Vũ Thần

Chương 98: Luyện đan thuật



Ánh sáng bình minh ngoài cửa sổ chiếu vào căn phòng, vài tiếng chim trong trẻo vang lên. Cửa phòng khẽ được mở ra không một tiếng động.
Hạ Nhất Minh vừa bước hai chân ra khỏi phòng đã thấy Tạ Minh Kim xuất hiện trước mặt hắn. Giờ phút này trên mặt Tạ Minh Kinh không còn vẻ thách thức như lần đầu gặp trong rừng.
Sau khi đã thấy Hạ Nhất Minh chỉ với sức mình đem hai con Trường Tí Hạc tiêu diệt, vô luận là hắn hay bảy tên người hầu kia đều xem Hạ Nhất Minh như người trời.
Theo cách nói của Tạ Noãn Ý trừ khi có thêm một vị tu luyện giả thập tầng nửa, thì Tạ gia mới có thể cùng hai con Trường Tí Hạc kia đánh ngang, đây chẳng phải nói một mình Hạ Nhất Minh có thể đem một thế hệ cao thủ trong gia tộc đánh ngang tay sao.
Đối mặt với võ giả cường đại như thế làm Tạ Minh Kim không còn chút nào có thể kiêu ngạo nữa rồi.
Kinh ngạc nhìn hắn một cái, Hạ Nhất Minh cười nói:
- Tạ huynh ngươi dậy thật sớm a, không phải là đặc biệt ở chỗ này chờ ta chứ.
Tạ Minh Kim sắc mặt có chút đỏ lên:
- Chào buổi sáng, tiên sinh, gia phụ bảo ta đợi xa giá của ngài ở chỗ này.
- Tạ tiên sinh ở nơi nào?
- Gia phụ ở đại sảnh đợi tiên sinh cùng ăn sáng.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu đi theo Tạ Minh Kim.
Trong rừng rậm sau khi giết chết hai con Trường Tí Hạc đồng thời thu được Vô Tương quả, Hạ Nhất Minh theo đám người Tạ Noãn Ý xuống núi. Bọn họ có người quen thuộc rừng rậm này nên chỉ một buổi sáng cũng đã ra khỏi đó, sau đó thúc ngựa phi nước đại trong một ngày tới tối hôm qua đã đến được thủ đô của Hỏa Ô quốc là Nghênh Phong Thành.
Nghênh Phong Thành này dĩ nhiên là hơn xa Huyền Thành trong Thái Thương huyện, chẳng những tường thành cao tới mười năm thước mà nghe nói số dân định cư trong thành cao đến hơn mười vạn hơn nữa thêm số lưu dân sợ là có thêm gần bốn mươi vạn người nữa.
Tạ gia trong thành có một tòa trang viên cực kỳ to lớn, trang viên chỉ tầm một, hai nghìn người nhưng là một trong tứ đại thế gia trong Hỏa Ô quốc. Địa vị của Tạ Noãn Ý trong gia tộc rất cao, nhưng vì thời gian họ vào thành cũng muộn do đó cũng không đánh động mọi người mà lẳng lặng quay về phòng của mình nghỉ ngơi.
Lần cuối cùng Hạ Nhất Minh được ngủ ở trên giường là cách đây một tháng trời trước khi hắn tiến vào nơi không có người đặt chân tới, đây là lần thứ hai hắn được ngủ trên giường, bất quá sáng sớm hôm sau hắn đã bị Tạ Minh Kim đi tới làm giật mình tỉnh giấc.
Mặc dù Tạ Minh Kim đã cố gắng thả nhẹ bước chân, thậm chí cơ hồ bước chạm đất không có tiếng động, nhưng sao có thể dấu được Hạ Nhất Minh. Nếu đã biết có người ở ngoài đứng chờ, Hạ Nhất Minh sao có thể mặt dầy làm như không thấy, sắc trời cũng đã tờ mờ sáng vì thế hắn liền dứt khoát rời giường.
