Vũ Thần

Chương 899: Sứ giả



Hít sâu một hơi, Hạ Nhất Minh đem sự rung động trong lòng của mình vứt bỏ đi.
Hắn nghĩ tới Thần Toán Tử từng dặn dò nhiều lần không thể đi vào hải ngoại, trong lòng hơi nghi ngờ, không biết có phải Thần Toán Tử có phải đã biết ở trong hải ngoại có cường giả thần đạo tồn tại hay không?
Nếu đem tin tức này truyền đi chỉ sợ cả thiên hạ sẽ phải rung chuyển.
- Bách huynh, ngươi để cho nó đi đi. - Hạ Nhất Minh trầm tư chốc lát nói:
- Nói cho nó, không cho tiếp tục thương tổn loài người, nếu không ta sẽ giết toàn bộ hải ngoại thánh thú.
Bách Linh Bát đem toàn bộ những lời của Hạ Nhất Minh chuyển lại, thân thể con ngạc ngư thánh thú hơi run lên vài cái, nó hống lên vài tiếng vâng dạ rồi quẫy đuôi rời đi.
Ở trong mắt nó hiện lên mộtt ia vui vẻ, dưới tình huống này mà có thể bảo toàn tính mạng đã làm cho ngạc ngư thánh thú vương càng chắc chắn hơn với suy nghĩ của mình. Vị cường giả thần đạo ở trên không kia quả nhiên là ở trong thần đảo, nếu không như thế hắn làm sao lại có thể tuân thủ quy tắc đã lưu truyền mấy ngàn năm? Hễ gặp phải hai đầu hải ngoại thánh thú vương cũng chỉ giết một con trong đó mà thôi.
Bách Linh Bát quay đầu nói:
- Nó nói sẽ đem mệnh lệnh của ngươi truyền xuống, hơn nữa nó nói thần đảo sứ giả mới rời đi không lâu, bây giờ chúng ta xuất phát hẳn là có thể đuổi kịp.
Hạ Nhất Minh giật mình, nói:
- Thần đảo sứ giả?
Trong ánh mắt hắn tràn ngập tia nghi hoặc, nơi này sao lại xuất hiện sứ giả của thần đao? Bỗng nhiên một ý niệm xuất hiện trong đầu hắn, sắc mặt Hạ Nhất Minh hơi thay đổi vội vàng nói:
- Bảo nó đứng lại.
Bách Linh Bát không chút do dự hống lên một tiếng, đầu ngạc ngư thánh thú đang muốn quay đầu rời đi liền giống như sủng vật lập tức dừng lại. Nó mặc dù không biết thần đảo sứ giả vì sao lại bảo mình dừng lại, nhưng đối với mệnh lệnh của người ta lại không dám làm trái.
- Hỏi nó một chút, thần đảo sứ giả có hình dáng như thế nào? - Hạ Nhất Minh lạnh lùng nói.
Sau một lát, Bách Linh Bát trầm ngâm nói:
- Nó nói, cùng với chúng ta giống nhau.
- Có ý tứ gì?
- Một cái đầu, bốn cái chân, tai mắt mũi miệng đều không thiếu....
Hạ Nhất Minh tức giận trừng mắt nhìn Bách Linh Bát, bất quá hắn lập tức hiểu được phỏng chừng trong mắt đầu thánh thú vương này mọi nhân loại đều giống nhau như đúc. Giống như loài người không thể nhận ra được sự khác nhau giữa các con kiến, mà đầu thánh thú vương này mặc dù có trí tuệ rất cao nhưng muốn phân biệt hình dáng nhân loại thì lại không thể.
- Nó làm sao biết người này là thần đảo sứ giả?
- Bởi vì trên người hắn có khí tức của thần đảo. - Bách Linh Bát sau một lúc trao đổi, hai ánh mắt lập tức sáng lên, nói:
- Nó nói, ở trên người ngươi cùng với hắn có cùng một loại khí tức, cho nên khi nó nhìn thấy ngươi đã không muốn làm địch nhân của ngươi. Nhưng mà, khí tức của ngươi quá mức hỗn độn, cho nên rất khó nhận ra.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình, đưa ánh mắt quái dị nhìn thoáng qua phía hải quái thánh thú vương.
Nguyên lai khi còn ở Lưu Ly đảo, đầu thánh thú vương này không chiến mà chạy cũng không phải là sợ Bạch Mã Lôi Điện, mà là nhận thấy trên người hắn có khí tức của thần đảo.
Tâm niệm hắn hơi đổi, bỗng nhiên vươn tay ra, sau một khắc trên tay hắn toát ra Quang Minh lực lượng.
- Hống.... - Đầu ngạc ngư thánh thú lập tức rống lên một tiếng.
