Vũ Thần

Chương 83: Chiêu lãm



Năm mới qua đi, Đại thiếu gia Hạ gia trang đã cưới về nữ nhi của Trình gia.
Bất quá trong những ngày năm mới vừa qua, kẻ khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi nhất chính là Lục thiếu gia của Hạ gia. Năm mới qua đi, toàn bộ gia đinh của Hạ gia trang đều phát hiện địa vị của Lục thiếu gia ở trong gia trang bây giờ còn có thể so sánh với Đại lão gia Hạ Thuyên Tín. Ngay cả là lão tổ tông Hạ Vũ Đức, mỗi lần nhìn thấy Hạ Nhất Minh đều có dáng vẻ tươi cười, cho dù hắn đưa ra yêu cầu gì cũng không một chút do dự đáp ứng, ngay cả một lời nói nặng cũng không.
Những đệ tử thế hệ thứ ba của Hạ gia cũng bắt đầu chậm rãi tiếp nhận việc này, khi đứng ở trước mặt Hạ Nhất Minh đều trở nên câu nệ hơn rất nhiều.
Tất cả nguyên nhân đều là do Lâm Đào Lật chính miệng đánh giá Hạ Nhất Minh là thiên tài số một của toàn bộ Lâm Lang quận.
Chính vì điều này, cùng với việc Hạ Nhất Minh biểu hiện ra tu vi cửu tầng nội kình, khiến cho uy vọng của hắn đạt tới một tầm cao mới, ở trong Hạ gia trang chỉ còn kém có một mình lão gia tử Hạ Vũ Đức.
Nhưng mà, không ai nghĩ đến, trong lòng bọn họ Lục thiếu gia của Hạ gia không có gì là không làm được, thì vị thiên tài của chúng ta đang phải sầu mi khổ kiếm giải quyết vấn đề về loại pháp ấn do hắn chỉnh sửa ra.
Căn cứ theo Phục Địa Ấn, Hạ Nhất Minh đã thay đổi lộ tuyến nội kình, sáng tạo ra một loại ấn pháp mới đặt tên là Tàng Châm Ấn. Tuy chưa được thông qua thực chiến kiểm nghiệm, nhưng tốt xấu gì cũng do hắn tự mình sáng tạo ra.
Thế nhưng đối với loại ấn pháp quỷ dị Vân Vũ Ấn của Lâm Đào Lật, hắn lại có cảm giác thúc thủ vô sách.
Tuy rằng trong lúc cùng Lâm Đào Lật giao thủ, Vân Vũ Ấn đã để lại trong lòng Hạ Nhất Minh ấn tượng sâu sắc. Thế nhưng cùng với Phục Địa Ấn được tiếp xúc nhiều lần lại bất đồng, hắn chính thức tiếp xúc với Vân Vũ Ấn cũng chỉ có một lần kinh nghiệm mà thôi. Thời gian còn lại, tuy rằng bị Vân Vũ Ấn nhiều lần công kích thế nhưng kinh nghiệm thu hoạch được lại rất nhỏ.
Sau khi phản hồi Hạ gia trang, Hạ Nhất Minh lại muốn một lần nữa trở lại Huyền thành tìm cách giao thủ với Lâm Đào Lật để bắt hắn sử dụng Vân Vũ Ấn.
Đương nhiên, những suy nghĩ này hắn cũng chỉ để ở trong đầu chứ không thật sự làm theo.
Tuy rằng Hạ Nhất Minh rất muốn đánh lại một trận, nhưng hắn nhưng cũng biết, nếu như thực sự làm như vậy, thì chờ đợi hắn ở nhà sẽ là những oán giận ngập trời.
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Hạ Nhất Minh ở trong mật thất của mình, hai tay vô ý thức diễn luyện Tàng Châm Ấn, đồng thời tự hỏi về Vân Vũ Ấn thần kỳ.
Đột nhiên, trong tai nghe được tiếng chuông thanh thúy của mật thất vang lên.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc nhìn ra phía cửa mật thất, hôm nay hắn đã không còn là Lục thiếu gia như trước kia.
