Sau khi thân ảnh Ngân man vương tiêu tan, Lôi điện hài lòng nhìn lại khỏa nội đan nằm trên đất tựa hồ như mong chờ ảo ảnh Ngân man vương lần nữa xuất hiện.
Đương nhiên nguyện vọng này không thể thực hiện được.
Hạ Nhất Minh yết hầu khẽ giật, nói:
- Bách huynh. Lôi điện không việc gì chứ?
- Hẳn là không có việc gì.
Bách Linh Bát lấy giọng nói vô cùng hiếm gặp xác định.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc quay đầu nhìn, chỉ thấy đôi mắt Bách Linh Bát lóe lên tinh quang chói lọi như dò xét điều gì.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.xyz- Ngươi làm gì vậy?
Hạ Nhất Minh nghi hoặc hỏi.
Bách Linh Bát dừng lại trong giây lát, quang mang trong đôi mắt chậm rãi thu lại, nói:
- Thì ra trên thế giới này quả thật có linh hồn tồn tại.
Hạ Nhất Minh giật mình, nói:
- Sinh vật đương nhiên là có linh hồn, nếu không sao có trí tuệ.
Bách Linh Bát khẽ lắc đầu, nói:
- Trong thế giới của ta, linh hồn tồn tại không thể nắm bắt.
Gã nói tiếp:
- Không gian này cùng nơi của chúng ta khác nhau. Lực lượng sinh vật cường đại cũng khác biệt, bởi vậy trên thế giới này linh hồn bằng cách nào đó có thể hiện hình rõ rệt.
Hạ Nhất Minh cười khổ không thôi. Hắn không có hứng thú thảo luận vấn đề này, nếu có khả năng, hắn thà tình nguyện tu luyện võ đạo nhàm chán, tăng thêm tu vi còn hơn.
Chiếc sừng Lôi điện lại lần nữa phát sáng, theo sau tia điện mau chóng bay tới khỏa nội đan dưới chân.
Bất quá lúc này rõ ràng khác biệt, khỏa nội đan sau khi bị tử điện vờn quanh rõ ràng đã chậm rãi thu nhỏ.
Dưới lực lượng lôi điện công kích, phảng phất như vô số nhát dao chém lên, khiến nội đan dần hóa thành bột phấn.
Chút bột này sau khi xuất hiện được Lôi điện hấp thu không chút lãng phí vào miệng.
Cùng lúc đó trên thân thể bạch mã xuất hiện vô số tia điện, hơn nữa khuếch tán về bốn phương tám hướng.
Hạ Nhất Minh sắc mặt khẽ biến, hai tay vung lên, Ngũ sắc quang mang lóe lên nhất thời bao phủ Ngân man vương, lập tức thi thể quái thú này đã biến mất vô tung.
Mặc dù Lôi chấn tử cùng nội đan trên thi thể Ngân man vương đã được lấy ra nhưng thi thể Thánh thú đồng dạng là tài liệu luyện đan cùng đoán tạo vô cùng quý hiếm. Đối với Hạ Nhất Minh mà nói, tác dụng của chúng hơn xa người thường có thể sử dụng. Huống hồ thi thể cường đại như Ngân man vương, nếu bị lôi điện của bạch mã phá hủy, khi đó có hối cũng muộn.
Làm xong hết thảy, Hạ Nhất Minh nhanh chóng xoay người lại, theo sau không khỏi ngẩn ra. Bách Linh Bát cùng bảo trư lúc này không ngờ đã chạy ra xa hơn.
Trong lòng hắn thầm mắng một câu, thân thể cũng bắn ngược ra sau.
Lôi điện trên thân thể bạch mã càng lúc càng mãnh liệt hơn, trong không trung vang lên tiếng nổ đặc thù. Quang mang tím sẫm giống như một đầu trường xà uốn lượn trên mặt đất như vĩnh viễn không ngừng lại.
Hạ Nhất Minh quay sang, dứt khoát túm cổ bảo trư. Tiểu tử này rất nhạy cảm với nguy hiểm, cứ ôm chặt nó là hơn.
Bảo trư bất mãn lầm bầm vài tiếng, ánh mắt cũng nhiều thêm vài phần lo lắng.
