Vũ Thần

Chương 859: Ẩn Nặc thuật



Phất Lan Khắc Lâm nghiêm mặt nói:
- Phạm Thù môn chủ, xin mời xuất hiện.
Bên dưới mặt biển vẫn bao trùm một không khí yên lặng, không có nơi nào phát ra bất cứ tiếng động gì.
- Giáo hoàng bệ hạ, thật sự là hắn sao? - Gia Phỉ Nhĩ Đức chần chờ một chút hỏi.
Phất Lan Khắc Lâm không chút do dự gật đầu nói:
- Hoàng Tuyền lão tổ là do ta chính mắt nhìn thấy.
Lão nói những lời này vẻ mặt tỏ ra vô cùng cương quyết.
Nhìn thấy vẻ mặt của giáo hoàng bệ hạ, Gia Phỉ Nhĩ Đức cũng không tiếp tục hoài nghi nữa.
Phất Lan Khắc Lâm có ánh mắt như thế nào chứ? Nếu lão đã xác định đó là thật, thì khẳng định đấy không phải là giả.
Đưa ánh mắt nhìn theo phương hướng Hạ Nhất Minh rời đi, Phất Lan Khắc Lâm cất cao giọng nói:
- Phàm Thù môn chủ, ngươi đã vì hắn mà xuất đầu, như vậy chúng ta cũng không tiếp tục làm khó hắn nữa.
Gia Phỉ Nhĩ Đức do dự một chút, sau đó cũng chậm rãi gật đầu đồng ý.
Hạ Nhất Minh mặc dù có thánh thú cường đại, nếu có thể lưu lại nó thì sẽ đạt được rất nhiều chỗ tốt.
Nhưng chỗ tốt đó dù lớn tới mức nào thì cũng không thể so sánh được với Thiên Niên Băng Đảo.
Hai người bọn họ có thể ở thế giới phương Tây làm những chuyện rung trời chuyển đất hơn trăm năm thì đều là những người không phải bình thường, chỉ trong nháy mắt đã suy nghĩ được điều lợi hại trong đó.
Hai người nhìn nhau rồi cùng gật đầu, sau đó lao xuống dưới biển.
Về phần Vũ gia lão tổ cũng phóng theo phía sau bọn họ, cùng tiến nhập vào trong lòng biển cả.
Cũng không biết Gia Phỉ Nhĩ Đức đã dùng thủ đoạn gì mà có thể khống chế được khôi lỗi có thực lực cường đại này. Thủ đoạn của Hắc Ám thế lực ở phương Tây quả nhiên là tầng tầng lớp lớp, so với phương Đông không hề kém hơn chút nào.
Trong lòng biển bao trùm một không khí yên tĩnh, lạnh lẽo và u ám.
Phất Lan Khắc Lâm cùng với Bạch Mã nếu giao thủ lâu ở trên đất bằng, như vậy đã sớm tạo thành sức phá hoại tô lớn. Nhưng ở trên mặt biển lại khác, nó không đủ sức để tạo thành bất cứ dấu vết nào.
Vô luận tạo thành nhiều hay ít lực phá hoại thì cũng không thể tạo thành bất cứ thương tổn nào cho biển cả. Dù là làm cho một vùng nước nổ tung lên, thì vô tận nước biển ở khắp nơi sẽ nhanh chóng đổ về, bổ khuyết vào vị trí vừa bị phá hoại.
Lúc này khi bọn hắn tiến vào trong lòng biển, lập tức bắt đầu tập trung tìm kiếm xem người nọ ở nơi nào.
Vô luận là Phất Lan Khắc Lâm hay Gia Phỉ Nhĩ Đức đối với người này đều rất mong chờ. Bọn họ mặc dù đều là người phương Tây, muốn thành công tham dự vào chuyện Băng Đảo, vậy phải có một đồng đạo phương Đông hợp tác cùng.
Huống chi, chỉ bằng vào năng lực đặc thù của lão, thì phóng mắt ra toàn bộ thiên hạ cũng không có ai nguyện ý đắc tội. Một khi có thêm hắn gia nhập vào liên minh, thì lòng tin của bọn họ sẽ gia tăng hơn rất nhiều.
Chỉ là bọn hắn rất nhanh phải thất vọng, ở trong một khoảng biển rộng lớn không thể tìm ra được bất cứ người nào đang ẩn giấu.
Điều duy nhất đáng chú ý chính là ở phía xa xa đang có hơn mười con cá lớn đang chú mục nhìn bọn họ. Nguồn: http://truyenfull.xyz
Loại cá này có độ lớn cũng không phải là nhỏ, cho dù là bé nhất thì cũng không hề kém với nhân loại.
