Vu Thanh - Hoa Quyển

Chương 73



Miếu thổ địa tồi tàn bị ánh trăng lạnh lẽo bao phủ, Lục Đao chu đáo đem theo đèn, mấy người cầm đèn lồng viết chữ Lục phủ đi vào ngôi miếu đổ nát.

Giang Vu Hành lo cho Giang Vu An nên vừa xuống xe ngựa đã chạy vào trước, Giang Vu Thanh thoáng do dự rồi nhanh chân đi theo sau.

Giang Vu Hành nói trong miếu còn có hai ông lão ăn xin, hắn nhờ họ trông nom Giang Vu An. Đêm đã khuya, bọn họ bước vào miếu gây ra tiếng động lớn làm hai ông lão kia thức giấc, luống cuống nhìn đám người có vẻ giàu sang này.

Dưới ánh đèn lồng mờ nhạt, Giang Vu Thanh trông thấy Giang Vu An nằm giữa đống cỏ tranh.

Giang Vu An là em út trong nhà, được y chăm từ nhỏ đến lớn, lúc y rời khỏi thôn Giang Gia, Giang Vu An chỉ mới mười tuổi. Y đi vội quá nên chưa gặp Giang Vu An, giờ hắn đã lớn hơn nhiều so với trong trí nhớ nhưng thân hình gầy nhom, khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi nứt nẻ, đúng là đã bất tỉnh nhân sự.

Giang Vu Hành hốt hoảng nói: "...... Nóng quá! Sáng nay ta đi rõ ràng hắn đâu bị sốt cao thế này......"

"Tiểu An, Tiểu An!"

Trong lòng Giang Vu Thanh cũng chùng xuống, gọi to: "Tuân đại phu!"

Tuân đại phu bị đánh thức lúc nửa đêm, còn ngồi xe xóc nảy nên vẫn chưa tỉnh hẳn —— Trên xe ngựa nghe Giang Vu Thanh gọi đứa bé ăn xin này là Nhị ca, tuy thắc mắc trong lòng nhưng mạng người quan trọng nên ông cũng chẳng nghĩ nhiều mà đi tới khám bệnh cho đứa bé kia.

Tuân đại phu vừa khám vừa nói tình trạng Giang Vu An không mấy khả quan, đứa nhỏ này đã ốm yếu mà còn bị cảm lạnh, trúng gió mấy ngày nên bây giờ sốt cao không hạ, nếu cứ để mặc như vậy e là ——

Giang Vu Thanh nói khẽ: "Tuân đại phu, phiền ngài chữa giùm ạ."

Tuân đại phu nói: "Chỗ này bẩn quá, phải tìm chỗ nào sạch sẽ trước đã."

Giang Vu Thanh im lặng giây lát, đêm khuya cổng thành đã đóng nên không thể vào thành tìm quán trọ, chỉ có thể đưa họ về biệt trang mà thôi —— Giang Vu Thanh không nói gì, trong lòng Giang Vu Hành hoảng sợ, thấp thỏm nhìn Giang Vu Thanh nhưng không lên tiếng.

Hồi lâu sau, Giang Vu Thanh thở dài nói: "Về trang viên trước đi."

Đám người lại theo đường cũ trở về trang viên, người hầu nhanh nhẹn chuẩn bị một phòng khách tạm thời cho hai huynh đệ nhà họ Giang. Tuân đại phu kiểm tra thân thể Giang Vu An, phát hiện trên người hắn vẫn còn vết thương cũ do bị đánh, may mà không nghiêm trọng, xương đùi cũng không bị ảnh hưởng nhưng vẫn phải nghỉ ngơi thật tốt.

Nguyên Bảo vốn định khuyên Giang Vu Thanh đi ngủ, ngày mai còn phải đến thư viện, y nghĩ ngợi rồi nói với Nguyên Bảo: "Nguyên Bảo, phiền ngươi ngày mai thay mặt ta đến nói với lão sư một tiếng, ta muốn xin nghỉ một ngày."

