Vũ Tôn

Chương 236: Chương 236: Sơ nhập Thánh giới.



Không gian bốn phía quanh hắn bị phong tỏa chặt chẽ, không thể nhúc nhích dù một ngón tay.
Áp lực của cả Thiên Địa nghiền ép há có thể là chuyện đùa. Máu thịt, thân thể hắn đang liên tục bị hủy hoại. Gân cốt cũng không chỗ nào còn nguyên vẹn.
Nhưng Vũ Tôn vẫn như không biết, chỉ yên lặng chờ đợi và đem kim huyết biến dị không ngừng vận chuyển.
Một bên là Thiên Đạo hủy diệt, một bên là Kim huyết pha lẫn Hỗn Độn khí tức không ngừng sinh sôi tạo ra sinh cơ cho hắn cho nên hắn mới có thể kiên trì đến lúc này.
Ngay bên ngoài Ngũ Hành Sơn, một thân ảnh gầy gò, già nua đang lăng không chăm chú quan sát mọi chuyện. Không ai khác ngoài Long gia Lão Tổ Tông. Khí tức của lão đã phong bế hoàn toàn không dám để lộ ra chút gì.
Lão tuy chỉ là một cụ Thân ngoại hóa thân nhưng tu vi cũng không phải một hạ vị diện như Ngọc Lan đại lục có thể chấp nhận. Thiên Đạo đang bao trùm, bài xích dị đoan cho nên nếu hở ra chỉ một chút chắc chắn sẽ lĩnh luôn Hủy Diệt chi kiếp cùng Vũ Tôn.
Dưới Thiên Đạo, không cho phép bất cứ thứ dị đoan nào có thể tồn tại, phản kháng hay làm trái.
Tuy đã sống vô số tuế nguyệt nhưng Long gia lão tổ cũng không biết rút cục Lôi kiếp màu đen kia là gì. Lão chỉ cảm thấy uy năng của nó cực kì kh ủng bố, cho dù là lão lúc toàn thịnh cũng không thể có khả năng chống đỡ được.
Chỉ có thể dùng một chữ duy nhất: Chết.
Dưới Thiên Kiếp kia, bất kể là ai cũng chỉ có thể buông tay vô lực.
- Nếu ngươi có thể sống sót, tất thành tựu tuyệt đối vượt quá ta, xưng bá toàn bộ Thánh giới. Còn nếu không … Aiz, lại tiếp tục nhìn một Thiên tài vẫn lạc mà thôi.
Long gia lão tổ cảm thán trong lòng. Chuyện chứng kiến Thiên tài vẫn lạc với lão không phải là điều gì mới lạ, cho nên có tiếc nuối cũng không phải là điều hiếm hoi.
Thiên kiếp đã phủ xuống, như một thác nước ầm ầm chạm vào cơ thể Vũ Tôn.
- Rắc … rắc … rắc …