Mặc dù bọn họ đều biết, nội đan Ngân man vương khẳng định ẩn chứa lôi điện lực lượng khổng lồ, nhưng thấy được bộ dạng lúc này của bạch mã, trong lòng Hạ Nhất Minh cùng bảo trư đồng thời xuất hiện cảm giác bất an mãnh liệt.
Nội đan này thật sự quá cường đại rồi.
Nếu đơn thuần nói về uy lực lôi điện, tử điện của bạch mã tựa hồ mạnh mẽ hơn.
Nhưng thể tích hai bên chênh lệch quá lớn, nếu phá vỡ đầu bạch mã, nội đan lấy ra to bằng nắm tay đã là phi thường giỏi.
Nhưng nội đan Ngân man vương chỉ cần nhìn cũng đủ biết chênh lệch này lớn cỡ nào.
Thân thể lớn hình thành nội đan cùng lôi điện lực lượng lớn, điều này hoàn toàn được biểu hiện qua thi thể Ngân man vương.
- Lôi điện sẽ không gặp nguy hiểm gì chứ?
Hạ Nhất Minh thì thào nói.
Trên tay hắn khẽ dụng lực, bảo trư lập tức trợn mắt há miệng, liều mạng lắc đầu.
Có lẽ bởi vì nguyên nhân cùng có được huyết mạch Thần thú, sự tin tưởng của nó với Lôi điện đã đạt tới tình trạng bất biến.
Sau hồi lâu, lôi điện trên sừng bạch mã nhất thời ngưng lại, cùng lúc đó trên mặt đất, nội đan Ngân man vương đã tiêu hao hoàn toàn, không còn lưu lại chút dấu vết.
Hạ Nhất Minh ánh mắt khẩn trương quan sát thân thể bạch mã. Mặc dù giờ phút này trên người nó lôi điện vẫn vờn quanh, nhưng Hạ Nhất Minh có thể thông qua kẽ hở giữa những tia điện quan sát tình huống bạch mã.
Người thường thấy những tia điện lóe lên như vậy không hoa mắt đã là rất giỏi, nhưng đám người Hạ Nhất Minh khác biệt, ngay cả bảo trư cũng trợn tròn hai mắt lẳng lặng nhìn.
Sau hồi lâu, thân thể Lôi điện đột nhiên lảo đảo, theo sau chậm rãi ngồi xuống.
Trái tim Hạ Nhất Minh nhất thời trầm xuống, từ khi hắn cùng Lôi điện quen biết, trừ lần trọng thương trước đây, nó chưa từng hành động như vậy.
Cho dù lúc ngủ, Lôi điện cũng chưa từng chủ động nằm trên mặt đất.
Nhưng lúc này sau khi hấp thu phần lớn tinh hoa nội đan, trên thân thể nó rõ ràng đã phát sinh biến hóa, bởi vậy mới chủ động ngã ra trên đất.
Một tia điện từ hư không bạo phát quanh thân thể nó, bao trùm cả mặt đất nơi bạch mã đang nằm. Nhìn tia điện như thực thể tràn đầy tính hủy diệt, Hạ Nhất Minh sắc mặt vô cùng ngưng trọng.
Hắn biết đây là do bạch mã không thể khống chế lực lượng lôi điện, bởi vậy mới bắt đầu phóng thích ra ngoài.
Từng đạo điện mang bạo phát trên thân thể Lôi điện khiến bầu trời nơi này như sáng lên.
Lúc này thân thể Lôi điện giống như mặt trời nhỏ, tỏa ra ánh sáng chiếu soi hết thảy.
Một cỗ khí tức mạnh mẽ trầm ổn trên thân thể Lôi điện theo sau truyền tới, cỗ lực lượng cường đại này phóng lên không trung, nhanh chóng bao phủ lấy hòn đảo nhỏ.
Cảm nhận uy áp cường đại tới từ Lôi điện, ánh mắt Hạ Nhất Minh lộ rõ vẻ kinh hỉ.
Nếu như Lôi điện hoàn toàn có thể hấp thu lực lượng này, như vậy uy lực của nó mạnh mẽ hơn rất nhiều. Nhưng nếu uy lực cường đại này không được khống chế cẩn thận, cho dù không chết người nhưng không thể tránh cho bản thân trọng thương.