Hai người nhìn như sóng vai mà đi nhưng Tạ Minh Kim có hơi chút đi trước một đoạn, nhưng thân hình hắn có chút cúi thấp xuống giống như tự coi mình là người dẫn đường cho Hạ Nhất Minh. Dọc đường đi tất cả nô bộc thấy được cảnh này đều vuốt mắt, cơ hồ không tin vào mắt mình.
Trong Tạ gia Mạc chủ Tạ Noãn Hàng cả đời theo đuổi võ học không lập gia đình.
Tạ Noãn Ý mặc dù là Nhị lão gia nhưng con lão Tạ Minh Kim tính tính từ nhỏ vô cùng cương mãnh, cũng không phải là lựa chọn tốt cho vị trí gia chủ Tạ gia, do được hai vị lão gia hết sức thương yêu, trong Tạ gia cũng là một người kiêu ngạo. Cho nên khi nhìn thấy thái độ của Tạ Minh Kim thuận mắt như thế cũng làm cho mọi người khó có thể tin.
Chỉ chốc lát bọn họ đã tới đại sảnh. Hạ Nhất Minh vừa mới bước vào trong, Tạ Noãn Ý đã đứng lên cất cao giọng:
- Hạ huynh đệ, hôm qua nghỉ ngơi tốt chứ?
Hơi gật đầu, Hạ Nhất Minh cười nói:
- Đã lâu không có ngủ trên giường, đa tạ Tạ tiên sinh đã sắp xếp.
Tạ Noãn Ý ha ha cười, khẽ vung tay lên, hạ nhân ở bên cạnh lập tức đem đồ ăn sáng ra. Đồ ăn sáng của Tạ phủ từ các loại điểm tâm nhỏ, các loại canh cùng bảo thang tạo thành nhiều món phức tạp, thậm chí còn có mười tám loại làm cho Hạ Nhất Minh mở rộng tầm mắt. Ngẫm lại các món canh điểm tâm của Hạ gia trang chỉ có năm loại, so với này kém rất xa. Hơn nữa nhìn bộ dạng tùy ý của đám người Tạ Noãn Ý, là có thể biết được đây không phải vì Hạ Nhất Minh mà cố tình làm tăng lên số lượng như thế.
Hạ Nhất Minh thoái mái đem mười tám loại thức ăn tất cả ăn qua một lần, tuy rằng không đến mức ăn sạch, thế nhưng việc này làm cho hạ nhân đứng một bên nhìn lén không thôi.
Đồng thời cũng là xem thường không thôi, thật không rõ một nhân vật như Nhị lão gia làm sao dẫn theo một anh chàng nhà quê về đây.
Phụ tử Tạ Noãn Ý hai người cũng như Hạ Nhất Minh dùng đũa trúc gắp nhanh bất quá bọn họ ăn nhã nhặn hơn, đến khi Hạ Nhất Minh vỗ vỗ cái bụng tỏ vẻ hài lòng, lúc này phụ tử hai người mới buông đũa xuống tỏ vẻ vừa ăn xong. Mặc dù đây là một chuyện rất kín đáo nhưng cũng đã dành được rất nhiều hảo cảm từ Hạ Nhất Minh.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Tạ Noãn Ý vung tay lên, tất cả hạ nhân đều nhanh chóng thu dọn lui xuống dưới.
Tạ Noãn Ý hơi gật đầu, Tạ Minh Kim lập tức đứng lên hướng về Hạ Nhất Minh lễ một cái thật sâu nói:
- Hạ tiên sinh, phụ tử chúng ta có một chuyện muốn nhờ.
Hạ Nhất Minh tức cười nói:
- Tạ huynh, có việc gì xin mời nói thẳng ra.