Thân thể hắn ngay lập tức bị nghiền ép thành những mảnh vụn, huyết dịch tung tóe văng ra.
- Chung qui vẫn là Chết sao. Không biết chỉ dẫn cho ngươi tới đây có phải là ta đã sai lầm không? Thôi đi, chết cũng là một sự giải thoát.
Chứng kiến thân thể Vũ Tôn đang nhanh chóng hủy hoại không còn sót lại chút gì, Long gia lão tổ lắc đầu lẩm bẩm.
Nhưng sau đó, những gì lão chứng kiến lại khiến lão trợn mắt há miệng.
Chỉ thấy huyết dịch của hắn không hề bị hủy diệt mà còn mạnh mẽ đem Thiên Kiếp hấp thu không sót một chút gì. Từng giọt máu lấp lánh quang mang vàng, xám bừng lên rực rỡ sau đó tụ lại với nhau. Thân thể đã bị nghiền nát của Vũ Tôn cũng có dấu hiệu vùng dậy, cực kì nhanh chóng khôi phục và tỏa ra sinh cơ.
Chỉ có vài phút, một Vũ Tôn hàng thật giá thật đã lù lù hiện ra như chưa từng bị tổn thương chút gì.
Thiên Kiếp như một nguồn nước khổng lồ vẫn ầm ầm trút xuống thân thể hắn muốn đem hắn hủy diệt nhưng lại không có một chút tác dụng nào.
Long gia lão tổ hít một hơi khí lạnh. Thậm chí lão còn có suy nghĩ phóng thích ra thực lực để kiểm chứng Thiên Kiếp kia có phải hàng thật hay không nhưng cuối cùng vẫn cố kìm nén lại. Lão tràn đầy tò mò, không dám tin những gì diễn ra. Rút cục Thiên Đạo hủy diệt kia chạy đi đâu? Một người đã bị nghiền nát thân thể tại sao vẫn có thể chống lại Thiên Đạo để phục sinh. Quá nhiều điều không giải thích được.
Ngay cả Vũ Tôn cũng không thể giải thích được. Thực chất Thiên Kiếp ( hay là Thiên Đạo ) kia hoàn toàn là thật. Chẳng qua Thiên Đạo cũng là Hỗn Độn sinh ra cả. Kim Huyết của hắn có thể cắn nuốt Hỗn Độn chi hoa thì há có thể sợ hãi Thiên Đạo nho nhỏ.
Thiên Kiếp lúc này với nó chỉ như một nguồn chất dinh dưỡng, không ngừng được hấp thu giúp Vũ Tôn tạo ra sinh cơ, rèn luyện thể chất đồng thời đem pháp tắc của Thiên Địa hoàn toàn nắm vững mà thôi.
Thân thể Vũ Tôn tuy không hề lớn hơn nhưng trong mắt Long gia lão tổ thì càng ngày càng như một Chiến Thần khiến hắn không thể không ngước mắt sợ hãi nhìn tới.
Từ trong cơ thể hắn có thứ gì đó khiến Lão không thể không e dè, không thể không cúi đầu khuất phục. Tình hình hiện tại đã quá rõ ràng, thằng này mạng dai hơn đỉa chắc chắn không thể chết được. Hôm nay trở về phải ra lệnh cho toàn bộ Long gia cả hai vị diện tuyệt không được làm kẻ địch của hắn.
Thời gian cứ trôi qua, cơ thể Vũ Tôn càng lúc càng lột xác. Hỗn độn chi lực nhờ vào uy lực của Thiên Kiếp hoàn mỹ dung hợp vào máu huyết, vào thể chất hắn. Từ người hắn có một vầng sáng vô hình bao quát Thiên Địa, chúng sinh.
Thiên Kiếp hắc sắc trên bầu trời sau một ngày liền cuối cùng cũng tan biến không còn chút dấu vết nào. Nó cũng không phải là vô hạn mà cũng chỉ hữu hạn mà thôi. Đã không thể hủy diệt được tên dị đoan này thì tống hắn sang nơi khác cũng được.

