Vu Thanh - Hoa Quyển

Chương 70



Giang Vu Thanh rất vô tư, trước khi ngủ còn băn khoăn chuyện Lục Vân Đình sắp kết hôn, ôm Lục Vân Đình ngủ một đêm, hôm sau ngắm hắn ngủ đã quên béng chuyện này.

Tướng ngủ Lục Vân Đình rất tốt, khi ngủ say gương mặt kia không còn vẻ sắc bén mà đẹp đến nỗi làm người ta không thể rời mắt.

Giang Vu Thanh ngắm hồi lâu, nghĩ thầm dù Lục Vân Đình muốn thành hôn cũng không nhanh như vậy, y vẫn có thể ở bên hắn một thời gian dài. Hơn nữa số phận đã định, nếu thiếu gia thật sự muốn cưới vợ thì y có cản cũng không được, cũng không thể cản.

Giang Vu Thanh lấy khổ làm vui nghĩ thầm.

Đảo mắt đã qua hai ngày, Giang Vu Thanh về thư viện học, còn Lục Vân Đình lại bận rộn với chuyện làm ăn của Lục gia. Thời gian như nước chảy, chẳng có gì khác biệt so với trước đây, nhưng trong lòng Lục Vân Đình đang mong chờ sinh nhật mình. Hắn ốm yếu từ nhỏ, biết trước mình sống không qua nhược quán nên tất nhiên không thích đón sinh nhật. Mỗi lần sinh nhật chẳng khác nào một lá bùa đòi mạng, tựa như thấy trước ngày nào mình sẽ chết.

Nhưng giờ thì khác.

Sức khỏe Lục Vân Đình dần khá hơn, nhìn giống hệt người bình thường, hắn theo Lục Đao tập quyền cước, tuy vẫn gầy nhưng vẻ xanh xao ốm yếu trên mặt đã biến mất sạch, thân hình cũng ngày càng rắn chắc, sẽ không chết trên giường bệnh.

Qua sinh nhật hắn có thể yên tâm nghĩ về hôn sự với Giang Vu Thanh rồi.

Đài sen các nương tử bán ở bờ sông trong thành Giang Châu đổi thành trái thị vàng óng, sau một cơn mưa thu, khí lạnh âm thầm bao phủ cả tòa thành.

Sinh nhật Lục Vân Đình cũng tới.

Quan lễ rườm rà phức tạp, Giang Vu Thanh xin Trương phu tử cho nghỉ mấy ngày, lần đầu tiên may mắn được xem quan lễ của quý tộc Đại Chu. Trước kia Giang Vu Thanh chỉ thấy trong sách, dù đã lường trước nhưng vẫn không nhịn được trầm trồ.

Người làm lễ đội mũ cho Lục Vân Đình là danh sĩ Giang Châu, một đại nho rất nổi tiếng ở Đại Chu. Vì mời đại nho này đến làm lễ đội mũ cho Lục Vân Đình mà họ gặp không ít khó khăn trắc trở, tuy Lục gia nổi tiếng nhưng dù sao vẫn là thương nhân, những người thanh cao không muốn qua lại với thương hộ. Tuy đại nho này không phải người cứng nhắc nhưng Lục Vân Đình đã bỏ học nên tất nhiên là đại nho không thích, cha con Lục gia và Giang Vu Thanh phải đến nhà thuyết phục mấy lần mới mời được đại nho kia. (Học giả theo đạo Khổng có học vấn cực cao)

Khi mời đại nho kia, lần đầu Lục Vân Đình bị từ chối ngoài cửa thì không muốn mời nữa, ai làm lễ đội mũ cho hắn chẳng được mà cứ phải tới đây mời? Ông ta đã chướng mắt mình thì tội gì phải mặt nóng dán mông lạnh?

Giang Vu Thanh lại không chịu, lễ đội mũ là chuyện lớn của đời người, sao có thể qua loa được? May mà Trương phu tử dạy Giang Vu Thanh quen biết đại nho kia. Giang Vu Thanh nhờ ông giới thiệu nên hai người mới gặp được đại nho, họ đều là những người nổi bật trong giới trẻ, ngôn từ thành khẩn, lại có Trương phu tử đứng ra nói giúp nên rốt cuộc đại nho cũng đồng ý.

