Vũ Thần

Chương 856



Ngũ Hành Luân Hồi Chi Hoa cùng với ảo ảnh của Bạch Mã đều đồng thời tấn công về phía Phất Lan Khắc Lâm.
Đây là do Hạ Nhất Minh cùng với Bạch Mã tập trung tinh thần vào khí tức của Phất Lan Khắc Lâm, sau đó phóng xuất ra công kích ẩn chứa gần như toàn bộ lực lượng của bọn họ.
Phất Lan Khắc Lâm bởi vì đang khiếp sợ vì bị Hạ Nhất Minh hai lần khám phá ra hành tung, cho nên lòng tin của lão cũng bắt đầu có chút dao động.
Chỉ một chút sơ hở đó của lão thôi đã bị Hạ Nhất Minh phát hiện ra, hắn nhanh chóng quyết định bộc phát ra toàn bộ thực lực của mình. Nếu không hắn thật khó có thể đảm bảo được vị giáo hoàng Thần Điện này sẽ có xuất thêm ra được bao nhiêu thứ cổ quái nữa.
Thần Điện đã truyền thừa không biết bao nhiêu lâu, cho nên bọn họ thu thập được rất nhiều thứ tốt khiến cho không ai có thể tưởng được.
Sắc mặt Phất Lan Khắc Lâm rốt cuộc đã thay đổi, khí tức của lão đã hoàn toàn bị đối phương khóa lấy, giờ phút này lão đã biết mình không thể tránh né một đòn này. Hai mắt lão lóe lên quang mang kỳ dị, từ trong miệng vang lên những tiếng kêu như quỷ khóc, sau đó dồn xuống sức xuống hai chân đẩy bật Chiến Ưng xuống phía dưới.
Xung quanh người lão chân khí giống như bão tố bắt đầu xoay tròn, từng đạo quang mang từ trên người hắn toát ra xung quanh tạo thành một khoảng không gian án sáng.
Ảo ảnh của Bạch Mã Lôi Điện tại lúc cùng Vũ gia lão tổ đối chiến đã biểu hiện ra lực lượng có thể khiến cho Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả phải chạy trối chết.
Mặc dù Vũ gia lão tổ không thể sử dụng uy lực của thần binh, nhưng thực lực của lão không có nửa điểm giả dối. Bây giờ lại còn có thể Hạ Nhất Minh phóng xuất ra Ngũ Hành Luân Hồi Chi Hoa, cho dù là trong tay Phất Lan Khắc Lâm cầm thêm Quang Minh chi trượng cũng khó có thể thừa nhận được một kích này.
Đối với mưu tính lần này, Hạ Nhất Minh có lòng tin rất lớn sẽ thành công.
Khi lực lượng do nhân thú hợp nhất phát ra tiến vào trong vùng không gian ánh sáng kia, ảo ảnh của Bạch Mã nhất thời bạo liệt, mà Ngũ Hành Luân Hồi Chi Hoa cũng mượn lực nổ của nó mà làm cho khoảng không gian đó bị phá vỡ.
Nhưng bọn họ rất nhanh phát hiện ra sau phiến không gian đó không còn có tung tích của Phất Lan Khắc Lâm.
Bọn họ cũng không có gặp bất cứ lực cản trở cường đại nào như tưởng tượng, phía sau khoảng không gian ánh sáng đó vị giáo hoàng bệ hạ đã biến mất không còn dấu vết.
Trong lòng Hạ Nhất Minh cả kinh, tinh thần có hắn tập trung cao độ lên người Phất Lan Khắc Lâm nhưng thủy chung vẫn không thấy được lão rời đi. Giờ phút này, Bảo Trư cũng mở to đôi mắt nhỏ của nó nhìn khắp chung quanh, nhưng nó cũng không phát hiện ra được bảo vật cường đại nào quanh đây. Vậy Phất Lan Khắc Lâm đã biến mất đi đâu?
Một ý niệm vừa hiện lên trong đầu thì hắn đã thấy được tất cả Quang chi lực và lôi điện bạo liệt bắt đầu tiêu tán. Tựa hồ như trong luồng quang mang có một loại lực lượng thần kỳ nào đó làm cho Lôi chi lực nhanh chóng biến mất.
Chỉ một lát sau, tất cả Quang chi lực cùng Lôi chi lực đều biến không còn bóng dáng, ở nơi đó chỉ còn lại Ngũ Hành Luân Hồi Chi Hoa của Hạ Nhất Minh đang tung bay.
Không gian nơi này ba động một cách quỷ dị, sau đó thân hình của Phất Lan Khắc Lâm dần hiện ra.
Hạ Nhất Minh yên lặng cảm nhận luồng lực lượng kỳ dị ba động đó, rồi sắc mặt hắn dần trở nên khó coi.