Nguyên Bảo vâng dạ.

Giang Vu Thanh và Giang Vu Hành thức trắng đêm, Giang Vu Hành lí nhí nói với Giang Vu Thanh: "Xin lỗi."

Giang Vu Thanh không nói gì mà hỏi Giang Vu Hành: "Làm sao ngươi tìm được chỗ này?"

Giang Vu Hành nói: "Ta đi hỏi, ở quán trà nghe bọn họ nhắc đến ngươi nên muốn tìm ngươi, hỏi mấy người mới biết ngươi học ở thư viện bên này."

Giang Vu Thanh ậm ừ, ánh mắt dán vào Giang Vu An trên giường, không biết nên nói gì với Giang Vu Hành, Giang Vu Hành thấy y im lặng cũng chẳng biết làm sao, chỉ ngại ngùng ngồi trên ghế. Hai huynh đệ cứ thế lẳng lặng ngồi trong phòng canh chừng Giang Vu An cả đêm.

Sáng hôm đó Lục Vân Đình về trang viên, Tiểu Lục ôm một cái thùng gỗ, bên trong là bầy cá bạc đang bơi.

Giang Vu Thanh nghe nói Lục Vân Đình về thì lập tức đi ra đón, "Thiếu gia!"

Lục Vân Đình nhìn trời rồi kinh ngạc hỏi: "Sao chưa đến thư viện ——" Hắn nhíu mày nhìn Giang Vu Thanh từ trên xuống dưới: "Có chuyện gì à, hay là trong người không khỏe?"

Giang Vu Thanh nghe giọng hắn lộ ra vẻ lo lắng thì càng thêm áy náy, mấy năm nay y chưa bao giờ tự tung tự tác, nhưng đêm qua chưa được Lục Vân Đình cho phép mà đã chứa chấp Giang Vu Hành và Giang Vu An. Lục Vân Đình thấy vẻ mặt khác thường của y thì đưa tay xoa má y rồi hỏi: "Sao vậy?"

Cả đêm Giang Vu Thanh không hề chợp mắt, một là vì thương Giang Vu An, hai là vì lo lắng, không biết làm sao đối mặt với Lục Vân Đình. Y nhìn Lục Vân Đình, lí nhí nói: "Thiếu gia, ta......"

"Hôm qua ta gặp Giang Vu Hành," Giang Vu Thanh nhắm mắt lại, dứt khoát thú nhận, "Hắn là người nhà ta trước kia, là Nhị ca của ta."

Giang Vu Thanh dè dặt nhìn sắc mặt Lục Vân Đình, thấp thỏm mím môi nói khẽ: "Hắn và Tiểu An làm công ở Giang Châu nhưng Tiểu An xảy ra chuyện, bệnh nặng quá nên ta tự ý chứa chấp họ."

Y hít sâu một hơi rồi nói: "Việc này là ta không đúng, xin thiếu gia trách phạt."

Y nói một tràng làm Lục Vân Đình trở tay không kịp, Giang Vu Hành? Người nhà trước kia? Là người Giang gia sao? Lông mày hắn từ từ nhíu lại, Lục Vân Đình suýt quên mất Giang Vu Thanh còn có người nhà.

Giang Vu Thanh được nhà bọn họ mua về.



Lục Vân Đình nhìn chằm chằm Giang Vu Thanh với vẻ mặt khó đoán, hắn im lặng khiến Giang Vu Thanh càng thêm thấp thỏm, lí nhí nói: "Chờ Tiểu An khỏe lại ta sẽ bảo họ đi ngay, không gây phiền toái cho thiếu gia và Lục gia đâu ạ."

Lục Vân Đình thấy vẻ bất an của y thì không khỏi buồn lòng, chỉ dẫn mấy người về mà cũng sợ như vậy, chẳng lẽ y chưa từng xem Lục gia như nhà mình sao?