Hơn nữa, loại cá này như trời sinh có tính hung tàn, trong lòng biển đột nhiên xuất hiện ba người, chúng không chút do dự quẫy đuôi bơi lại gần mở ra chiếc miệng có đầy những hàm răng sắc bén cắn tới.
Đám người Phất Lan Khắc Lâm cũng không đem những sinh vật này để ở trong mắt.
Nếu như trong đám cá này có cấp bậc thánh thú, như vậy bọn họ còn có hứng thú ra tay giết chết lấy nội đan. Nhưng bọn họ cảm nhận được khí tức của đám cá này đều vô cùng bình thường, thậm chí so với linh thú cũng còn kém a.
Đối mặt với đám gia hỏa đang tự tìm đường chết, bọn họ không hề có hứng thú dây dưa.
Gia Phỉ Nhĩ Đức tùy ý huy động cánh tay đánh về phía trước, trong nháy mắt trước mặt đám cá này xuất hiện một hắc ảnh.
Hắc ảnh sau một lúc chập chờn đột nhiên biến mất không còn dấu vết, loại cá này nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị xảy ra hơi đình chỉ động tác một chút, sau đó thân thể đã bị chia làm mấy phần.
Gia Phỉ Nhĩ Đức vừa ra tay đã sử dụng thủ đoạn ác động nhất đem đám cá phân ra làm mấy trăm mảnh.
Trên từng khối thịt của chúng lộ ra vẻ trơn nhẵn, chứng tỏ rằng khi tấn công tới không có nửa điểm trở ngại.
Nhất thời một vùng biển bị máu của những con cá này nhuộm đỏ.
Còn lại một con cá to nhất, không rõ tên của nó là gì, nhưng nó có thể nhìn ra được ba người trước mắt này cũng không phải là thực phẩm dễ ăn được.
Nó nhanh chóng chuyển thân bắt đầu chạy trốn, động tác của nó cũng tương đối mau lẹ, chỉ chốc lát đã biến mất khỏi tầm mắt của ba người.
Đám người Phất Lan Khắc Lâm hiển nhiên không đem chút chuyện này để vào trong mắt. Quanh người bọn họ đều xuất hiện những vòng sáng có thuộc tính bất đồng, loại lực lượng này nhanh chóng tách những vùng nước biển bị máu ô nhiễm ra.
Sau một hồi tìm tòi, Phất Lan Khắc Lâm cùng với Gia Phỉ Nhĩ Đức đã buông tha cho ý định của mình, bọn họ hậm hực nổi lên khỏi mặt biển.
- Giáo hoàng bệ hạ, ngài xác định Cát Ma Phạm Thù môn chủ nguyện ý cùng chúng ta liên thủ chứ? - Gia Phỉ Nhĩ Đức lần thứ hai hỏi câu này.
Trên mặt Phất Lan Khắc Lâm hiện lên một tia tức giận, nhưng ngay cả lão cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Chuyện phát sinh ngày hôm nay vô cùng quỷ dị, đầu tiên là Phạm Thù môn chủ đã đáp ứng yêu cầu của lão, nhưng lại ẩn nấp ở xung quanh vào thời khắc mấu chốt ra tay trợ giúp Hạ Nhất Minh. Quang trọng hơn là vị thích khách kia tuy ở vùng phụ cận quanh đây, nhưng khi Hạ Nhất Minh rời đi cũng không hề xuất hiện cùng bọn họ thương nghị đại sự.
Giáo hoàng bệ hạ mơ hồ cảm giác được điều này khẳng định có chút kỳ quặc, nhưng đối mặt với câu hỏi của lão đối thủ chỉ hừ lạnh một tiếng nói:
- Cát Ma huynh chính miệng đáp ứng yêu cầu của ta, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta bịa ra sao?
Gia Phi Nhĩ Đức lắc đầu, đối với trình độ của bọn họ mà nói, một khi đã đáp ứng thì không bao giờ thay đổi. Cho dù là ở trong thế giới Hắc Ám nếu có người đi ngược lại với những điều này cũng sẽ bị mọi người công kích.
Mà lão lại không hề hoài nghi lời nói của Phất Lan Khắc Lâm. Nếu như giáo hoàng bệ hạ bịa ra chuyện này, vậy thế giới này thật sự là điên đảo hết cả rồi.
Đương nhiên, với tu vi của ba người bọn họ mà sau một lúc lâu tìm tòi vẫn không thu hoạch được gì, điều này cho thấy khả năng ẩn giấu khí tức của người kia đạt tới mức nào. Phóng mắt nhìn ra khắp thiên hạ số người làm được điều này chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà ở Nam Cương này chỉ sợ cũng chỉ có Hoàng Tuyền lão tổ mới có thể làm được.
