Vũ Thần

Chương 92: Hỏa Ô Tạ gia



Nhị vị, mời ngồi.
Hạ Nhất Minh tùy ý vung tay lên, nói.
Mặc dù đứng trước mặt Hạ Nhất Minh lúc này là cao thủ thập tầng nội kình, nhưng là Hạ Nhất Minh vẫn như trước, không vui, không giận, cũng không để ý.
Chỉ bằng vào hai loại tiên thiên chiến kỹ hắn nắm giữ, hắn tuyệt đối có thể nắm chắc, nếu là cùng đối phương trở mặt, hắn nhất định sẽ không ở thế hạ phong.
Trong mắt trung niên đại hán bắn ra quang mang kỳ dị, ở trên người Hạ Nhất Minh nhìn qua một chút, đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó là cảm thấy mờ mịt, cuối cùng hóa thành bình thản, cười nói:
- Đa tạ tiểu ca rồi.
Dứt lời, hắn cứ như vậy ở trước mặt Hạ Nhất Minh xuổi xuổi một chút, không hề có chút hình tượng nào ở trước mặt hắn đặt mông ngồi xuống.
Thiếu niên ở bên cạnh và đám người hầu đều mang theo thần sắc khó tin nhìn trung niên nhân. Đi theo trung niên này nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn tùy tâm sở dục.
- Kẻ hèn Tạ Noãn Ý, đây là tiểu nhi Tạ Minh Kim, xin hỏi tiểu ca xưng hô như thế nào?
Trung niên đại hán cười tủm tỉm hỏi.
Trong lòng thiếu niên và đám người hầu nhất thời cả kinh, nếu như vừa rồi chỉ là sự kinh ngạc, thì bây giờ đã chuyển thành kinh hãi rồi.
Bọn họ cũng không biết thiếu niên ở trước mặt này đến tột cùng là người như thế nào, cho nên khi thấy trung niên đối với hắn tôn kinh như vậy, thậm chí còn lấy thái độ ngang hang để nói chuyện, trong lòng rung động thật sự không phải là chuyện đùa.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, không chút do dự địa nói:
- Hạ Nhất Minh.
Hắn ở trong rừng rậm ba tháng liên tục di chuyển, lấy khí lực của hắn, có trời mới biết hắn đã đi tới đâu. Nhưng nhất định là không còn ở trong khu vực Thái Thương huyện, cho nên hắn không hề cố kỵ.
Nụ cười trên mặt Tạ Noãn Ý vẫn không hề biến mất, nhưng là trong lòng hắn không ngừng xoay chuyển, nghĩ như thế nào cũng không ra ở nơi nào lại xuất hiện một thiếu niên cao thủ như thế này.
Hạ Nhất Minh chỉ xác Hồ Hùng ở trên mặt đất, nói:
- Các vị xin mời tự mình động thủ, không nên khách khí.
Tạ Noãn Ý cười lớn một tiếng, nói:
- Đa tạ ý tốt của tiểu ca, mọi người cùng nhau động thủ đi.
Lời của hắn phảng phất như một mệnh lệnh, hai người từ đằng sau lập tức tiến lên, nhìn động tác của bọn họ so với Hạ Nhất Minh còn thuần thục hơn gấp trăm lần, tiểu đao trong tay được huy động một cách nhuần nhuyễn, chỉ trong chốc lát đã đem da của con Hồ Hùng lột xuống. Tiếp theo đó cắt nhỏ thịt, rải lên đó một ít gia vị, đưa tới trước đống lửa chậm rãi nướng. Chỉ một lát sau, từ phía đống lửa đã tỏa ra những hương vị mê người.
Hạ Nhất Minh giật mình, trong lòng cực kỳ xấu hổ.
Xem động tác của những người này, mới thấy được sự chuyên nghiệp của bọn họ. Nhìn lại xiên thịt ở trên tay mình thấy không khác gì với tảng đá, dần dần cảm thấy khó nuốt a.
Tạ Noãn Ý mỉm cười lấy từ bên người ra một hồ lô lớn, nói:
- Tiểu ca, được ngươi khoản đãi, Tạ mỗ vô cùng cảm kích, ở đây có một chút rượu, nếu tiểu ca muốn, không ngại nếm thử một chút xem.