Lục Vân Đình đưa tay véo má y: "Được rồi, ở lại thì ở lại. Dẫn ta đến xem thử đi."

Giang Vu Thanh: "Dạ?"

Lục Vân Đình nhướng mày nói: "Tốt xấu gì cũng cùng họ Giang với ngươi mà," hắn bảo Tiểu Lục, "Đem cá ra sau bếp đi."

Tiểu Lục đáp: "Dạ, thiếu gia."

Lục Vân Đình nói: "Hôm nay trong phủ đưa tới một thùng cá bạc, ta có đem về một ít, ngươi muốn nấu canh hay chiên?"

Giang Vu Thanh lúng túng nói: "Gì cũng được ạ. Thiếu gia, ngươi không giận sao?"

Lục Vân Đình hỏi ngược lại: "Sao ta phải giận?" Hắn nhìn Giang Vu Thanh rồi nói, "Đó là huynh đệ ngươi, chắc bệnh nặng lắm nên ngươi mới đem về đây, ta có gì để giận chứ, cũng đâu thể bắt ngươi thấy chết không cứu được."

Lục Vân Đình nghiêm túc nói: "Giang Vu Thanh, đây cũng là nhà ngươi mà."

Sống mũi Giang Vu Thanh cay cay, y nhìn Lục Vân Đình, nghĩ thầm Lục gia có ơn nặng như núi với mình, mình không thể phụ lòng thiếu gia, phụ lòng Lục gia được.

Giang Vu Hành biết thiếu gia nhà họ Lục về thì đứng ngồi không yên, sợ liên lụy Giang Vu Thanh khiến y bị đuổi theo mình.

Khi Lục Vân Đình và Giang Vu Thanh bước vào cửa, Giang Vu Hành lập tức đứng thẳng lên rồi ngẩng đầu nhìn, đối diện với ánh mắt dò xét của Lục Vân Đình.

Giang Vu Hành nín thở, bồn chồn cúi đầu chào Lục Vân Đình: "Chào...... Chào Lục thiếu gia."

Lục Vân Đình nói: "Đừng đa lễ."

Từ nhỏ đến lớn Giang Vu Hành chưa từng thấy nam nhân nào đẹp như vậy, thiếu gia nhà họ Lục này hệt như thần tiên trên trời, khiến người ta chỉ dám nhìn từ xa chứ không dám nhìn nhiều. Giang Vu Hành hồi hộp đến nỗi lòng bàn tay rịn mồ hôi, cắn răng nói: "Lục thiếu gia, là ta cầu xin Tam nhi, năn nỉ y chứa chấp huynh đệ chúng ta, ngài yên tâm, chỉ cần Tiểu An tỉnh lại chúng ta sẽ đi ngay, nhất định sẽ không làm phiền ngài đâu ạ."

Nghe vậy Lục Vân Đình nhìn mặt Giang Vu Hành, ngoại hình thanh niên này không hề giống Giang Vu Thanh nhưng tính cách...... lại khá giống nhau.

Thảo nào là huynh đệ.

Lục Vân Đình từng nghĩ người có thể bán con mình chắc cũng chẳng tốt lành gì, Lục Vân Đình đã gặp nhiều kẻ mờ mắt vì tiền, không ngờ Giang Vu Hành có thể nói ra lời này, cũng xem như biết điều. Nghĩ đến đây, vẻ xét nét trong mắt Lục Vân Đình nhạt đi, khẽ cười nói: "Không sao, tuy bây giờ Vu Thanh là người Lục gia nhưng các ngươi là huynh đệ của y, cứ yên tâm ở điền trang này dưỡng bệnh đi. Có chuyện gì chờ khỏe lại hẵng nói."

Giang Vu Thanh và Giang Vu Hành nghe Lục Vân Đình nói vậy thì cảm kích vô cùng, ý nghĩ trong lòng Giang Vu Thanh càng thêm kiên định. Lục Vân Đình không ở lâu trong phòng khách mà bảo Giang Vu Thanh: "Ta sẽ dặn Tuân đại phu chăm sóc hắn kỹ càng, ngươi đừng lo gì cả."