Tạ Minh Kim thoáng có chút gấp gáp nhưng vẫn như trước nói:
- Hạ tiên sinh, hôm qua chuyện chúng ta săn được hai con Trường Tí Hạc xin ngài không nên nói ra ngoài.
Không chút do dự, Hạ Nhất Minh gật đầu:
- Được.
Phụ tử Tạ Noãn Ý hai người kinh ngạc nhìn nhau, bọn họ vốn cho rằng muốn thuyết phục Hạ Nhất Minh sẽ tốn rất nhiều công sức hoặc còn phải trả giá rất lớn, nhưng lại không nghĩ Hạ Nhất Minh lại một hơi đồng ý như vậy. Không biết tiền tài có thể làm động lòng người hay không, nhưng có một đạo lý Hạ Nhất Minh hiểu rất rõ.
Cũng như Hạ gia trang khi săn bắt Kim Quan Mãng phải giữ bí mật không dám tiết lộ chút tin tức ra bên ngoài, Tạ gia ở đây cũng vậy.
Tạ Minh Kim vái một cái thật sâu nói:
- Đa tạ Hạ tiên sinh đã thông cảm nhiều như vậy.
Thân thủ Hạ Nhất Minh nhất thời nâng Tạ Minh Kim dậy nói:
- Hai người không cần khách sao .
Sau đó hắn hướng phía Tạ Noãn Ý nhìn lại, nói:
- Tạ tiên sinh, tại hạ có một việc muốn nhờ.
Tạ Noãn Ý nghiêm nghị nói:
- Hạ huynh đệ có gì phân phó mời nói, chỉ cần Tạ gia chúng ta có thể làm được sẽ cố gắng hết sức.
- Ta muốn học tập Tạ gia luyện đan thuật, xin Tạ tiên sinh thành toàn.
Hạ Nhất Minh thành khẩn nói. Tạ Noãn Ý nao nao nói:
- Hạ huynh đệ, ta đi xem gia huynh đã tỉnh dậy hay chưa, nếu huynh ấy đã tỉnh ta sẽ đem tin tức và yêu cầu của huynh đệ nói cho huynh ấy biết xem hắn có quyết định ra sao?
Hạ Nhất Minh gật đầu thật sâu nói:
- Làm phiền.
Dừng một chút, hắn bổ sung:
- Tại hạ cũng chỉ muốn học tập phương pháp luyện chế nội đan, chứ không có ý gì khác. Mong tiên sing chuyển lời giúp
Tạ gia nếu đã gia truyền y dược vậy với việc luyện đan thuật hẳn là hết sức coi trọng do đó phải dích thân gia chủ quyết định có hay không truyền dạy mới là hợp tình hợp lý.
Tạ Noãn Ý trên mặt nhất thời lộ vẻ tươi cười nói:
- Thì ra là như vậy, Hạ tiên sinh là người hào phóng như thế, gia huynh chắc sẽ không cự tuyệt.
Dứt lời lão cung tay một chút, sau đó nhìn về phía Tạ Minh Kim, xoay người rời đi.
Tạ Minh Kim mặc dù tính tình cương mãnh nhưng cũng không phải đồ ngốc, lập tức niềm nở cho người dâng trà bắt chuyện.
- Hạ tiên sinh, đây là danh trà được mang đến từ Đại Thân quốc, nghe nói chỉ mọc trên đỉnh núi mây mù quanh năm vô cùng khó hái, sau khi chuyển đến Tây Bắc, sự quý hiếm của nó có thể so với hoàng kim.
Hắn đưa một tay ra, nói:
- Mời Hạ tiên sinh thưởng thức.
Trong lòng Hạ Nhất Minh nổi lên sự tò mò, ở Hạ gia trang mỗi khi ăn xong cũng có uống trà, nhưng thưởng thức trà với hắn mà nói có thể ví như một chữ cũng không thông, thật sự không biết một chút nào gọi là thưởng thức cả. Giờ phút này cầm cái chén tinh xảo phảng phất như một tác phẩm nghệ thuật, mũi khẽ ngửi, quả nhiên có một cỗ thanh khí tự nhiên, song khi hắn nhẹ nhàng nhấp một ngụm sau đó mới phát hiện hương vị dường như cùng nước trà trong bình không khác nhau là mấy, ít nhất là hắn thấy không ra bất luận cái gì tốt xấu.
Tạ Minh Kim cũng nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà sau đó mang theo một cái nhìn kỳ vọng hướng lại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, một lúc lâu sau Tạ Minh Kim đột nhiên ngượng ngùng một chút nói:
- Hạ tiên sinh, kỳ thực tuy với trà ta đã nếm thử nhưng từ trước đến giờ vẫn còn không rõ ràng, xin ngài thứ lỗi.
Hạ Nhất Minh nhất thời hai mắt sáng ngời, cuời nói:
- Tạ huynh nói không sai, Vân Vụ trà này mặc dù cảm thấy có chút thơm mát nhưng uống đến miệng cùng trà người nhà quê chúng ta trồng ra cũng không có khác nhau a.
Tạ Minh Kim kinh ngạc há to miệng, từ trong ánh mắt hai người chậm rãi hiện lên một tia tiếu ý không nói lên lời.
Mặc dù hai người bọn họ tính cách cũng như môi trường sống khác biệt thế nhưng lúc này đây cả hai đều thấy được sự đồng tình trong đôi mắt của đối phương.
Hai người chậm rãi nói chuyện rất ăn ý, trong lòng chỉ hận gặp nhau quá muộn.
Cùng Tạ Minh Kim nói chuyện hòa hợp, Hạ Nhất Minh biết đây là vì tính cách hai người có điểm tương đồng cho nên mới nói chuyện tương đắc như thế.
Trước đây cùng Lâm Đào Lật nói chuyện mặc dù không có gì mất hòa khí, nhưng Hạ Nhất Minh biết nếu như Lâm Đào Lật không có chủ ý mời mọc mình tuyệt đối không có khả năng thân thiết như thế.
Hôm nay có lẽ nay từ đầu Tạ Minh Kim đã không thay phụ thân mời chào Hạ Nhất Minh, chỉ là tùy ý nói chuyện cho nên mới làm hảo cảm trong lòng Hạ Nhất Minh không ngừng tăng lên với hắn.
Đương nhiên, có thể làm Hạ Nhất Minh nhanh chóng tiếp nhận Tạ Minh Kim như vậy cũng bởi vì hôm đó trong rừng, hắn không để ý sống chết của bản thân mà lựa chọn quay trở lại cùng phụ thân liều mạng. Quyết định này sẽ bị coi là lỗ mãng hơn nữa nếu chỉ biết tính toán mưu lợi trong thế gia đây tuyệt đối là hành vi tìm chết, nhưng đứng trên lập trường của Hạ Nhất Minh hắn tình nguyện cũng hán tử lỗ mãng kia kết làm huynh đệ cũng không muốn cùng bọn quân tử luôn lo lắng sự việc lấy đại cục làm trọng kia kết giao. Trong Tạ gia hậu viện một vị hán tử mặt mũi xem ra còn trẻ trung hơn Tạ Noãn Ý vài tuổi bỗng nhiên đôi mày khẽ nhíu, thân thể như bay phóng lại.
Thân thể lão phát ra cỗ khí thế lẫm liệt, cho dù là Tạ Noãn Ý đứng trước mặt cũng có chút hô hấp dồn dập.
Bất quá khí thế trên người lão chỉ là phát ra nhất thời sau đó liền được khống chế:
- Nhị đệ, Trường Tí Hạc kia đã bị người giết?
- Đúng vậy đại ca.
Tạ Noãn Ý nói:
- Đến thi thể cũng mang về rồi.
Người này chính là người đứng đầu một trong tứ đại thế gia Hỏa Ô quốc, lấy y thuật truyền thừa cả ngàn năm mà nổi tiếng Tạ gia đại đương gia Tạ Noãn Hàng.
Lão bề ngoài tuy còn trẻ nhưng thực ra tuổi lại hơn Tạ Noãn Ý gần mười tuổi, năm nay đã gần bảy mươi tuổi.
- Người nọ tên gì?
- Hạ Nhất Minh, là người trong Thiên La quốc.
- Hạ Nhất Minh?
Tạ Noãn Hàng trong miệng lẩm bẩm, bất quá cái tên này không có chút ấn tượng nào trong lòng lão.
Tạ Noãn Ý khen không dứt miệng:
- Hạ Nhất Minh này nắm giữ công pháp Kim hệ rất chắc, lĩnh ngộ được tinh túy của công pháp. Hơn nữa thực lực hắn còn đạt thập tầng hậu thiên đỉnh phong, còn có thể nắm giữ một bộ đao pháp tiên thiên chiễn kỹ.
Tạ Noãn Hàng đưa tay chặn lời lão đệ, không chút nào thừa nhận lời khen đó:
- Nhị đệ, mặc dù Thiên La quốc cách xa chúng ta cả ngàn dặm nhưng những người nổi tiếng ta cũng đều nghe nói. Nếu thật sự có một vị có thể lĩnh ngộ được tinh túy của công pháp, lại nắm giữ tiên thiên chiến kỹ lẽ nào lại là một người không danh tiếng.
Tạ Noãn Ý cười cười:
- Hạ Nhất Minh tuổi tác còn chưa đến mười tám nên không có khả năng danh khí quá lớn.
Ngoài ra lão cũng không biết Hạ Nhất Minh trong Thái Thương huyện vốn có danh tiếng lừng lẫy, bất quá Lâm gia của Lâm Lang quận cố ý áp chế không để tin tức phát tán ra thôi. Tạ Noãn Hàng cả kinh, nếu như lời vừa nói nhắc về một cao thủ năm, sáu mươi tuổi đạt thành tựu như vậy đã khó khăn và rất đáng khen ngợi, nhưng cái thanh niên chưa đến mười tám tuổi đạt được điều này quả thật là rợn người. Nếu không phải sư đệ của lão nói, đồng thời tận mắt chứng kiến thi thể hai con Trường Tí Hạc, lão tuyệt đối không tin được. Lúc sau lão trầm giọng hỏi:
- Lai lịch người này ra sao?
- Không rõ, xem ra hắn là đệ tử của một môn phái ẩn thế.
Tạ Noãn Ý than nhẹ một tiếng nói.
Tạ Noãn Hàng khẽ gật đầu nói:
- Nếu còn trẻ mà thành tựu đã như vậy hẳn là đệ tử của một ẩn thế môn phái, hơn nữa còn là loại đệ tử hạch tâm được tập trung bồi dưỡng.
Lão bỗng nhiên thở dài một tiếng:
- Toàn lực bồi dưỡng ra một nhân tài như vậy ngày sau chắc chắn sẽ là một vị cường giả tiên thiên nhưng cũng không thể nào cho Tạ gia chúng ta sử dụng, mà chúng ta cũng đắc tội không nổi với sư môn của hắn a..
Tạ Noãn Ý gật đầu tán đồng, sau đó mỉm cười nói:
- Đại ca, mặc dù hắn không có khả năng gia nhập Tạ gia chúng ta nhưng cùng người này quan hệ tốt đẹp, đối với Tạ gia chúng ta cũng là một sự giúp sức rất lớn.
Tạ Noãn Hàng hai mắt phát sáng hỏi:
- Nhị đệ, ngươi có nắm chắc cùng người này giao hảo?
Tạ Noãn Ý sắc mặt nghiêm nghị nói:
- Người này muốn học tập luyện đan thuật của Tạ gia chúng ta. Bất quá hắn cũng không yêu cầu cao mà chỉ muốn học tập phương pháp chế luyện kim đan của chúng ta.