Trên bầu trời, một vòng xoáy không gian khổng lồ bao trùm lấy phạm vi ba dặm. Những vết nứt tỏa ra cắn nuốt sạch sẽ mọi thứ xung quanh chúng.
Vũ Tôn lúc này mở bừng hai mắt ra. Một luồng hào quang lấp lóe chiếu rọi bát phương từ mắt hắn xuất hiện sau đó tiêu tan. Long gia lão tổ dù đã ẩn nặc cực kì kĩ lưỡng nhưng lại cảm giác như Vũ Tôn vừa mới nhìn hắn nhếch môi cười. Lão không tự chủ được run lên. Một cảm giác đã không biết bao lâu rồi lão mới gặp phải.
Vũ Tôn tu vi đề thăng tới cực hạn, là Đế Vương cảnh Trung kì đỉnh phong. Thể chất của hắn đã lột xác, biến thành Hỗn Độn chi thể, một thể chất cực kì cao quí xếp top đầu bảng Thể chất bài danh của Vũ Trụ. Đây là nền móng cực kì vững chắc cho hắn trên con đường đột phá gông cùm, trở thành Chúa Tể Vũ Tôn sánh ngang ba vị sư huynh.
Nếu bây giờ cho hắn áp chế tu vi ở Võ Hoàng cảnh thì đừng nói chỉ là tám tên Đế Vương bọn Tinh Không Hoàng mà là mười sáu tên thì hắn cũng tự tin đem toàn bộ giết sạch. Hắn cảm giác thực lực của hắn cực kì mạnh mẽ, dùng mãi không hết.
Ngẩng đầu nhìn tới vòng xoáy không gian thông đạo trên đầu Vũ Tôn mỉm cười. Rút cục cũng không thể trốn tránh được nữa. Đã vậy thì tới thượng giới làm mưa làm gió đi.
Hắn ầm ầm bộc phát khí tức Đế Quân cực kì k hủng bố nhưng không hề bị Thiên Địa kiếp nạn phủ xuống như người khác. Một khí thế bao quát thiên hạ, không gì không thể hiện ra. Thân hình hắn lơ lửng sau đó để yên cho vòng xoáy thông đạo đem bản thân hút vào bên trong.
Ngay khi hắn tiến nhập vào vòng xoáy thông đạo, Long gia lão tổ khẽ rùng mình sau đó lắc đầu thở dài như vừa trải qua vô số tuế nguyệt, ảo não rời đi.
Lão biết, thời đại của bọn lão đã sắp kết thúc. Giờ là lúc kẻ như Vũ Tôn bắt đầu xưng bá rồi.
Ngay sau hôm đó, một chỉ thị được phát ra khắp toàn bộ Long gia cả ở Thánh giới lẫn Ngọc Lan Đại Lục kèm theo tấm hình một thiếu niên. Ở Ngọc Lan Đại Lục không nói, nhưng trên Thánh giới thì không ai của Long gia biết kẻ trong tấm hình đó là ai. Tuy nhiên sau khi được biết đó là do Lão Tổ Tông đích thân phát ra thì bọn họ bắt buộc phải chấp nhận dù muốn hay không.
Một lần nữa tiến nhập vào Không gian thông đạo liền hai giới, Vũ Tôn vô cùng cảm thán. Lần trước Quang Minh chí tôn vì cứu hắn mà giờ sống chết không rõ ràng. Hắn căm hạn Thánh Tôn, muốn rút gân xẻ thịt hắn ra mới cam lòng. Hai vị tiền bối ảnh hưởng lớn tới hắn thì một đã chết, một mất tích.
Lặng yên cảm nhận không gian pháp tắc xung quanh, Vũ Tôn cảm thấy thông hiểu hơn trước đây rất nhiều. Hắn gần như nắm được tới một nửa không gian pháp tắc của Thông đạo không gian. Nguyên nhân có lẽ là do bông hoa xám kì lạ kia chăng.
Nhẹ điểm một ngón tay, một vết rách nhỏ đã xuất hiện. Hắn đưa bàn tay qua, nắm hai bên nó sau đó xé như xé vải. Vết rách ngày một lớn dần, tuy tương đối khó khăn.
Không gian thông đạo trông như vô tận nhưng lại khá ngắn. Bởi vì thực lực hiện tại của hắn khá mạnh mẽ cho nên không hề cảm thấy hoa mắt, chóng mặt như phân thân Hồn Hoàn bị dịch chuyển ở Tiềm Long đại lục. Lần này không có sự can thiệp của Thánh Tôn cho nên việc hắn tiến nhập và đặt chân tới Thánh giới cực kì thuận lợi.

Không bao lâu, một khe hở xuất hiện ngay đầu bên kia Thông đạo. Vũ Tôn biết rằng hắn đã chuẩn bị đặt chân tới thế giới khác, nơi cao cấp hơn Tiềm Long Đại Lục của hắn rất nhiều.