- Chính là loại lực lượng này. - Bách Linh Bát phiên dịch nói:
- Trên thần đảo cũng có hai loại khí tức hoàn toàn trái ngược, ngươi vừa rồi đem hai loại khí tức này phóng thích ra, nhưng khí tức của ngươi còn xa mới tinh túy như trên đảo, cho nên nó không dám nhận. Nếu không nó tuyệt đối sẽ không dám mạo phạm ngươi.
Gương mặt Hạ Nhất Minh có chút bình tĩnh lại, hắn chậm rãi gật đầu, trong lòng thầm cao hứng không ít.
Ở trên thần đảo lại có cả Quang Minh cùng Hắc Ám lực lượng, hơn nữa theo miêu tả của đầu thánh thú vương này thì hai loại lực lượng này ở trên đó cực kỳ tinh túy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Phất Lan Khắc Lâm sở dĩ có thể bị chúng liếc mắt một cái cũng nhìn ra bởi vì Thần Điện giáo hoàng cả đời nghiên cứu Quang chi thần lực, cho nên trên trên người hắn tràn ngập khí tức của Quang Minh lực lượng, muốn che dấu cũng không được.
Nhưng Hạ Nhất Minh thì khác, ở trên người hắn không chỉ có Quang Ám chi lực, mà còn có Ngũ Hành chi lực.
Dù là hắn thi triển Quang Ám hợp bích cũng sẽ làm cho người ta có cảm giác hỗn loạn, Nhân Đạo Đỉnh Phong đương nhiên có thể thoáng cái nhận ra, nhưng đầu thánh thú vương này thì lại rất khó phân biệt được.
Bất quá sau khi con chương ngư cảm nhận được uy lực của Quang Ám hợp bích phỏng chừng cũng đã nhận ra cỗ lực lượng này, cho nên mới có ý định bỏ chạy. Chỉ là khi đó do Hạ Nhất Minh có ý định lập uy, đã thông qua thần niệm ra lệnh cho Ngưng Huyết Nhân ra tay.
Ở trước mặt thần đạo chi lực tất cả các loại lực lượng có ý định phản kháng đều chỉ là phù vân. Xui xẻo chính là chương ngư thánh thú vương lại trở thành vật hy sinh, thậm chí ngay cả năng lực né tránh cũng không có.
- Ngươi hoài nghi thần đảo cùng với người phương Tây có liên quan? - Bách Linh Bát đột ngột hỏi.
Hạ Nhất Minh chậm rãi gật đầu, nói:
- Quang Minh cùng Hắc Ám lực lượng có thể tồn tại cùng một chỗ, chỉ sợ cũng chỉ có thần đạo cường giả phương Tây mới làm được.
Đông Tây phương có con đường võ đạo không giống nhau, nhưng uy lực lại không hề kém mấy. Tuy nhiên muốn nói cường giả thần đạo phương Đông ở trên hải ngoại tạo thành một hòn đảo có hai luồng lực lượng Quang Minh và Hắc Ám thì Hạ Nhất Minh lại không tin.
Nhẹ nhàng vung tay lên, Bách Linh Bát lập tức hiểu ý tứ của hắn phát ra tiếng cầm nhẹ, con ngạc ngư thánh thú vương như được đặc xá quay người nhanh chóng bỏ đi.
Trước khi được đám người này cho phép, nó ngay cả can đảm bỏ chạy cũng không có, bởi vậy có thể thấy được thần đạo Ngưng Huyết Nhân ở trên bầu trời đã gây ra cho nó uy hiếp cường đại tới mức nào.
Bất quá chỉ suy nghĩ một chút là có thể thấy điều này không hề đáng trách.
Một vị cao thủ thần đạo chính thức nếu ngay cả chút uy hiếp đó cũng không làm được thì còn gì là thiên lý nữa?
Mặc dù thần đạo Ngưng Huyết Nhân có thể phát ra một kích cường đại, nhưng sau đó cũng chỉ có thể treo lơ lửng đó như để bày biện mà thôi. Dĩ nhiên dù là dùng để bày biện thì cũng làm cho hải quái thánh thú vương không dám cử động.
Thân hình hơi động một chút, thân hình Hạ Nhất Minh đã tiến vào trong lòng biển.
Chương ngư thánh thú vương bị thần đạo Ngưng Huyết Nhân chém làm hai nửa, sau một hồi lâu động đậy thì cũng đã ngừng lại.
Hạ Nhất Minh vung tay lên, Ngũ Hành Hoàn đã xuất hiện trong tay hắn, một đạo ngũ thải quang mang nhanh chóng xuát hiện bao trùm lấy thi thể của chương ngư thánh thú vương rồi biến mất. Ngay cả hai chiếc xúc tua bị lôi điện và Quang Ám hợp bích phá bỏ Hạ Nhất Minh cũng không muốn lãng phí, đều thu vào trong Ngũ Hành thế giới.