Giờ phút này trong lòng Hạ Nhất Minh mơ hồ cảm thấy hối hận.
Nếu như hắn không đưa ra nội đan Ngân man vương cấp cho Lôi điện, mà luyện chế thành đan dược, lần lượt để nó hấp thu, hẳn Lôi điện sẽ không rơi vào tình huống nguy hiểm này.
Mặc dù khẳng định sẽ tổn thất một phần lực lượng nhưng so với tâm trạng lo lắng lúc này tốt hơn rất nhiều.
Lấy bạch mã làm trung tâm, đoàn lôi điện dũ phát cường đại hơn nhưng mơ hồ có dấu hiệu thu liễm lại.
Hạ Nhất Minh trong lòng chợt xuất hiện dự cảm không tốt, mà ngay khi dự cảm này xuất hiện, bảo trư lập tức từ trong lòng hắn nhảy ra, ngay cả một câu cũng không nói, liều mạng chạy ra biển.
Không chút nghĩ ngợi, Hạ Nhất Minh hai chân dụng lực, thân thể xoay tròn giữa không trung, lúc này hắn mới phát hiện, thì ra không phải bảo trư chạy trốn đầu tiên mà là Bách Linh Bát quỷ dị không biết từ khi nào đã xuất hiện ngoài biển mang theo bộ dạng chờ đợi.
Áp lực phía sau đột ngột tăng mạnh, giờ phút này trên người Lôi điện uy áp thậm chí không kém chút nào so với Hoàng Tuyền Lão tổ.
Theo sau một tiếng nổ thật lớn vang lên, từng đạo lôi điện phô thiên cái địa khuếch tán về bốn phương tám hướng.
Lúc này đây lực lượng lôi điện đã vượt qua cực hạn của bạch mã, ngay cả Hạ Nhất Minh khi cảm nhận được lực lượng này cũng không khỏi sởn gai ốc.
Nếu hắn bị lực lượng này đánh trúng, kết quả hẳn bi thảm không nghi ngờ.
Hạ Nhất Minh trong lòng hoảng hốt, thân thể trên không trung khẽ động, cứ như thế biến mất tại chỗ.
Bảo trư đang liều mạng chạy trốn nhưng tốc độ của nó xem ra kém hơn tốc độ lôi điện khuếch tán. Mắt thấy lôi điện sắp đánh trúng, phía sau bảo trư đột nhiên một đạo nhân ảnh, cứ thế túm bảo trư vào lòng, đồng thời Ngũ sắc quang mang liều mạng bạo phát, ngưng tụ thành bảo giáp bao bọc toàn bộ.
- Ầm...
Khi lôi điện tiếp xúc cùng Ngũ sắc bảo giáp, tiếng nổ thật lớn vang lên. Thân thể Hạ Nhất Minh bị bộ cỗ lực lượng mạnh mẽ đánh bật đi.
Cũng không biết bao xa, hắn đã rơi xuống mặt biển, chỉ cảm thấy cả người đau như dần, khớp xương kêu răng rắc như tùy thời có thể gãy vụn.
Ngũ sắc bảo giáp chậm rãi thu lại lộ ra thân thể Hạ Nhất Minh cùng bảo trư.
Một đôi tay kim loại chợt xuất hiện túm lấy một người một trư kéo khỏi mặt nước.
Hạ Nhất Minh cả người lấp lóe điện mang có thể nhìn rõ bằng mắt thường.
Lực lượng lôi điện thật quá cường đại, thậm chí vượt ngoài dự tính của Hạ Nhất Minh. Bất quá nếu không vì bảo trư, hắn khẳng định đã chạy xa hơn, cũng không thể xuất hiện bộ dạng chật vật như lúc này.
Bảo trư lúc này chậm rãi ủi ủi chiếc mũi dài lên người Hạ Nhất Minh.
Cẩn thận đánh giá tên tiểu tử này vài lần, lúc này hắn mới yên tâm, ít nhát tên này không chịu chút thương tổn nào.
Hắn quay đầu nhìn lại phía đảo nhỏ không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí...