Vu Thanh - Hoa Quyển

Chương 74



Giang Vu Thanh chưa từng nghĩ trong nhà có người vẫn canh cánh chuyện y bị bán, thậm chí còn muốn chuộc y về, nếu nói không cảm động là nói dối.

Nửa năm đầu sau khi đến Lục gia, Giang Vu Thanh cố ép mình quên đi thôn Giang Gia, quên đi cha mẹ bỏ rơi mình, còn có huynh đệ tỷ muội trong nhà, tất cả đã là quá khứ không thể quay lại. Lần này gặp Giang Vu An khiến y lại nhớ đến chuyện xưa. Mặc dù bây giờ y sống rất tốt nhưng chuyện mình bị bán tựa như một vết sẹo cũ, không động vào thì thôi, một khi gỡ ra sẽ da tróc thịt bong, máu me đầm đìa.

Giang Vu Thanh có tâm sự, người tinh ý như Lục Vân Đình tất nhiên sẽ nhận ra ngay. Trước đây hắn chưa từng nghĩ Giang Vu Thanh ngoài Lục gia còn có những người thân khác, hắn biết Giang Vu Thanh được nhà mình mua về, nhưng Giang gia bán, Lục gia mua, bất kể vì lý do gì sau này Giang Vu Thanh cũng là người Lục gia, chẳng còn liên quan gì đến Giang gia nữa.

Lục Vân Đình không có thiện cảm với người nhà họ Giang, mặc dù nhà hắn đề nghị trước, tự cầm tiền đến, nhưng xưa nay hầu hết mọi người chỉ nhìn thấy lỗi lầm của kẻ khác, vả lại trăm ngàn năm qua mua bán người là chuyện thường tình, nhà nghèo cần tiền, nhà giàu cần người, Lục Vân Đình cũng không thấy Lục gia có gì sai —— Chính Giang gia đã bán người và ký văn tự bán mình. Dù không phải Lục gia mà là Lý gia hay Trương gia, chưa chắc người nhà họ Giang sẽ không bán Giang Vu Thanh.

Nếu người mua Giang Vu Thanh là kẻ ác, chưa biết y sẽ khổ cỡ nào, biết đâu đã chết từ lâu cũng nên. Nghĩ vậy, Lục Vân Đình lập tức ghét bỏ huynh đệ nhà họ Giang.

Nhưng dù sao hai người này vẫn là người thân của Giang Vu Thanh. Lục Vân Đình tự hỏi bọn họ tìm tới đây là vì thật sự lâm vào đường cùng hay vì tình cờ nghe thấy tên Giang Vu Thanh nên tìm tới? Hôm đó nghe Giang Vu Hành nói, tuy Lục Vân Đình hơi kinh ngạc nhưng vẫn muốn thăm dò ý đồ của bọn họ. Lục Vân Đình xuất thân từ thương nhân nên biết rõ lòng người khó dò, thế là sai Tiểu Lục âm thầm điều tra huynh đệ nhà họ Giang. Thấy Giang Vu Thanh về phòng với bộ dạng như người mất hồn, trong lòng hắn giật thót, nghĩ thầm chẳng lẽ Giang Vu Thanh gặp hai huynh đệ kia nên nhớ lại chuyện xưa, muốn về nhà sao?

Hắn chợt nói thầm trong lòng, về nhà gì chứ? Lục gia mới là nhà của Giang Vu Thanh mà.

Giang gia —— Giang gia là cái thá gì?

Lục Vân Đình rót chén trà nóng đưa cho Giang Vu Thanh: "Đừng quá lo lắng, Tuân đại phu nói hắn hết sốt rồi, sẽ tỉnh ngay thôi."

Giang Vu Thanh định thần lại, vội vàng bưng chén trà bằng hai tay rồi mím môi nói khẽ: "Tiểu An tỉnh rồi ạ."

Lục Vân Đình cười nói: "Vậy thì ngươi phải yên tâm chứ. Đêm qua đã thức trắng rồi, ngủ một lát đi, khi nào ăn cơm ta gọi ngươi."



Giang Vu Thanh vâng dạ nhưng vẫn đứng yên không nhúc nhích, Lục Vân Đình dứt khoát nắm bả vai Giang Vu Thanh cho y uống nửa chén nước, cởi áo ngoài và giày rồi nhét y vào chăn đệm mềm mại. Giang Vu Thanh chợt nắm tay Lục Vân Đình gọi khẽ: "Thiếu gia."

Lục Vân Đình cúi nhìn Giang Vu Thanh, ôn hòa hỏi: "Sao?"

Giang Vu Thanh ấp úng: "Sáng nay thiếu gia dậy sớm, hay là ngủ thêm lát nữa nhé?"

Quả nhiên là có tâm sự, còn học được cách nói vòng vo nữa. Lục Vân Đình cười rồi leo lên giường, hắn vừa lên thì Giang Vu Thanh lập tức dựa sát vào hắn rồi kẹp chân hắn, hệt như thú con muốn được vỗ về. Lục Vân Đình bị y cọ mềm lòng, xoa vành tai Giang Vu Thanh nói: "Huynh đệ các ngươi đã mấy năm không gặp, sao lại không vui chứ?"