Nhãn tình Hạ Nhất Minh sáng lên, nói ra thật xấu hổ, hắn đã sớm nghe nói qua rượu rất ngon, nhưng quy củ trong gia trang rất nghiêm ngặt, chưa tới mười tám tuổi, cho dù là hắn cũng không được phép uống rượu. Mà nói tóm lại, hắn coi như là một người tuân theo quy củ, quả thật không có nhấm nháp qua một chút rượu nào. Nguồn truyện: Truyện FULL
U buồn một chút, Hạ Nhất Minh cầm hồ lô trong tay Tạ Noãn Ý, mở ra rồi che lại, nhất thời một mùi hương bay ra xộc vào mũi hắn, hắn hít lấy hít để, bắt chước bộ dáng của những trưởng bối trong nhà nói:
- Hảo tửu.
Dứt lời, hắn ngẩng đầu uống một ngum rượu thật lớn.
Rượu vào miệng, nhất thời cảm giác một ngọn lửa đang theo cổ họng chảy vào, dần dần ngực và bụng đều như bị lửa thiêu đốt.
Hạ Nhất Minh chớp hai tròng mắt, chỉ cảm thấy một cỗ khí nóng như lửa lao lên tới miệng, cơ hồ sẽ lập tức phun ra ngay tại chỗ.
Cũng may hắn có nội kình vô cùng tinh thuần, đem nội kình lưu chuyển trong người một vòng, nhất thời đem cảm giác khổ sở này lập tức hóa giải đi không ít.
Thật dài một hơi, Hạ Nhất Minh sở dĩ bạo gan uống rượu, cũng là bởi vì hắn tự tin vào tu vi nội kình của mình, cho dù là độc dược gì cũng khó có khả năng làm cho hắn trúng độc, chỉ cần sớm có chuẩn bị, một chút độc vào trong bụng sẽ lập tức bị hắn bức ra ngoài.
Mặc dù trong cơ thể mặc dù có loại cảm giác vô cùng xa lạ, nhưng lại không có cảm giác như trúng độc, ngược lại tình huống so với đám Đại ca lần đầu uống rượu không có kém mấy, cho nên hắn cũng an tâm.
Chỉ là, loại rượu này thật sự quá mạnh, mạnh đến nỗi cơ hồ hắn không thể chịu được.
Tạ Noãn Ý kinh ngạc nhìn Hạ Nhất Minh khoe khoang uống rượu, sau đó lại miễn cưỡng nuốt xuống, cuối cùng lộ ra bộ dáng ủ dột, trên mặt bao phủ một tầng màu đỏ.
Hắn không khỏi ngạc nhiên nói:
- Hạ tiểu ca, chẳng lẽ là lần đầu tiên uống rượu?
Hạ Nhất Minh sắc mặt có chút đỏ lên, nói:
- Hắc hắc, ngẫu nhiên có uống qua một chút, bất quá rượu này mùi vị quả thật không có gì đặc biệt, hay là Tạ tiên sinh uống một mình đi.
Tạ Noãn Ý cười to mấy tiếng, tiếp nhận hồ lô trong tay Hạ Nhất Minh.
Mà đám người Tạ Minh Kim không hẹn đều lộ ra bộ dạng khinh thường.
Hồ lô rượu của Tạ Noãn Ý ở Hỏa Ô quốc phi thường quý báu, quả thực độ trân quý có thể so với hoàng kim a.
Chỉ cần vừa nhìn bộ dáng của Hạ Nhất Minh, đã biết hắn không nhìn ra được giá trị của loại rượu này, nói như vậy cũng không phải là con cháu của đại gia tộc nào đó rồi.
Nhưng xem bộ dáng của Tạ Noãn Ý vẫn đối với hắn hết sức thân mật, những người này vẫn không dám mạo muội.