Đầu thánh thú vương này có thực lực tương đương với thánh thú đỉnh phong, vô luận thế nào cũng không thể bỏ qua cho thi thể của nó.
Ngẩng đầu nhìn ra xa, Hạ Nhất Minh đột nhiên phát hiện trong lòng mình không có nửa điểm cao hứng.
Mặc dù giết được một đầu hải quái thánh thú vương là một chuyện rất giỏi, hơn nữa bản thân thu hoạch cũng được rất nhiều thứ. Nhưng sau khi nghe được tình huống của hải ngoại, thì chút hứng thú trong lòng hắn đã sớm biến mất.
Nguyên lai trên thế giới này còn tồn tại cường giả thần đạo, hơn nữa cường giả thần đạo này còn có liên hệ mật thiết với phương Tây.
May mắn là, thần đảo cũng chỉ di chuyển trong hải ngoại mà không xuất hiện trong nội hải, nếu không phương Đông đã sớm phải lo lắng đề phòng.
Một lần nữa vỗ nhẹ lên thân hình Bạch Mã Lôi Điện, Hạ Nhất Minh cất cao giọng nói:
- Bảo Trư, Lôi Điện tiếp tục đuổi theo.
Bách Linh Bát quay đầu nhìn lại, hắn liếc mắt một cái nói:
- Ngươi không quan tâm tới thần đảo ở hải ngoại sao?
- Đương nhiên là quan tâm. - Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu nói:
- Bất quá thần đảo cũng chỉ có hải ngoại tru sát hải quái thánh thú, chúng ta ở trên đại lục chưa từng nghe nói nó tồn tại. Năm ngàn năm qua đi mà vẫn như vậy thì có thể biết được thần đảo này khẳng định này bị hạn chế ở phạm vi hải ngoại.
Tinh quang trong mắt Bách Linh Bát chợt hiện lên, hắn chậm rãi gật đầu.
Thần đạo đã biến mất được năm ngàn năm, nếu đã như vậy lời nói của Hạ Nhất Minh cũng có căn cứ.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh ngưng trọng dị thường nói:
- Chúng ta gần đây đã giết Gia Phỉ Nhĩ Đức, cùng với phương Tây sớm đã tạo thành cừu oán không thể hóa giải, đã như vậy thì cố kỵ nhiều cũng không phải là tốt.
Trên người Bách Linh Bát nổi lên thất thải quang mang, hắn chậm rãi bay lên giữa không trung. Điều này nói rõ hắn đối với lý luận của Hạ Nhất Minh phi thường hài lòng, cho nên dùng hành động của mình để ủng hộ.
Hạ Nhất Minh nhẹ nhành dùng chân kẹp lấy bụng Bạch Mã, ánh mắt của hắn lóe lên một tia hàn quang mãnh liệt.
Nếu như nói ngay từ đầu truy kích Phất Lan Khắc Lâm ngoại trừ vì Lôi Chấn Tử, hắn còn muốn trả thù vụ ở Tinh Thần đảo. Như vậy giờ phút này trong lòng Hạ Nhất Minh đã mơ hồ hiện lên một tia sát ý.
Vô luận hải ngoại có xuất hiện điều gì thì Hạ Nhất Minh cũng có thể khẳng định một điều.
Có thể đủ tư cách liên lạc với thần đảo, khẳng định là các cường giả đứng đầu phương Tây.
Nếu như nói thật sự có người biết tới thần đảo ở hải ngoại thì ngoại trừ truyền nhân của Quang Minh và Hắc Ám lực lượng ra sẽ không còn ai nữa.
Lúc trước hắn đã giết chết truyền nhân của Hắc Ám lực lượng, như vậy nếu hắn giết thêm truyền nhân của Quang Minh lực lượng liệu có phải là đã đoạn tuyệt hậu hoạn không?
Trong lòng nhanh chóng suy nghĩ, Bảo Trư và Bạch Mã Lôi Điện tiếp tục phối hợp truy đuổi.
Suốt một tháng trời, đám người Hạ Nhất Minh rốt cục đã bước chân lên lục địa.
Di chuyển trên biển ròng rã cả tháng trời, đám người Hạ Nhất Minh cực kỳ buồn bực, nhưng vẫn không hề bỏ qua cho Phất Lan Khắc Lâm ở phía trước.
Hắn cuối cùng phải bỏ ý định trốn ở trên hải ngoại, quay trở về địa bàn của mình ở phương Tây.
Ở phía sau giáo hoàng bệ hạ, Bạch Mã Lôi Điện cùng với Hạ Nhất Minh đã bước chân lên mảnh đại lục phương Tây xa lạ.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.