- Không gian chi lực, ngài dĩ nhiên còn có thể sử dụng lực lượng của không gian? - Hạ Nhất Minh kinh ngạc hỏi.
Trong thế giới này, lực lượng Không Gian là loại lực lượng duy nhất mà con người không thể nắm giữ. Cho dù là thời đại Thần Đạo cũng chỉ có người trong Thần Đạo mới có thể sử dụng lực lượng cường đại này.
Bất quá cũng chỉ có loại lực lượng thuộc về Thần Đạo này mới có thể khiến cho Hạ Nhất Minh không thể tìm được Phất Lan Khắc Lâm.
Trên mặt Phất Lan Khắc Lâm lúc này không còn một tia huyết sắc nào, tựa hồ lão đã già đi vài tuổi. Hiển nhiên, vì tránh né một kích vừa rồi mà giáo hoàng bệ hạ đã phải trả giá rất lớn.
Bất quá, Bạch Mã Lôi Điện cũng không tốt hơn bao nhiêu, đòn sát thủ bằng ảo ảnh của nó cùng với Ngũ Hành Luân Hồi Chi Hoa hợp nhất đã lấy đi đại bộ phận lực lượng của nó.
Sử dụng một kích cường đại như vậy, ngay cả nó cũng không đủ tinh lực duy trì để tiếp tục chiến đấu.
Hạ Nhất Minh không nói hai lời, lấy ra một khối đá Sanh Mệnh đưa tới bên mép của Bạch Mã Lôi Điện. Nó khẽ đưa đầu lưỡi ra đón lấy, rồi đem viên đá Sanh Mệnh đó vào trong miệng chậm rãi nuốt xuống.
Phất Lan Khắc Lâm hơi nhếch miệng cười, ý cười của lão làm Hạ Nhất Minh dựng ngược cả tóc gáy lên.
Tựa hồ như nhìn ra được Bạch Mã Lôi Điện đang suy yếu, lão nhân giơ Quang Minh chi trượng trong tay lên cao, tập trung một lượng lớn Quang Minh chi lực vào trong đó.
Hạ Nhất Minh không chút do dự nhanh chóng tiến hành giao tiếp ý niệm với Bạch Mã.
Sau đó, Bạch Mã Lôi Điện mở bốn vó ở giữa hư không bắt đầu chạy vội đi.
Thần quang từ trên người Hạ Nhất Minh nhanh chóng lan ra xuống dưới chân Bạch Mã, làm cho nó mỗi lần đặt chân lên khoảng không đều có điểm đặt chân mà chạy.
Chỉ trong nháy mắt, Hạ Nhất Minh cùng Bạch Mã đã rời xa khỏi phạm vi công kích cảu Phất Lan Khắc Lâm.
Giáo hoàng bệ hạ kinh ngạc mở miệng ra, trong miệng không biết thì thầm câu gì nhưng ánh mắt lại có chút ảo não.
Khi cảm nhận được được uy lực do nhân thú phóng thích ra, trong lòng lão cũng phải lạnh đi. Lão có dự cảm bản thân mình tuyệt đối không đủ thực lực để chống lại tổ hợp nhân thú hợp nhất này.
Sau khi so khí lực với Bạch Mã Lôi Điện ở trên Tinh Thần đảo, Phất Lan Khắc Lâm đã thề không phạm phải sai lầm đồng dạng đó nữa.
Bất quá, lúc này đối mặt với công kích cực mạnh của đối phương, lão buộc phải phóng xuất ra thủ đoạn bảo vệ tính mạng cuối cùng của mình.
Mặc dù làm như vậy phải trả giá rất lớn, nhưng cũng để cho lão có thời gian thở dốc.
Khi xuất hiện trở lại, lão lập tức cảm nhận được khí tức của Bạch Mã đang suy yếu, nhưng đến khi chuẩn bị công kích đối phương thì một người một thú đã bỏ chạy ra xa.
Được thần quang của Hạ Nhất Minh duy trì, Bạch Mã Lôi Điện di chuyển với tốc độ không kém hơi khi chạy trên mặt biển là bao nhiêu, chỉ trong nháy mắt đã bỏ lại Phất Lan Khắc Lâm ở khá xa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhưng không chờ giáo hoàng bệ hạ nghỉ ngơi thì lão đã nghe thấy một tiếng kêu hoảng sợ xé gió vang tới.
Lão đưa mắt ra nhìn, trong lòng tức giận tới mức xì khói.
Hạ Nhất Minh cỡi Bạch Mã cũng không phải rời đi xa như lão tưởng tượng, mà bọn họ hướng về phía Chiến Ưng của Thần Điện do khi nãy lão muốn bảo vệ tánh mạng mà đuổi đi.