Hôm sinh nhật Lục Vân Đình thời tiết rất đẹp, trời xanh mây trắng, hồng nhạn bay về phương Nam. Giang Vu Thanh mặc đồ chỉn chu đứng sau Lục lão gia nửa bước, ngẩng đầu nhìn Lục Vân Đình mặc quan phục đứng phía trước, trong quan lễ phức tạp này, y chợt nhận ra ba năm nay chẳng những mình lớn lên mà Lục Vân Đình cũng đang lớn lên.

Ba năm trước sắc mặt Lục Vân Đình trắng bệch, suy nhược không chịu nổi, trên mặt đầy vẻ lạnh lùng xa cách, ba năm sau Lục Vân Đình đã có dáng vẻ của nam nhân trưởng thành, mỗi cử chỉ đều lộ ra vẻ cao quý ung dung, rực rỡ như nắng.



Giang Vu Thanh nhìn sang, dường như Lục Vân Đình cũng cảm nhận được ánh mắt y nên đứng dậy nhìn về phía y, hai người nhìn nhau, Lục Vân Đình cười với y.

Đại nho đặt tên tự cho Lục Vân Đình là Hàm Chương, lấy từ câu "Quân tử thận độc, bất khi ám thất. ti dĩ tự mục, hàm chương khả trinh". (Quân tử ở một mình dù người khác không nhìn thấy, không nghe được cũng phải hành xử cẩn thận, không vi phạm pháp luật đạo đức, không trái lương tâm, không dối gạt mình.)

Lục Vân Đình lạy tổ tiên rồi lạy Lục lão gia và Lục phu nhân, hai mắt Lục lão gia ửng đỏ, còn Lục phu nhân thì suýt khóc, lệ dâng lên mắt, nghĩ đây là ngày tốt lành không được thất thố nên vội đỡ Lục Vân Đình dậy.

Khi Lục Vân Đình làm quan lễ, hai người không thể nói chuyện với nhau, mãi đến khi trời tối người yên, Giang Vu Thanh và Lục Vân Đình mới có thời gian riêng tư.

Hai người đã tắm rửa và cởi bỏ trang phục rườm rà, tóc dài xõa tung, mỗi tấc gân cốt sau khi tắm đều trở nên lười biếng. Lục Vân Đình thở phào một hơi: "Mệt quá."

Đừng nói Lục Vân Đình mà Giang Vu Thanh chỉ nhìn thôi cũng thấy mệt. Y ngồi quỳ bên cạnh xoa bóp cánh tay, bả vai và cổ Lục Vân Đình rồi nói: "Ta xoa cho thiếu gia nhé."

Lục Vân Đình rên khẽ, hai mắt nhắm hờ, Giang Vu Thanh nói: "Hôm nay người tới đông thật."

Hôm nay Lục gia rất náo nhiệt, khách khứa trong phủ đông nghịt, quá nửa người có máu mặt ở Giang Châu đều tới dự. Có người Giang Vu Thanh từng gặp, có người chỉ mới nghe tên, tuy Giang Vu Thanh họ Giang nhưng chưa ai biết thân phận thật sự của y, được ông bà Lục xem trọng nên mấy năm nay y khá nổi tiếng, người lạ gặp y đều tỏ vẻ khách sáo.

Lục Vân Đình thuận miệng nói chuyện với y, lực xoa bóp của Giang Vu Thanh vừa phải khiến Lục Vân Đình thoải mái híp mắt lại, có chút buồn ngủ, chợt nghĩ đến chuyện gì nên quay người lại nắm tay Giang Vu Thanh. Y chớp mắt nhìn hắn, Lục Vân Đình nói: "Hôm nay là sinh nhật ta đấy."

Giang Vu Thanh gật đầu: "Vâng, sinh nhật thiếu gia."

Chiều nay hắn còn ăn mì trường thọ Giang Vu Thanh nấu nữa.

Hôm nay Lục phu nhân tiếp khách nữ mệt mỏi nên Giang Vu Thanh phụ trách nấu mì trường thọ, trên mặt xếp hai quả trứng chiên vàng óng, nhìn là đủ biết ngon rồi.

Lục Vân Đình khẽ hừ một tiếng, Giang Vu Thanh cười, chống tay bên gối lấy ra một cái hộp gấm đưa cho Lục Vân Đình: "Thiếu gia, sinh nhật vui vẻ."

