Dùng mắt thường cũng có thể thấy luồng lôi điện tách ra làm hai, nháy mắt phóng tới.
Chân khí khổng lồ như Phá hoại thần, bất cứ vật gì trên đường nó lướt qua kết cục đều là hủy diệt, hơn tốc độ nhanh như tia chớp khuếch tán ra.
Trên không trung vang lên vô số âm thanh bạo liệt, hai tay Hạ Nhất Minh run lên, trong lòng thầm kêu may mắn.
May hắn đã từng chứng kiến Vũ Phi Dương ẩn giấu thần binh lợi khí trong mưa máu, cũng chứng kiến Hoàng Tuyền Lão tổ sử dụng cát bụi ẩn dấu binh khí, nên hắn mới xuất hiện cảm giác hoài nghi khí tức âm u kia.
Quả nhiên bên trong cất giấu thứ không muốn để người khác biết.
Mặc dù Hạ Nhất Minh không biết thứ này ra sao, nhưng cũng biết chúng tuyệt đối không đơn giản.
Chỉ là lúc này dưới uy lực của Lôi Chấn Tử kết hợp cùng Lôi điện đã hoàn toàn đánh nát thứ đó, thậm chí một chút cát bụi cũng không còn.
Lôi điện liều mạng cắn nuốt Bạch thạch, khí tức suy yếu trên thân thể nó chậm rãi hồi phục. Bạch thạch nhanh chóng chuyển hóa thành lực lượng, khiến bốn vó nó lập tức vững vàng trở lại.
Theo sau không đợi Hạ Nhât Minh phân phó, nó lập tức tung vó, như tia chớp chạy đi.
Mặc dù tốc độ của nó không đạt tới cực hạn nhưng so với bình thường nhanh hơn rất nhiều.
Trên không trung, Cát Mà Phàm Thù thân thể chợt bay cao hơn, hướng phía chân trời như phi kiếm vọt tới.
Dưới chân lão một luồng lôi điện khổng lồ gắt gao đuổi riết, tận tới khi bay lên cao mười trượng nó mới âm thầm tiêu tán. Nhưng trong hư không lưc này thỉnh thoảng lóe lên một vài luồng lôi điện tím sẫm.
Sắc mặt Cát Ma Phàm Thù rốt cuộc thay đổi, lão vốn tưởng rằng tên tiểu bối kia không thể chạy thoát, không ngờ hắn âm thầm tính toán, ngược lại mang cho lão sự bất ngờ.
Hắn ra mặt đối địch kỳ thực là để hấp dẫn sự chú ý của lão, mặt khác để hai đầu Thánh thú kia có thời gian ngưng tụ lực lượng lôi điện khổng lồ.
Bất quá khi nghĩ tới luông lôi điện vừa rồi, ngay cả lão cũng không khỏi cảm thấy kinh hãi.
Bởi vì ngay cả bản thân lão cũng không nắm chắc, nếu thật sự bị lôi điện kia cuốn vào, lão còn có thể bình an trở ra không?
Ánh mắt khẽ đảo, vẻ mặt Cát Ma Phàm Thù trầm xuống.
Hạ Nhất Minh đoán không sai, trong khí tức âm u kia, kỳ thực ẩn giấu một sinh vật bay lơ lửng.
Sinh vật này giống như Hấp huyết trùng, một khi bám vào thân thể sinh vật sẽ liều mạng chui vào phía trong.
Sức sống của chúng vô cùng cường hãn, cho dù sử dụng chân khí đánh vào cũng khó lòng tiêu diệt hay xua đuổi. Trừ khi sử dụng phương pháp Ngưng huyết thuật nhất mạch bí truyền, nếu không bị sinh vật này công kích không ai có thể chịu được.
Chỉ là sinh vật này cũng có một khuyết điểm chí mạng, chính là bản thân chúng không thể phi hành, chỉ có thể đợi người khác chạy tới mới có thể bám vào, sau đó tiến hành công kích.
Cát Ma Phàm Thù sở dĩ lấy số lượng lớn sinh vật này bày thiên la địa vọng chính vì muốn nhìn vẻ kinh hãi của đám người Hạ Nhất Minh khi đột phá qua đám vụ kia.
Không ngờ Lôi điện một kích giải quyết mấy vạn sinh vật, một con cũng không để lại.
Mặc dù sinh vật này uy lực cực lớn nhưng đồng dạng là việc bồi dưỡng ra chúng vô cùng khó khăn.