Một khi hắn tiến nhập vào mật thất tu luyện, cho dù là đích thân gia gia hắn Hạ Vũ Đức tới cũng không rung chuông gọi hắn ra.
Khẽ cau mày Hạ Nhất Minh nghĩ: "Chẳng lẽ trong gia trang xảy ra đại sự sinh tử tồn vong? Bằng không tại sao lại có người đến phá rối mình tu luyện."
Thân hình hắn chớp động, sau một khắc đã ly khai mật thất.
Hắn dù sao cũng là con cháu của Hạ gia, nếu Hạ gia thực sự gặp phải sự tình khó có thể giải quyết, như vậy hắn tuyệt đối sẽ không chú ý đến bất cứ việc gì mà giúp đỡ một tay.
Vừa đi tới ngoài sân, Hạ Nhất Minh lập tức thấy Ngũ ca Hạ Nhất Chương đang đứng ở đó.
Thời gian trước khi hắn còn chưa tiến giai tới lục tầng nội kình, quan hệ giữa hắn và Ngũ ca đều như nước với lửa. Thế nhưng từ khi thực lực của hắn như hỏa tiễn đề thăng, quan hệ của bọn họ lại trở nên rất hòa thuận, cứ như trước kia chưa từng xảy ra việc gì.
Theo sự chênh lệch về thực lực giữa hai người càng ngày càng lớn, cảm giác cừu thị cũng sớm theo đó tan thành mây khói.
Đối với Hạ Nhất Minh mà nói, những ký ức hồi nhỏ đó đã khắc sâu vào trong tâm trí, được hắn cho là những đoạn ký ức cay đắng nhất của tuổi ấu thơ.
Mà ở trong mắt Hạ Nhất Chương, Hạ Nhất Minh hôm nay đã trở thành người có địa vị cao cao tại thượng, không thể xâm phạm, hắn thậm chí còn không có dũng khí đố kỵ. Chính như khi bằng hữu thân cận của mình, nếu hắn có thành tích cao hơn mình, khẳng định trong lòng ngươi sẽ sinh ra sự đố kỵ. Nhưng nếu hắn bước lên vị trí cao hơn, nơi mà chúng ta không thể với tới, lúc ấy trong lòng chúng ta sẽ không còn sự đố kỵ với hắn nữa, những gì xảy ra lúc trước cũng tan biến vào hư không.
- Ngũ Ca, huynh gọi đệ có việc gì thế?
Hạ Nhất Minh mỉm cười hỏi.
Hạ Nhất Chương trịnh trọng gật đầu, nói:
- Lục đệ, gia gia sai huynh đến nói với đệ, Trình phủ có người đến tìm đệ, người đó tên là Lâm Đào Lật.
- Lâm Đào Lật?
Trong đôi mắt Hạ Nhất Minh lộ ra một tia kinh hỉ, thân hình hắn khẽ nhoáng lên, nhất thời tiêu thất tại chỗ:
- Ngũ ca, đệ đi trước đây.
Hắn đang suy nghĩ xem nên hay không nên ra ngoài tìm Lâm Đào Lật để giao thủ một lần nữa, người này đi đầu không đi lại tới Hạ gia, tất nhiên là khiến Hạ Nhất Minh mừng rỡ rồi.
Thấy thân hình Hạ Nhất Minh như quỷ tự mị tiêu thất ngay trước mắt, Hạ Nhất Chương hít một ngụm lãnh khí, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi. Đến lúc này, hắn đã hoàn toàn bỏ ý định tranh thắng thua với Lục đệ của mình.
Từ nhỏ đã sống trong Hạ gia trang, Hạ Nhất Minh coi như chỉ cần nhắm mắt lại cũng có thể mò được đường đi.
Mấy lần nhấp nhô, hắn đã đi đến đại sảnh. Bởi vì hắn biết, khi tiếp những nhân vật trọng yếu, gia gia đều đi đến nơi này để biểu thị lòng kính trọng với khách.