- Nếu hắn đã đáp ứng vì sao lại không chịu ra mặt gặp chúng ta? - Gia Phỉ Nhĩ Đức khổ não hỏi.
Phất Lan Khắc Lâm á khẩu không thể trả lời được, một lúc sau lão hừ nhẹ một tiếng nói:
- Có lẽ hắn kiêng kỵ nhân số của chúng ta.
Gia Phỉ Nhĩ Đức liếc mắt nhìn về phía Vũ gia lão tổ, trong lòng tựa hồ như đã chấp nhận lời giải thích này của giáo hoàng bệ hạ.
Lắc đầu một cái, hắn không có ý định tiếp tục ở lại đây tìm tung tích của vị thích khách này nữa, lạnh lùng nói:
- Giáo hoàng bệ hạ, lần này bởi vì ta bị trậm chễ nên mới để cho đám phương Đông tôn giả rời đi. Như vậy để cho ta đền bù một chút đi.
- Ngươi định làm thế nào?
- Đám tôn giả phương Đông vừa tấn chức này đi tới Nam Cương, bọn họ cũng chỉ biết đi tới một chỗ mà thôi. - Gia Phỉ Nhĩ Đức mỉm cười nói:
- Ngài sẽ bớt thời gian cùng ta đi thăm Lưu Ly Động chứ?
Phất Lan Khắc Lâm suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi nói:
- Hội trưởng đại nhân, ta nghĩ rằng nếu muốn đem tin tức này truyền ra ngoài, thì nên để bọn họ rời đi mới là điều tốt.
Gia Phỉ Nhĩ Đức giật mình, nghi hoặc hỏi:
- Ngươi có ý định thế nào?
- Chờ. - Phất Lan Khắc Lâm không chút do dự nói:
- Chúng ta cùng với Nam Cương cũng không có ân oán gì lớn, nếu làm tốt có thể được Lưu Ly lão tổ đồng ý liên thủ, lúc ấy có thể phá vỡ âm mưu của đám người kia.
Gia Phỉ Nhĩ Đức thở dài một tiếng nói:
- Muốn cho Lưu Ly lão tổ đồng ý xuất lực cùng chúng ta chắc chắn sẽ phải trả giá rất lớn a.
Phất Lan Khắc Lâm bình tĩnh nói:
- Băng Cung yêu cầu đông đảo Nhân Đạo Đỉnh Phong tụ tập cùng một chỗ chắc chắn là có ý định khai mở Băng Đảo. Nếu như bọn chúng có thể để chúng ta cùng tham dự vào chuyện này, như vậy tốn bao nhiêu ta cũng tình nguyện.
Đôi mắt Gia Phỉ Nhĩ Đức lóe lên một tia ánh sáng, hắn cũng hơi gật đầu đồng ý.
Hai vị cường giả này ở phương Tây đã tranh đoạt lợi ích với nhau mấy trăm năm, nhưng cũng đồng thời hiểu rõ được đối phương nên rất nhanh đồng ý suy nghĩ của đối thủ.
Với tuổi tác của bọn họ, nếu như không thể nhân cơ hội Băng Đảo này mà đột phá, như vậy đợi tới khi bọn họ bắt đầu suy yếu thì không còn khả năng làm được điều gì nữa. Nói tới đây, ba người lập tức hướng về phía Lưu Ly Động bay đi.
Ngay khi ba người rời đi xa, một con cá lớn đột ngột từ trong lòng biển nổi lên.
Nếu như giáo hoàng bệ hạ cùng với hội trưởng đại nhân còn ở đây, bọn họ khẳng định có thể nhận ra được nó chính là con cá vừa bỏ trốn.
Con quái ngư này dần nổi lên khỏi mặt nước, sau đó quanh thân thể xuất hiện một tầng ánh sáng.
Chỉ trong nháy mắt tầng ánh sáng này xuất hiện, con quái ngư chậm rãi đứng thẳng dậy.
Đây chính là do Bách Linh Bát sử dụng năng lực đặc thù của mình khi ngụy trang thành Hoàng Tuyền lão tổ để biến thành quái ngư, cho nên hắn dễ dàng lừa gạt được hai vị cường giả đứng đầu phương Tây kia.
Thuật ngụy trang này tuy hết sức đơn giản, nhưng lại thực dụng, cho dù là ở trước mặt Nhân Đạo Đỉnh Cao cường giả cũng không lộ ra nửa điểm sơ hở.
Bách Linh Bát nhìn theo hướng ba người rời đi, ánh mắt lộ ra một tia lo lắng. Sau một lát hắn liền xoay người đuổi theo phương hướng Hạ Nhất Minh rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.