Ngay cả bản thân lão dùng trăm năm thời gian cũng chỉ tạo ra vài vạn đầu mà thôi, lúc này tâm huyết như nước chảy về đông.
Kết quả này khiến trong lòng lão không khỏi đau đớn, thân hình chớp động đã lập tức bay đi.
Trong lòng lão lúc này đã chính thức nổi sát ý, cỗ sát ý trăm năm qua chưa từng xuất
hiện.
Sau khi Lôi điện cùng Hoàng Tuyền Lão tổ rời khỏi, một bóng người từ đỉnh núi đằng xa
vội vàng phóng tới.
Diện mạo anh tuấn của người này có chút âm trầm, đích thị là người vừa trở lại từ Tây Bắc, Hác Huyết. Hắn vừa từ trong nhập đỉnh tỉnh lại đã vội vàng chạy tới nơi này, nhưng đập vào mắt chỉ là một trường hỗn độn.
Nhìn mặt đất đen kịt, cùng không trung mơ hồ lóe lên vài tia lôi điện rất nhỏ, sắc mặt hắn không ngừng biến đổi.
Ánh mắt khẽ chuyển trên mặt đất xa xa hắn thấy được một người, không khỏi có chút ngẩn ra.
Người này thân thể cháy đen , rõ ràng bị lực lượng lôi điện đả thương. Nhưng điều khiến hắn kinh ngạc chính là thân thể người này khẽ giật như còn một chút khí tức sinh mệnh.
Trong lòng hắn mừng rỡ, bất quá nhìn kỳ lập tức thở dài không nói lên lời.
Trước ngực một vết thương chí mạng, vêt thương này chạy thẳng qua tim, cho dù Thần đạo cao thủ cũng đừng mong cứu được. Lúc này sở dĩ còn chưa chết xem chừng là lực lượng lôi điện kích thích.
Nguồn: http://truyenfull.xyz- Cát Ma huynh.
Âm thanh rất nhỏ từ miệng người này phát ra, sắc mặt Hác Huyết khẽ biến, không chút do dự ôm người này chạy về Cửu U.
Có thể mở miệng gọi Lão tổ tông là
" Cát Ma huynh" khẳng định thân phận người này không nhỏ, hơn nữa cùng Lão tổ tông nhất định có giao tình.
Lấy thực lực của Cửu U Hoàng Tuyền muốn cứu sống một người chết chắc là không thể, nhưng để người đó sống thêm vài ngày không phải là không có khả năng.
Nếu đã vậy chi bằng chờ Hoàng Tuyền Lão tổ trở về rồi quyết định sau.
*****
Hạ Nhất Minh cưỡi trên lưng Lôi điện không ngừng tiếp thêm Bạch thạch cho nó, tốc độ Lôi điện càng lúc càng nhanh hơn, bốn chân càng lúc càng chứa đầy lực lượng.
Nhưng ngay lúc này Hạ Nhất Minh cảm nhận được một cỗ khí tức nguy hiểm từ phía sau truyền tới.
Hắn quay đầu nhìn lại, trong lòng đầy hoảng sợ.
Trên bầu trời một bóng đen bay tới, tốc độ của bóng đen này thậm chí so với Lôi điện còn nhanh hơn một bậc.
Nếu Lôi điện khi ở trạng thái sung mãn, cho người này phi hành trên không nó cũng nắm chắc khả năng so sánh. Nhưng lúc này Lôi điện vừa mới vắt kiệt sức, bởi thế khoảng cách hai bên nhanh chóng thu lại.
Mặc dù Hoàng Tuyền Lão tổ còn chưa đuổi tới nhưng sát ý phô thiên cái địa vẫn bộc lộ rõ ràng, khiến thân thể Hạ Nhất Minh như hãm hầm băng, không khỏi rùng mình ớn lạnh.
Trong lòng hắn kinh hoàng,nghĩ không ra vì sao người này lại nổi sát ý như thế.
Bất qua Hạ Nhất Minh càng hiểu rõ hơn, lúc này bất luận thế nào cũng không được để lão đuổi kịp, nếu không mạng nhỏ của hắn thật sự phải để lại.
Chỉ là khoảng cách hai bên càng lúc càng thu hẹp, càng lúc càng gần mà Hạ Nhất Minh sắc mặt càng lúc càng trắng bệch.
Cát Ma Phàm Thù ánh mắt lóe lên, lão đã đi tới phạm vi công kích, cổ tay khẽ đảo, một quang mang hiện ra. Vung tay lên, nhất thời quang mang bẳn thẳng tới phần mông Lôi điện.