Lâm Đào Lật với thân phận Đại công tử Lâm gia của Lâm Lang quận đủ để cho gia gia hắn phải đích thân ra tiếp đón.
Hạ Nhất Minh vừa tiến nhập đại sảnh, hắn lập tức thấy được Lâm Đào Lật đang ngồi trên vị trí khách quý. Hai mắt hắn sáng lên, nói:
- Lâm huynh tới vừa đúng lúc, có phải huynh muốn tỷ thí lại với ta một phen nữa không?
Lâm Đào Lật đang ngồi ở trong đại sảnh an ổn như núi nghe thấy vậy ngẩn người ra, lập tức trên mặt hiện lên nét cười khổ, nói:
- Hạ huynh nói đùa rồi.
Trong lòng hắn thầm cảm thán, nếu trước đây có người rỉ tai nói cho hắn biết, sau này hắn phải ở trước mặt một thiếu niên mười lăm tuổi cam tâm tình nguyện xưng huynh gọi đệ, hắn khẳng định sẽ không tin. Thế nhưng hôm nay được chứng kiến thực lực của Hạ Nhất Minh, hắn đột nhiên có chút hiểu được, thiếu niên này vì sao so với chính mình lại có thực lực cường đại hơn.
Có thể, trong thế giới của Nhất Minh thập phần đơn giản, trong toàn bộ thế giới đó đã tràn ngập ý nghĩ truy cầu võ đạo, mới có thể dứt bỏ hết thảy mọi việc để tập trung vào một mục đích duy nhất, đấy là lý do tại sao hắn có thực lực như ngày hôm nay.
Trong nháy mắt này, hắn ước ao mình được giống như Hạ Nhất Minh. Nguồn truyện: Truyện FULL
Từ nhỏ sinh trưởng trong một tiểu thế gia, tuy rằng không có khả năng được hưởng thụ điều kiện tu luyện của các đại thế gia, loại công pháp tu luyện cũng có hạn chế. Thế nhưng ở trong những tiểu thế gia như vậy, tâm tình có thể đặt lên toàn bộ con đường võ đạo, không cần phải để tâm tới chuyện tình của gia tộc, càng không phải phân tâm tranh đấu nội bộ, đây mới là điều hắn mong muốn.
Hạ Vũ Đức ho nhẹ một tiếng, dở khóc dở cười nói:
- Nhất Minh, không được vô lễ, Lâm công tử lần này tới đây chủ yếu là muốn gặp cháu.
Hạ Nhất Minh giật mình, vô ý thức nói:
- Lâm huynh phải quay trở về sao?
- Đúng vậy.
Lâm Đào Lật thở dài một tiếng, nói:
- Vốn ta cũng muốn ở lại đây thêm một thời gian nữa, nhưng trong gia tộc xảy ra chuyện, ta đành phải tự mình quay về xử lý.
Vẻ mặt Hạ Nhất Minh có chút tiếc nuối, tâm sự này của hắn là hoàn toàn phát ra từ nội tâm, cũng không có chút giả trang nào, nhất thời lại khiến cho Lâm Đào Lật hiểu nhầm, còn tưởng rằng thiếu niên này đã coi hắn là bạn chí thân chí cốt.
Nếu để hắn biết, Hạ Nhất Minh chỉ bởi vì hắn ra đi, khiến cho Nhất Minh không thể tiếp tục mơ tưởng tới Vân Vũ Ấn của hắn nữa. Thì khẳng định hắn sẽ tại chỗ này cắt đoạn ân tình, từ nay sẽ không gặp mặt nữa.
- Hạ huynh, chúng ta hai người vừa gặp đã thân, nếu huynh không chê thì hãy tới Lâm gia ta ở lại một thời gian.
Lâm Đào Lật thịnh tình mời chào.
Ngồi ở ghế thủ tịch, nhã thần lão gia tử Hạ Vũ Đức khẽ đổi, sau đó lại trở lại bình thường.
Lão sống gần cả một đời người cũng không lãng phí, vừa nghe thấy vậy đã hiểu được tâm tư của Lâm Đào Lật, hắn là đang muốn mới chào tương lai của Hạ gia.