Sau một lát, hai người hầu đã đem xâu thịt nướng chín, cung kính dâng lên. Tạ Noãn Ý tự mình cầm lấy một xâu thịt, đồng thời đưa cho Hạ Nhất Minh xâu thịt, nói:
- Tiểu ca, đây là Hồ Hùng của ngươi, nhân đây ta mượn hoa hiến phật, không biết có thể cho chúng ta mặt mũi không?
Trong lòng Hạ Nhất Minh ngầm khen, người này đã sớm nhìn thấy xâu thịt nướng trên tay hắn không ra mùi vị gì, cho nên mới cố ý nói như vậy, cùng người này nói chuyện, quả thật làm cho người khác thoải mái.
Hắn tùy tiện tiếp nhận xâu thịt nướng, thuận miệng nói lời cám ơn, không chút khách khí đưa lên miệng ăn.
Cắn một cái, cơ hồ Hạ Nhất Minh ngay cả đầu lưỡi cũng muốn nuốt vào. Đi vào rừng ba tháng rồi, tuy cũng không đến mức đối bụng, nhưng vẫn phải chịu cuộc sống khổ cực, đột nhiên được hưởng mỹ vị ngon như vậy nên mới có chút không thể khống chế được.
Tạ Noãn Ý luôn duy trì nụ cười trên mặt, đợi được Hạ Nhất Minh ăn xong, lại tiếp tục đưa cho hắn một xiên nữa.
Sáu tên người hầu đều được Tạ Noãn Ý phái ra xung quanh nhặt củi, xiên thịt Hồ Hùng thành từng xâu một và phụ trách nấu nướng, tất cả mọi người được phân công một cách chính xác, giống như cùng một dây chuyền sản xuất không ngừng đem số lượng xiên thịt được nướng chin tăng lên.
Phụ tử Tạ Noãn Ý cùng Hạ Nhất Minh thoải mái ăn nhiều, Hồ Hùng to như vậy bọn họ cũng chỉ có thể ăn được hai thành. Đến khi Hạ Nhất Minh cảm thấy no bụng, phụ tử Tạ Noãn Ý mới dừng tay.
Được Tạ Noãn Ý cho phép sáu người hầu mới bắt đầu dùng bữa, nhưng bọn họ vẫn phân ra hai người trông chừng một cách cẩn trọng, không có một chút rối loạn nào xảy ra.
- Hạ tiểu ca, nơi này hoang sơn, không biết tiểu ca tới nơi này để làm gì?
Tạ Noãn Ý nhìn như tùy ý hỏi.
Hạ Nhất Minh cũng không giấu diếm, nói:
- Ta nghe nói ở trong rừng rậm thường xuyên có linh thú lui tới, cho nên muốn đi vào đây săn một con.
- Săn linh thú?
Vẻ mặt Tạ Noãn Ý vô cùng kinh ngạc, nhưng Tạ Minh Kim lại có chút không kiên nhẫn, trong mắt của hắn tinh quang chợt lóe, tựa hồ là đối với Hạ Nhất Minh sinh ra vài phần địch ý.
Hạ Nhất Minh nhưng là căn bản ngay cả khóe mắt cũng không liếc nhìn đối phương một cái, mà là phối hợp nói:
- Không sai, bất quá đi lung tung trong rừng rậm này mấy thang, ngay cả bong dáng linh thú ta cũng chưa từng thấy qua.
Tạ Noãn Ý khẽ lắc đầu, nói:
- Hạ huynh đệ, ngươi cứ như vậy tiến vào rừng rậm, có phải hay không có chút lỗ mãng rồi?
Hạ Nhất Minh không để ý cười nói:
- Đích xác là có chút lỗ mãng, nhưng cho dù không tìm được linh thú, cũng có thể coi như đây là một lần tôi luyện đi. Ít nhất mấy tháng nay một mình đi lại trong rừng rậm, ta cũng thu hoạch được không ít kinh nghiệm.
Tạ Noãn Ý ngẩn ra, hắn lo lắng chốc lát, mắt nhìn về phía Tạ Minh Kim, gật đầu tỏ vẻ hiểu được.
Ánh mắt nghiêm túc nhìn Hạ Nhất Minh, Tạ Noãn Ý nói:
- Hạ huynh đệ tựa hồ không phải là người của Hỏa Ô quốc chúng ta a.