Mặc dù đầu thành thú này hủy đi tâm huyết vô số năm của lão, nhưng lôi điện lực lượng cường đại như vậy khiến hắn có chút tán thưởng, cũng vì thế mà muốn bắt sống xem có cơ hội thuần hóa hay không.
Nhưng đạo quang mang này vừa bắn tới, lập tức một bóng đen dưới bụng Lôi điện nhảy ra, bóng đen này đưa tay lập tức đã cản lại đạo quang mang kia.
Lôi điện vẫn tiếp tục chạy, thậm chí càng lúc càng nhanh hơn.
Mà phía sau bọn họ, không biết Bách Linh Bát từ khi nào nấp dưới bụng Lôi điện, chủ động nhảy ra.
Cát Ma Phàm Thù hừ lạnh một tiếng, lão mặc dù kinh ngạc trước Ẩn nặc thuật của người kia nhưng lúc này đã không còn chút lưu tình nào nữa.
Vô số quang mang trên người lão chiếu tới thân thể Bách Linh Bát, mạnh mẽ ghim chặt
gã tại chỗ, một đôi tay nhẹ nhàng vỗ tới, vô thanh vô tức khiến kẻ khác khó lòng phòng bị.
Cát Ma Phàm Thù trong lòng tràn ngập sát ý, muốn lập tức đem vị Ngũ khí Tôn giả này đánh gục nếu sử dụng phi kiếm e rằng không hiệu quả, không băng tự mình ra tay tốt hơn.
Bách Linh Bát bình tĩnh đưa tay đỡ một chưởng này.
Nhưng cách tay Cát Ma Phàm Thù không ngờ uốn lượn quấn quanh gã.
Khớp xương tu luyện tới tình trạng khiến cánh tay như trường xà, e rằng trong thiên hạ chỉ có vị Tổ tông thích khách này.
Nhưng cánh tay Bách Linh Bát cũng đồng thời uốn lượn, cánh tay gã so với Hoàng Tuyền Lão tổ mềm càng thêm mềm mại, càng thêm cứng rắn hơn.
Cát Ma Phàm Thù ánh mắt ngưng lại, người này cổ quái như vậy, so với Hạ Nhất Minh còn khó chơi hơn vài phần.
Cánh tay lão bỗng nhiên mạnh mẽ bạo phát lực lượng cường địa, chấn bay cánh tay của Bách Linh Bát.
Bách Linh Bát mặc dù lực lượng cường đại nhưng so với vị Nhân đạo đỉnh cấp cường giả này dĩ nhiên không sánh bằng.
Đây là lực lượng Cửu trọng thiên, không phải thứ gã có thể so đo.
Theo sau Cát Ma Phàm Thù tiên lên một bước, bàn tay lão trở lên đen như sắt, hơn nữa mơ hồ phát ra xú khí.
Một chưởng này nhanh như chớp đánh thẳng về phía ngực Bách Linh Bát.
Bách Linh Bát đưa tay đỡ lại, mặc dù ngăn chặn nhưng lực lượng này thực sự quá mạnh khiến ngay cả cánh tay gã cũng bị đẩy ngược vào trong.
Một lượng lớn độc khí xâm nhập vào trong thân thể Bách Linh Bát, đây là lượng dộc đủ để tiêu diệt bất cứ vị Ngũ khí Tôn giả nào trong nháy mắt, cho dù là Bách Linh Bát cũng cảm thấy khó chịu nổi.
Tựa hồ run lên vài lần, rốt cuộc Bách Linh Bát cũng bất động, cặp mắt như bảo thạch không còn chút thần thái nào, đầu gục xuống thân thể không còn chút khí tức sinh mạng nào.
Mặc dù trên thân thể gã vốn không có khí tức sinh mạng nhưng lúc này xem bộ dạng của gã thật sự khiến người ta quên chuyện lúc trước.
Cát Ma Phàm Thù buông tay, Bách Linh Bát trước mặt lão chậm rãi ngã ra đất, thân thể vấn không nhúc nhích.
Cát Ma Phàm Thù đối với một chưởng này vô cùng tin tưởng, kết quả này nằm trong dự tính của lão, ngay cả liếc mắt cũng không thèm, lão xoay người đuổi theo Lôi điện đã chạy xa xa.
Nhưng lão không biết, ngay khi lão vừa rời đi, Bách Linh Bát dường như không chút thương tổn đứng dậy. Ánh mắt gã nhìn lại thân thể, quang mang lóe lên như sửa đổi thứ gì, sau đó tiêu sái bay đi.