Nhưng rất đáng tiếc, lão sẽ không đồng ý việc này xảy ra.
Không chờ lão mở miệng, Hạ Nhất Minh đã là không chút do dự nói:
- Lâm huynh, đệ hiện tại một lòng một dạ muốn tu luyện, không muốn bởi vì phải đi ra ngoài mà đình chỉ tu luyện.
Lâm Đào Lật mỉm cười nói:
- Hạ huynh, cùng ta đồng hành, cũng không khiến tu luyện của ngươi bị đình chỉ. Hơn nữa ta hứa hẹn với ngươi, ngươi nếu nguyện ý trở thành hộ pháp trưởng lão cho Lâm gia, thì bảo khố bí tịch sẽ mở ra một cách vô điều kiện với ngươi.
Hắn đã nhận định Hạ Nhất Minh là một vũ si, nên lập tức xuất ra thành ý lớn nhất cảu mình.
Lâm gia là thế gia có lịch sử lâu đời, số lượng bí tịch trong bảo khố cực kỳ kinh người, đủ khiến cho bất kỳ vũ si nào phải động tâm.
Quả nhiên, hai mắt Hạ Nhất Minh sáng lên, hắn hỏi:
- Bí tịch bảo khố của Lâm gia có bảo gồm cả Phục Địa Ấn và Vân Vũ Ấn huynh thi triển chứ
- Không sai, hơn nữa cũng không chỉ có hai loại ấn pháp này.
Lâm Đào Lật bình tĩnh nói:
- Hai loại ấn pháp này đều nằm trong một bộ tiên thiên chiến kỹ, thế nhưng mỗi người có thể chất bất đồng, có thể tu luyện tiên thiên chiến kỹ đều là long phượng, kỳ lân trong gia tộc. Muốn không bước vào cảnh giới tiên thiên mà đem bộ tiên thiên chiến kỹ học hết toàn bộ là việc không có khả năng. Ta luyện hơn mười năm cũng chỉ có thể nắm giữ hai chiêu thức trong đó, không biết huynh đệ có thể tu luyện tới thức thứ mấy?
Hai mắt Hạ Nhất Minh mở lớn, hắn cực kỳ muốn nói cho đối phương biết, hắn bảo chứng có thể đem toàn bộ chúng học hết.
Thế nhưng những lời vừa lên đến vừa miệng, đã bị hắn nuốt trở lại. Quay đầu, ánh mắt Hạ Nhất Minh chăm chú nhìn về phía gia gia, hắn đã động tâm, chỉ cần xem lại thái độ của gia gia nữa thôi.
Hạ Vũ Đức thở dài một tiếng, đột nhiên nói:
- Lâm công tử, ý tốt của ngài chúng tax in tâm lĩnh.
Sắc mặt Lâm Đào Lật hơi đổi, sau đó nói:
- Lão gia tử, ta biết làm như vậy có chút lỗ mãng, thỉnh ngài tha thứ, chúng ta cũng không có ý tứ cướp đi Hạ huynh, hơn nữa khi Hạ huynh trở thành trưởng lão hộ pháp của Lâm gia chúng ta, cũng vẫn có thể kế thừa truyền thừa của Hạ gia a.
Hạ Vũ Đức lắc đầu, nói:
- Lâm công tử, ngài hiểu lầm rồi.
Hắn cười khổ một tiếng, nói:
- Nói thật một điều với ngài, ngài hẳn đã biết Hạ gia trang là do lão phu ở bốn mươi năm trước, chỉ bằng một đại quan đao gây dựng lên cơ nghiệp. Thế nhưng ngài có biết trước đó lão phu là người từ nơi nào tới không?
Thần tình Lâm Đào Lật ngưng trọng nói:
- Tại hạ cũng muốn thỉnh giáo ngài.
Hạ Vũ Đức đứng lên, hướng phương xa, chắp tay nói:
- Lão phu trước khi tới đây từng là đệ tử ký danh của Hoành Sơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.