Tây Á Đại Lục, một trong Tứ Đại lục của Thánh giới.
Ở một bình nguyên rộng bát ngát, bầu trời đột nhiên tách làm đôi sau đó một lỗ hổng lớn đen kịt xuất hiện. Đây là dấu hiệu có người phi thăng từ hạ giới.
Mỗi người phi thăng sẽ xuất hiện ở một khu vực khác biệt, đa phần là nơi không người. Nhưng cũng có những người có thể ngẫu nhiên được truyền tống tới khu vực thành thị…
Vũ Tôn nằm trong trường hợp thứ nhất. Nhưng cũng chỉ đúng có một phần.
- Phương Viễn, ngươi xem kia là gì?
Cách đó không xa, có ba người đang rong ruổi phi hành đột nhiên nam tử đi đầu dừng lại giơ tay chỉ vào vết rách không gian hỏi.
Nam tử bên trái hắn, kẻ được gọi là Phương Viễn chăm chú nhìn sau đó chắc nịch khẳng định:
- Đại ca, đó là không gian thông đạo. Chắc chắn có kẻ phi thăng tới thượng giới.
Nam tử đi đầu cũng gật đầu, ánh mắt có chút tham lam nổi lên.
- Đại ca, chuyện này trăm năm khó gặp một lần. Chúng ta có nên???
Tên nam tử bên phải hắn đầy ẩn ý hỏi.
- Ha ha, Thái Ngạo, ngươi cũng bắt đầu có suy nghĩ đen tối rồi.
Tên cầm đầu nhìn kẻ được gọi là Thái Ngạo mỉm cười tán thưởng.
- Đệ nghe nói Hạ giới tu luyện khó khăn, ai có thể phi thăng đều là Thiên tài. Chắc chắn trong nhẫn trữ vật của bọn chúng có rất nhiều đồ tốt. Thực lực chúng ta cao hơn, thay kẻ đó giữ chẳng phải cứu hắn một mạng sao?

Thái Ngạo gãi gãi đầu.
- Sai rồi, nếu đã muốn cướp của hắn thì nhất định phải đem hắn gi3t chết. Thiên tài như bọn chúng nếu sống chắc chắn sẽ là mối nguy lớn cho chúng ta. Hiểu chứ?
- Đại ca anh minh.
Hai tên Thái Ngạo và Phương Viễn gật đầu.
- Đi thôi, mau xem hắn là ai. Nếu là nữ thì tốt, chúng ta sẽ được tận tình hưởng thụ một phen. Nếu là nam thì trực tiếp gi3t chết.
Tên đại ca phất tay, ba người nhanh chóng hướng không gian thông đạo phi tới.

Vũ Tôn không chớp mắt, buông lỏng cơ thể. Sau khi rời khỏi đây chắc chắn hắn sẽ tiến vào một nơi có thể còn nguy hiểm hơn Tiềm Long Đại Lục rất nhiều. Nhưng hắn đã không còn đường lùi nữa.
Khe hở đã mở rộng tới cực hạn, thân thể Vũ Tôn không tự chủ bị tống xuất ra bên ngoài.
Một hấp lực cực mạnh đem hắn từ trên bầu trời lao xuống mặt đất.
Cố gắng vận chuyển Nguyên khí, Vũ Tôn ổn định lại thân hình sau đó khó khăn đáp xuống một vị trí thuận lợi.
Cảm giác đầu tiên sau khi hắn hít sâu một hơi đó là … Thoải mái. Thực sự quá thoải mái.
Nguyên khí nơi đây rõ ràng nồng nặc hơn ở Tiềm Long hay Ngọc Lan đại lục quá nhiều. Hắn không rõ đây là đâu nhưng chắc chắn không phải một thánh địa nào đó rồi. Vậy mà nguyên khí đã cao thế này thì những nơi khác rút cục kinh khủng tới đâu?
Nhưng hắn cũng nhanh chóng nhận ra mọi thứ không thuận lợi như vậy. Tuy Nguyên khí nồng đậm hơn nhưng mà áp lực Thiên Địa rõ ràng cũng mạnh mẽ hơn không ít.
Chuyện này cũng dễ hiểu, Pháp tắc của Thánh giới cao cấp hơn hạ giới cho nên đương nhiên không thể thoải mái như nhau được. Chính vì sinh tồn ở nơi như thế này người khác mới có thể phát triển mạnh hơn dưới Hạ vị diện.
Đem một bộ y phục ra mặc vào, Vũ Tôn khoanh chân ngồi xuống tranh thủ thời gian làm quen với Thánh giới.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.