Giang Vu Thanh làm thinh, Lục Vân Đình cũng không vội mà vuốt ve tai và cổ y, hồi lâu sau mới nghe Giang Vu Thanh rầu rĩ nói: "Ta cứ tưởng trong nhà không ai nhớ mình, không ngờ Nhị ca nhớ ta, Tiểu An cũng nhớ ta."

Lục Vân Đình thuận miệng nói: "Ừ."

Giang Vu Thanh hít sâu một hơi rồi cười khổ: "Đứa nhỏ ngốc Tiểu An này còn muốn để dành tiền chuộc ta về nữa."

"...... Hả?" Lục Vân Đình nhíu mày, nếu không phải đang an ủi Giang Vu Thanh thì hắn đã nhảy ngay xuống giường rồi ném tên nhóc không biết tốt xấu, không biết tự lượng sức kia ra ngoài.

Giang Vu Thanh nói: "Tiểu An còn nhỏ như vậy mà để dành được một lượng bạc, rốt cuộc đã chịu bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu cay đắng chứ?"

Khi nói lời này, Giang Vu Thanh không ngăn được cảm xúc cuồn cuộn, vừa buồn bã vừa bất lực, lẩm bẩm nói: "Thật ra...... Trong lòng ta vẫn luôn oán trách họ."



"Trách cha mẹ ta, trách đại ca, Nhị ca......" Giang Vu Thanh nói, "Cả Tiểu An nữa."

Lúc đó y quá hoang mang tuyệt vọng, nhớ tới thôn Giang Gia, gương mặt mọi người bị một làn sương che kín, trở nên đáng ghét, không thể tha thứ.

Lục Vân Đình cụp mắt nhìn Giang Vu Thanh, trên mặt y đầy vẻ đau xót, hai người đã quen nhau ba năm nhưng hắn chưa bao giờ thấy Giang Vu Thanh khổ sở như vậy. Giang Vu Thanh là người vô tư, tính tình cũng cứng cỏi, lúc mới vào học đường bị đồng môn xa lánh, sức học cũng thua xa đồng môn nhưng y chưa từng chán nản hay buồn bã, mỗi ngày đều cười hì hì, gặp ai cũng ôn hòa thân thiện. Lục Vân Đình vẫn nhớ rõ lần đầu tiên mình gặp Giang Vu Thanh, lúc đó...... có lẽ y đang rất đau khổ, đã hoang mang lo sợ mà còn bị hắn trêu chọc, nghĩ đến đây, trong lòng Lục Vân Đình vừa xót xa vừa hối hận, nhịn không được đưa tay xoa đầu Giang Vu Thanh rồi thấp giọng hỏi: "Lúc mới tới Lục gia, có phải ngươi sợ lắm không?"

Giang Vu Thanh giật mình, nghĩ ngợi rồi nói: "Có chút xíu ạ."

Vậy thì không chỉ chút xíu...... Lục Vân Đình nghĩ, cũng may vẫn còn kịp, hắn còn rất nhiều thời gian để đối tốt với Giang Vu Thanh.

Lục Vân Đình hỏi: "Ngươi có biết nếu ta bị cha mẹ bán đi thì ta sẽ thế nào không?"

Giang Vu Thanh ngơ ngác nhìn Lục Vân Đình, trên mặt Lục Vân Đình chẳng có biểu cảm gì, hờ hững nói: "Không có cơ hội trở về thì thôi, nếu có cơ hội ta nhất định phải trở về để bọn họ hối hận than trời trách đất, mặc kệ cha mẹ hay không cha mẹ, hiếu thảo hay không hiếu thảo."

"Ngươi có biết ba năm trước nếu ta chết thì kết cục của ngươi sẽ là gì không?"

Lục Vân Đình nói: "Ngươi xung hỉ vô ích, dù cha mẹ ta có tốt cỡ nào thì trong lúc đau khổ vì mất con cũng khó đảm bảo không giận lây sang ngươi, tuy không đến mức lấy mạng ngươi nhưng Lục gia sẽ không chứa chấp ngươi nữa. Ngươi sẽ bị bán đi, nếu xui xẻo gặp phải chủ ác —— Không cần chủ ác mà bất kỳ gia đình nào, ngươi nhìn mấy nhà giàu kia đi, có chỗ nào không dính máu tươi đâu?" Giọng hắn bình thản như đang nói một sự thật hiển nhiên, "Đã ký khế ước bán thân thì mạng như cỏ rác, dù bị chủ nhân đánh chết cũng phải chịu, bị quấn trong chiếu rơm ném ra bãi tha ma làm cô hồn dã quỷ."

"Cha mẹ ngươi bán ngươi lấy năm mươi lượng, các huynh đệ tỷ muội của ngươi dù có tốt đến đâu cũng được hưởng lợi thôi," Lục Vân Đình lạnh lùng nói.

Giang Vu Thanh ngẩn ngơ nhìn Lục Vân Đình, hắn dừng một lát rồi nói tiếp: "Giang Vu Thanh, ngươi phải nhớ cho kỹ, ngươi không nợ gì nhà họ Giang cả. Ngươi có thể oán hận, cũng có thể tha thứ, đây là cảm xúc bình thường của con người, ngươi không cần đau khổ, cũng chẳng việc gì phải buồn cả."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.