Giang Vu Thanh gật đầu: "Đa tạ thiếu gia."

Lục Vân Đình nói: "Giữa chúng ta còn nói ơn nghĩa làm gì."

Buổi trưa Giang Vu An tỉnh lại.

Mới đầu hắn còn tưởng mình chết rồi, sững sờ ngơ ngác nhìn nóc màn màu vàng nhạt, giường rất êm, chăn cũng thơm ngát, chẳng lẽ giường ở địa phủ thoải mái vậy sao?

Đột nhiên hắn nghe thấy một tiếng kêu mừng rỡ, "Tiểu An, đệ tỉnh rồi!"

Giang Vu An chậm chạp quay đầu sang, trông thấy vẻ mặt kích động của Giang Vu Hành, hắn chớp mắt gọi: "Nhị ca? Đệ vẫn chưa chết sao?"

Giang Vu Hành vừa vui vừa tức: "Chết gì mà chết, đừng nói bậy. Đệ còn khỏe lắm."

Giang Vu An hỏi hắn, "Chúng ta đang...... ở đâu thế ạ?" Hắn kinh ngạc nhìn cách bài trí tinh xảo trong phòng, giờ mới phát hiện bên cạnh Nhị ca còn có một người, gương mặt trắng nõn, ngoại hình thanh tú khiến người ta vừa nhìn đã có thiện cảm, còn...... hơi quen thuộc nữa.

"Tiểu An," Giang Vu Thanh lên tiếng.

Giang Vu An ngẩn ngơ, "Huynh là ——"



Hắn có cảm giác nhưng không dám tin, cũng không dám kêu ra miệng. Giang Vu Hành cười hỏi: "Chẳng phải đệ vẫn đòi tìm Tam ca à, Tam ca ở ngay trước mặt mà đệ không nhận ra sao?"

Giang Vu An reo lên, "Tam ca?!"

Hắn trố mắt nhìn Giang Vu Thanh chằm chằm, Giang Vu Thanh cười với hắn: "Ừ, ta đây."

Giang Vu An vô thức ngồi dậy rồi vươn tay về phía Giang Vu Thanh, Giang Vu Thanh chìa tay ra cho y nắm cổ tay. Khuôn mặt tái nhợt của Giang Vu An đỏ lên, chuyện này thực sự quá chấn động, người trước mặt hoàn toàn khác xa trong trí nhớ khiến hắn không sao gọi được. Giang Vu An chợt nhớ ra gì đó nên kéo tay áo Giang Vu Thanh lên, chỉ thấy trên cánh tay trắng nõn của y có một vết sẹo mờ mờ. Hồi bé hắn thèm ăn táo trên cây, Tam ca bị hắn nài nỉ không còn cách nào đành phải leo lên cây hái.

Quả dưới thấp đã bị hái sạch, chỉ còn mấy quả trên cao, Giang Vu Thanh hái được táo nhưng bị ngã từ trên cây xuống, cánh tay cũng bị quẹt rách. Lúc đó máu chảy đầm đìa làm Giang Vu An cực kỳ hoảng sợ, sau đó cha mẹ mời đại phu trong thôn đến xem, tốn hết năm mươi xu băng bó vết thương, Giang Vu Thanh bị cha mẹ mắng cho một trận.

Vết sẹo không thể giả được, hai mắt Giang Vu An lập tức đỏ hoe, "Tam ca...... Tam ca!"

Hắn ôm chầm Giang Vu Thanh òa khóc, Giang Vu Thanh luống cuống đưa tay vỗ nhẹ Giang Vu An rồi nói: "Thôi nào, đệ mới hết sốt mà, khóc không tốt cho sức khỏe đâu."

Giang Vu An nghẹn ngào, "Tam ca, rốt cuộc đệ cũng gặp ca rồi! Tam ca huhu......"