Chân mày khẽ nhíu lại, Tạ Noãn Hàng nghiêm túc xem xét lợi hại. Tạ Noãn Ý do dự một chút tiến lên một bước nói:
- Đại ca, khi còn ở trong rừng rập Minh Kim mặc dù gặp Trường Tí Hạc cuối cùng không chịu chạy trốn mà quay lại cùng ta nhưng dường như lại dành được hảo cảm của Hạ Nhất Minh với nó, thái độ rõ ràng rất tốt, nếu huynh cho phép ta muốn để Minh Kim tiếp đãi hắn.
Tạ Noãn Hàng ngẩng đầu nhìn Tạ Noãn Ý thật sâu, một lúc lâu sau lão cũng gật đầu, nói:
- Nhị đệ, phương pháp luyện chế kim đan trong truyền thừa của gia tộc chỉ là thứ yếu, nếu như hắn muốn học luyện đan thuật vậy đáp ứng hắn đi. Hơn nữa ta cùng với Thất thúc lúc luyện kim đan sẽ cho hắn đứng bên để chỉ dậy.
Lúc này Tạ Noãn Ý có chút giật mình , hắn hít một hơi, lễ một cái thật sâu, nói:
- Đa tạ đại ca.
Tạ Noãn Hàng nâng thân đệ dậy, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Nhị đệ, tâm ý của đệ ta đã hiểu rõ, nếu là Minh Kim thật sự có vận khí được một vị cao thủ cảnh giới tiên thiên ủng hộ, như vậy tiếp quản Tạ gia tuyệt đối không có vấn đề gì. Nhưng nếu hắn không cách nào đạt được sự ủng hộ của Hạ Nhất Minh, hoặc là trước khi Tạ gia chúng ta chuyển chủ mà Hạ Nhất Minh không cách nào đột phá lên tiên thiên cảnh giới như vậy vị trí gia chủ không thể truyền đến tay Minh Kim được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tạ Noãn Ý cung kính cúi đầu, nói:
- Hết thảy theo đại ca phân phó.
Hạ gia trang thành lập dù sao thời gian cũng quá ngắn, mỗi một đệ tử đời sau đều toàn tâm tu luyên, các huynh đệ, tỷ muội bên trong tuy có tình cảm thân thiết nhưng tuyệt đối là ít chuyện trò cùng nhau. Bất quá có thể chiếm được sự tán thành trong lòng Hạ Nhất Minh thì tuổi tác và có chân tài mới làm hắn có thể thực tâm kết giao. Đột nhiên có một lão nô bộc tiến nhanh đến giao cho Tạ Minh Kim một phong thư. Tạ Minh Kim mở ra xem nhất thời vui mừng khôn xiết, khoát tay hưng phấn nói:
- Hạ huynh, Đại bá đã đem cái kim bài của gia tộc giao cho ta, nó cho phép ra vào hiệu thuốc cùng luyện đan phòng, Hắc.. hắc…Thể diện của ngươi thật không nhỏ a, không chỉ có thể tìm đọc tất cả các phương thuốc mà ngay cả Thái thúc công khi luyện đan cũng cho ngươi đứng bên quan sát.
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói:
- Hạ huynh, sau khi ngươi quan sát xong rời luyện đan phòng, ngàn vạn lần phải cùng ta nói chuyện a.
Trải qua cuộc trò chuyện khá lâu, lúc sau xưng hô giữa hai người đã xảy ra biến hóa, ít nhất là Tạ Minh Kim cũng không có gọi là Hạ tiên sinh. Hạ Nhất Minh ha ha cười nói:
- Thiếu cái đó là không được. Ta bây giờ muốn đến xem kim đan dược phương đã.
Tạ Minh Kim đưa ra mời, ý nói chúng ta cũng nên đi thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.