Chiến Ưng Thần Điện hiển nhiên biết được Hạ Nhất Minh cùng Bạch Mã Lôi Điện rất lợi hại, cho nên nó lập tức mở hai cánh ra nhanh chóng bỏ chạy về phía Phất Lan Khắc Lâm đang đứng.
Một người một thú này tựa hồ đem toàn bộ những buồn bực khi giao thủ với giáo hoàng bệ hạ đều phát tiết lên người đầu thánh thú này.
Khóe mắt Phất Lan Khắc Lâm lóe lên hàn quang, lão nhanh chóng bay tới đón đầu quát:
- Hạ Nhất Minh, ngươi không nên khinh người quá đáng.
Hạ Nhất Minh ở trên lưng Bạch Mã Lôi Điện xoay đầu lại nói:
- Giáo hoàng bệ hạ, chúng ta đều là nhân thú hợp nhất cho nên rất công bình a.
Phất Lan Khắc Lâm nghe thấy vậy mà tức giận xì khói, Hạ Nhất Minh cùng Bạch Mã Lôi Điện đúng là nhân thú hợp nhất hàng thật giá thật. Hai bên đều có năng lực hỗ trợ lẫn nhau, trợ giúp nhau đánh ra một kích uy lực cường đại nhất có thể.
Nhưng, Thần Điện Chiến Ưng chỉ là một đầu tọa sủng của Phất Lan Khắc Lâm mà thôi, lão không hề trông mong vào nó có thể trợ giúp cho lão có thể trong chốc lát đề cao thực lực.
Hạ Nhất Minh nói đây là cuộc chiến nhân thú hợp nhất công bình quả thật quá khi dễ nhau.
Phất Lan Khắc Lâm mở miệng ra kêu to lên một tiếng, tựa hồ như muốn bảo Thần Điện Chiến Ưng hãy nhanh chóng rời xa khỏi nơi này.
Chỉ có như vậy, lão mới có thể buông tay đánh một trận thống khoái.
Thế nhưng, Phất Lan Khắc Lâm lại càng hoảng sợ hơn, Hạ Nhất Minh tựa như đã nhận định Thần Điện Chiến Ưng là mục tiêu, cho nên hắn cùng Bạch Mã vẫn đuổi theo mãi không tha.
Phất Lan Khắc Lâm ở phía sau bọn họ tuy tức giận đầy người, nhưng lão lại không có thực lực để đuổi theo.
Hộ điện Chiến Ưng tuy có thực lực không bằng Phất Lan Khắc Lâm, nhưng ở trên không trung thì nó có địa vị rất cao, cho dù là Phất Lan Khắc Lâm cũng không thể nào gây ra thương tổn với nó.
Chiến Ưng không hổ là phi hành thánh thú, mặc dù tốc độ nhanh nhất của nó còn kém hơn Hạ Nhất Minh và Bạch Mã đang nhân thú hợp nhất, nhưng độ linh hoạt của nó lại làm cho một người một thú không thể nào đuổi kịp được.
Nó ở giữa không trung linh hoạt đổi góc bay vài lần cuối cùng đã hợp lại một chỗ với Phất Lan Khắc Lâm.
Giáo hoàng bệ hạ vừa thở dài một hơi thì sắc mặt lại một lần nữa trở nên khó coi hơn.
Hạ Nhất Minh cùng Bạch mã Lôi Điện lần này lại dồn mọi thủ đoạn công kích về phía bọn họ. Điều đáng nói là, công kích đó lại không phải tấn công vào Phất Lan Khắc Lâm, mà là Chiến Ưng.
Những tia thiểm điện vẫn liên miên không dứt, Ngũ Hành Luân Hồi Chi Hoa của Hạ Nhất Minh cũng không chút lưu tình đánh về phía Chiến Ưng.
Phất Lan Khắc Lâm chỉ đành bất đắc dĩ thi triển ra những thần binh để ngăn cản công kích của đối phương, khó khăn lắm lão mới có thể đem toàn bộ công kích chặn lại.
Chỉ là lão phải liên tục đón đỡ những trận mưa đòn mà không thể tiến hành đánh trả.
Nhìn Bạch Mã đã hoàn toàn khôi phục lại tinh lực, Phất Lan Khắc Lâm cười khổ một tiếng, nghĩ không ra lão có một ngày bị người ta tính kế.
Bỗng nhiên, lúc này từ chân trời phía xa truyền lại tiếng huýt sáo nhẹ nhàng.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh lập tức thay đổi, hắn mặc dù không biết người phát ra tiếng sáo này là người phương nào, nhưng hắn có thể khẳng định người đó có thực lực rất cường đại.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.