà vào lúc này, Hạ Nhất Minh có thể quang hóa thần binh. Khó khăn của việc này còn khó hơn việc từ hậu thiên tiến lên tiên thiên gấp trăm ngàn lần. Vì vậy, sau khi hắn xác nhận bản thân không nghe lầm thì niềm vui lại càng gấp bội.
Hít một hơi thật sâu, Hạ Nhất Minh nhắm mắt, lẳng lặng cảm giác sự thay đổi trong cơ thể. Trong kinh mạch đã quang hóa đang cuồn cuộn một thứ lực lượng vô cùng vô tận. Mỗi một cái tế bào có cảm giác hết sức thư thái. Đấy cũng là do thứ lực lượng mạnh mẽ mới được sinh ra kích thích khiến cho hắn có được cảm giác như vậy.
Hắn bình tĩnh xuất ngũ hành hoàn trong đan điền ra cầm trên tay. Hai mắt Hạ Nhất Minh sáng ngời. Quả nhiên vụ hóa thần binh không thể so sánh với nó. Mặc dù sự thay đổi chỉ cách nhau một chút mà thôi, nhưng một chút nho nhỏ đó cũng đủ để quyết định thành bại trong cuộc đời.
Trong nháy mắt khi ngũ hành hoàn xuất hiện trên tay, Hạ Nhất Minh chợt cảm giác được một sự thay đổi rất lớn. Hắn cùng với cái thế giới bên trong ngũ hành hoàn đã hòa hợp hơn rất nhiều.
Nếu như trước kia Hạ Nhất Minh có thể cảm giác được sự tồn tại của nó và mượn từ đó một ít lực lượng thì bây giờ, hắn đã dung hợp thêm một bước nữa với nó.
Trong nháy mắt, hắn liền thừ người ra. Hạ Nhất Minh có thể cảm nhận được mình đã nhìn thấy được một cánh cửa đi lên tới đỉnh núi.
Lực lượng của thế giới...hoàn toàn là lực lượng của thế giới mới.
Chỉ có điều, bản thân đã nhìn thấy được cánh cửa, nhưng khoảng cách tới đó vẫn còn quá xa. Hơn nữa, để mở ra được cánh cửa đó vẫn còn rất nhiều khó khăn. Cũng giống như người đang đi trong rừng, nhìn thấy phía xa có một cái chùa nhưng để tới được đó lại vô cùng khó khăn và vất vả.
Sau khi thấy ngũ hành hoàn xuất hiện trong tay Hạ Nhất Minh, trống ngực mọi người lại đập thình thịch, hai mắt trở nên nóng rực.
Có lẽ, vừa rồi bọn họ còn đang suy nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể giết chết được vị thiên tài đó một cách hợp tình hợp lý. Nhưng sau khi Hạ Nhất Minh quang hóa thần binh thành công, suy nghĩ của họ liền xoay ngược một trăm tám mươi độ. Giờ phút này, ý nghĩ duy nhất trong đầu bọn họ chính là muốn xem xem, ngũ hành hoàn sau khi quang hóa sẽ có uy lực như thế nào?
Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng khua ngũ hành hoàn. Hắn có thể cảm nhận được lực lượng bên trong nó đã có một sự thay đổi rất lớn. Tuy hắn có thể cảm nhận được sự thay đổi đó, nhưng vẫn không có cách nào xác định được sự thay đổi đó đến mức độ nào.
Chẳng cần phải nghĩ ngợi, quần áo trên người Hạ Nhất Minh như có một luồng gió thổi qua, lập tức căng phồng.
Khí thế trên người hắn từng chút từng chút một ngưng tụ. Quang mang từ ngũ hành hoàn tỏa ra cũng bắt đầu càng thêm rực rỡ.
Cặp mắt của tất cả mọi người cùng phát sáng. Bọn họ đã nhận ra Hạ Nhất Minh muốn thử xem sau khi quang hóa thần binh, uy lực của nó đã tăng đến mức độ nào.
Chân khí cuồn cuộn lưu chuyển khắp toàn thân rồi được Hạ Nhất Minh rót hết vào trong ngũ hành hoàn.
Vào lúc này, hắn chợt cảm nhận được lực lượng mà cao thủ thần đạo ngày xưa đã lưu lại trong ngũ hành hoàn. Cũng nhờ có thứ lực lượng đó tồn tại mà mới có thể khiến cho ngũ hành hoàn tiến tới cảnh giới thần khí.
Sau một khắc, một vòng sáng thật lớn từ ngũ hành hoàn bay lên cao.
Vòng sáng đó giống hệt như một mặt trời đỏ rực tỏa ra ánh sáng chói mắt. Uy áp từ trên cao ép xuống khiến cho hai chân mọi người cũng bắt đầu run rẩy.
Sắc mặc của bọn họ cùng thay đổi. Ngay cả Ngả Văn Bân cũng phải đờ người trước uy áp từ vầng sáng. Ngay cả Thần Toán tử đại nhân được xưng là đệ nhất cao thủ Ngũ Khí Triều Nguyên chỉ sợ cũng không bằng...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.