Lúc này Lục Vân Đình mới hài lòng, chậm rãi ngồi dậy sửa sang tay áo rồi mở hộp gấm kia ra, bên trong là một miếng ngọc bội trơn bóng màu xanh, trên mặt khắc hình hươu nai và chim hạc ngày xuân sinh động như thật, cực kỳ tinh xảo.

Miếng ngọc này gần như ngốn hết số tiền Giang Vu Thanh để dành ba năm nay.

Mỗi tháng Lục gia sẽ cho y và Lục Vân Đình một khoản tiền riêng, số tiền này được để dành, Lục phu nhân sợ y câu nệ không dám xài nên thỉnh thoảng lại cho y tiền, ngoài ra ở thư viện thi đạt hạng nhất cũng được thưởng, tính ra Giang Vu Thanh cũng là tiểu phú ông.

Lục Vân Đình liếc Giang Vu Thanh một cái, e là ngay cả Giang Vu Thanh cũng không nhận ra, y đối xử với mọi người cực kỳ tốt, bản thân có gì cũng không tiếc cho đi. Năm đó Giang Vu Thanh vì tặng hắn một chiếc nghiên mực mà chép sách đến khuya, hôm nay miếng ngọc này e là ngốn sạch vốn liếng mấy năm nay của y.



Lục Vân Đình thấp giọng cười nói: "Lấy gì kết ân tình, dây lụa treo mỹ ngọc, quà sinh nhật này ta thích lắm."

Giang Vu Thanh nghe hắn thích thì mím môi cười, Lục Vân Đình nói: "Đeo lên cho ta đi."

Giang Vu Thanh nói: "Giờ ấy ạ?"

Lục Vân Đình nghĩ ngợi rồi nói: "Để mai đi, ngày mai ta muốn mặc áo gấm mới may mấy ngày trước."

Tất nhiên là Giang Vu Thanh đồng ý.

Nhân dịp sinh nhật Lục Vân Đình, Lục gia tổ chức khám bệnh miễn phí nửa tháng ở y quán gia truyền của nhà họ Lục. Lục gia vốn làm giàu bằng nghề buôn thảo dược, tuy nhiều năm qua có kinh doanh mặt hàng khác nhưng y quán kia vẫn tiếp tục hoạt động, cũng khá nổi tiếng ở thành Giang Châu.

Đám người xếp hàng dài ngoài y quán Lục gia, có hai thiếu niên đi tới xem, một người hơi lớn tuổi, người còn lại khoảng mười ba mười bốn, lúc lên phía trước mới thấy người nhỏ tuổi hơn bị què chân, có lẽ bị cảm lạnh nên ho sặc sụa.

Hai người xếp hàng rất lâu mới được khám và kê đơn thuốc. Tuy không lấy tiền khám bệnh, mấy dược liệu thông thường Lục gia cũng tặng miễn phí nhưng trong đơn có hai vị thuốc phải mua, tuy chỉ bỏ ra nửa lượng bạc nhưng vẫn khiến hai người xót ruột.

Người nhỏ tuổi ho khan nói: "Nhị ca, đệ chịu được mà, không cần tốn tiền đâu......"

Người lớn tuổi nói: "Đệ đã ho mấy ngày rồi, trời ngày càng lạnh, sức khỏe đệ không tốt, lỡ bệnh nặng hơn thì sao——"

Người nhỏ tuổi không nói gì, một lát sau mới lí nhí: "Đều tại đệ hết, nếu đệ không đi theo người ta......"

Thiếu niên lớn tuổi hơn nói: "Đệ cũng chỉ muốn kiếm tiền thôi mà."

Hai người trầm mặc một hồi, người nhỏ tuổi ngẩng đầu nhìn Nhị ca mình hỏi: "Nhị ca, Giang Vu Thanh mà đám người trong quán trà kia nói...... có phải là Tam ca không?"

Thiếu niên lớn tuổi hơn thấp giọng nói: "Ta cũng không biết nữa, họ nói Giang Vu Thanh là người có học thức, còn đậu tú tài, khi lão Tam được quý nhân dẫn đi có biết chữ nào đâu."

Người nhỏ tuổi nói: "Lỡ đâu...... Lỡ đâu là Tam ca thì sao......"

Thiếu niên lớn tuổi hơn nói: "Dù đúng là y thật cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta cả."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.