- Hỏa Ô quốc?
Hạ Nhất Minh kinh ngạc nói:
- Nơi này không còn là lãnh thổ của Thiên La quốc nữa sao?
Hắn thầm nghĩ, "Trách không được những người này có phục sức kỳ quái như thế, nguyên lai là người Hỏa Ô quốc. Bất quá Hỏa Ô quốc vừa là ở nơi nào a?"
Tạ Noãn Ý mỉm cười, nói:
- Nguyên tiểu ca đến từ Thiên La quốc a. Không sai, nơi này quả thật đã là lãnh thổ của Hỏa Ô quốc rồi.
Thanh âm của hắn không có nửa điểm kinh ngạc, rõ ràng là đã sớm từ phục sức trên người Hạ Nhất Minh nhận ra lai lịch của hắn rồi.
Trên mặt Hạ Nhất Minh lộ vẻ xấu hổ, tiếp tục nghe Tạ Noãn Ý nói:
- Hỏa Ô quốc chúng ta cách Thiên La quóc, nếu là đi theo quan đạo thì xa khoảng ngàn dặm, ngay cả khi mỗi ngày đi ba mươi dặm đường cũng phải mất một hai tháng mới đến nơi. Ở giữa hai nước nối tiếp nhau một khoảng rừng rậm, nhưng là ở trong rừng rậm cũng không có rừng, Hạ huynh đệ có thể đi đến nơi này, phỏng chừng cũng là tùy ý mà đi, ba tháng tới nơi đây, có lẽ đã ở trong rừng rậm đi một vòng lớn.
Hạ Nhất Minh gật đầu xác nhận, hắn tiến vào trong núi rừng, vốn không có phương hướng cố định để đi đến, cứ lững thững mà đi, đi được đến nơi này cũng là hữu duyên mà thôi.
Ánh mắt nhìn qua mấy người Tạ Noãn Ý, Hạ Nhất Minh đi thẳng vào vấn đề, nói:
- Tạ tiên sinh, ta xem các người ở Hỏa Ô quốc cũng là một đại thế gia a.
Tạ Noãn Ý không tỏ vẻ gì, nhưng trên mặt Tạ Minh Kim cùng đám người hầu xung quanh đều lộ ra một tia ngạo ý.
- Cũng không tính là một đại thế gia, chỉ có chút danh khí mà thôi.
Tạ Noãn Ý chậm rãi trả lời.
Hạ Nhất Minh cất cao giọng nói:
- Tạ tiên sinh khách khí rồi, như vậy xin hỏi Tạ tiên sinh đang từ yên ổn bên ngoài rừng rậm, làm sao lại đi tới nơi này?
Tạ Noãn Ý suy nghĩ một chút, lập tức nói:
- Ý đồ của ta và Hạ tiểu ca cũng giống nhau, đều là vì linh thú mà đến.
Tạ Minh Kim cùng mấy người hầu đều mang vẻ mặt hồ nghi nhìn Tạ Noãn Ý, vài người trong đó tay đã sờ đến vũ khí, tựa hồ chỉ hắn ám chỉ một tiếng, sẽ rút đao khiêu chiến.
Hạ Nhất Minh đối với hết thảy những điều này đều làm như không thấy, chỉ là chậm rãi đợi đối phương nói tiếp.
Quả nhiên, Tạ Noãn Ý tiếp tục nói:
- Ở phiến rừng rậm này, Tạ gia chúng ta đã thăm dò nhiều lần, quả thật đã phát hiện qua hai đầu linh thú Trường Tí Điêu.
Trong lòng Hạ Nhất Minh khẽ nhúc nhích, hỏi:
- Hai đầu linh thú này đã sống bao nhiêu năm?
Tạ Noãn Ý cười khổ một tiếng, nói:
- Tuổi tác của chúng cụ thể thì không biết được chính xác, nhưng dựa theo suy đoán, hẳn là vào khoảng hai trăm năm.
Trên mặt Hạ Nhất Minh nhất thời lộ vẻ thất vọng, linh thú mới chỉ sống hai trăm năm, đối với hắn mà nói, căn bản là không một chút tác dụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.