Hắn khóc nức nở, mắt Giang Vu Hành cũng đỏ lên, quay mặt sang chỗ khác nói: "Để ta đi lấy thuốc cho Tiểu An."

Giang Vu Thanh: "Vâng."

Giang Vu Hành ra khỏi phòng, Giang Vu Thanh vỗ lưng Giang Vu An nói: "Đừng khóc nữa."

Một lát sau Giang Vu An mới dần nín khóc, hai mắt đỏ ửng, hắn nắm chặt tay Giang Vu Thanh hỏi: "Tam ca, mấy năm nay ca có khỏe không?"

Giang Vu Thanh mỉm cười gật đầu: "Khỏe lắm."

Giang Vu An nhìn y, hai mắt rưng rưng, thút thít nói: "Năm đó đệ về nhà mới biết...... mới biết cha mẹ đã bán ca, đệ năn nỉ cha mẹ đòi ca lại, không cần năm mươi lượng kia nữa, nhưng cha mẹ quyết không đồng ý."

Giang Vu Thanh nói: "Không sao, nếu ta ở nhà thì mọi người đều bị đói mà."

Giang Vu An nói to: "Đệ thà bị đói còn hơn!"

Giang Vu Thanh cười xoa đầu hắn: "Nói ngốc gì thế, năm mươi lượng bạc có thể xây thêm phòng, cưới vợ cho đại ca, còn mua lương thực để sống qua mùa đông giá rét, cũng đâu có gì không tốt."

Giang Vu An khăng khăng nói: "Không được, đệ cần Tam ca, đệ muốn cả nhà mình ở bên nhau cơ."

Hắn nhìn Giang Vu Thanh rồi dụi mắt nói: "Tam ca chờ đệ nhé, đệ sẽ cố gắng kiếm tiền chuộc ca về."

Giang Vu Thanh giật mình hỏi hắn: "Đệ theo Nhị ca đi làm để kiếm tiền...... chuộc ta sao?"

Giang Vu An gật đầu lia lịa, hắn mím môi, sực nhớ ra gì đó nên vội hỏi: "Quần áo đệ đâu rồi? Tam ca, quần áo đệ đâu rồi?"

Giang Vu Thanh nói: "Quần áo đệ bẩn quá nên đem giặt rồi."

"Tam ca, trong áo đệ có năm mươi đồng, ca dặn bọn họ đừng làm mất nhé," Giang Vu An lo lắng nói.

Giang Vu Thanh trầm mặc nhìn Giang Vu An, hắn nói: "Năm mươi đồng này cộng với số tiền đệ để dành ba năm nay cũng gần một lượng bạc. Giờ đệ còn nhỏ, chờ đệ lớn thêm chút nữa sẽ làm nhiều việc hơn, có thể kiếm được nhiều tiền hơn."

Giang Vu An nhìn Giang Vu Thanh, lí nhí gọi: "Tam ca......"

Giang Vu Thanh mỉm cười nói với Giang Vu An: "Tiểu An, đệ nghe ta nói, giờ ta sống ở Lục gia tốt lắm."

Giang Vu An: "Bị bán có gì tốt chứ! Tam ca đừng an ủi đệ!"

Giang Vu Thanh nghĩ ngợi rồi nói: "Chắc vì ta khá may mắn, Tiểu An, giờ ta sống ở Lục gia——" Y dừng một lát, "Còn tốt hơn ở nhà nữa."

Giang Vu An sững sờ.

Giang Vu Thanh nói: "Mấy năm nay Lục gia nuôi ta, dạy ta, cho ta đi học, dù là phu nhân, lão gia hay thiếu gia cũng chưa từng xem ta là người hầu."

"Tiểu An, cha mẹ đã bán ta đi, bất kể vì lý do gì ta cũng không còn là người nhà họ Giang," Giang Vu Thanh bình tĩnh nói, "Ta không thể về, cũng sẽ không về đó nữa."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.