Vũ Tôn

Chương 28: Chương 28: Tinh Không Hoàng và Huyền Thiên Hồn Hậu



Chương 28:Tinh Không Hoàng và Huyền Thiên Hồn Hậu
“Các ngươi không cần đa lễ. Dù sao bản tọa cũng chỉ còn một chút tàn hồn. Hơn nữa ta còn nhờ cậy vào nhi tử của các ngươi nhiều lắm.” Xích Huyết Hoàng khoát tay.
“Tiền bối đừng nói vậy. Được tiền bối quan tâm là điều may mắn của Tôn nhi. Sau này Tôn nhi đành trông cậy vào tiền bối chiếu cố nhiều.”
“Chuyện này là đương nhiên, ta sẽ bên cạnh hắn cho đến khi nào có được thân thể mới. Hắn có việc gì thì ta cũng khó sống nên các ngươi không cần lo lắng đâu.”
“Đa tạ tiền bối”. Vũ Thiếu Dương cùng Trương Nhược Tích đồng thanh trả lời.
“Sau này, trước khi hắn thực sự trưởng thành, bản tôn sẽ vẫn ở lại Vũ gia này nên các ngươi cũng tạm thời không cần lo lắng. Võ Hoàng nắm giữ không gian pháp tắc như hắn muốn phá không đi tới nơi cách hàng ngàn dặm chỉ vài chớp mắt mà thôi. Phân thân hắn sẽ giữ Xích Huyết Kiếm bên cạnh. Bổn tọa dù chỉ là tàn hồn nhưng không phải những cái nho nhỏ Võ Đế có thể mạo phạm.” Xích Huyết Hoàng tự tin nói.
“Phụ thân, mẫu thân, muốn gia nhập Nam Thiên Học Viện phải làm thế nào?”
“ Mỗi ba năm Nam Thiên Học Viện cùng tam đại môn phái sẽ chiêu thu đệ tử một lần vào đầu tháng 10. Trùng hợp là năm nay chính là năm bọn họ chiêu thu. Tính ra, cũng chỉ còn vài tháng nữa là đến ngày đó. Tiêu chuẩn chỉ cần Luyện Khi cảnh tầng 7 hoặc tương đương đối với Ma pháp sư, còn Hồn Đấu sĩ thì thấp hơn một chút cũng được và tuổi dưới 18. Luyện khí tầng 7, tuổi dưới 18. Đúng là chỉ những siêu cấp môn phái hoặc học viện thượng đẳng mới dám chiêu thu như vậy. Những môn phái hạ lưu, trung lưu có nằm mơ cũng không dám. Dưới mười tám tuổi mà Luyện khí cảnh tầng 7, hầu như đều là người có tư chất cực cao rồi.” Vũ Thiếu Dương than thở.

“Điều này thì đơn giản. Vậy xem như ta đủ điều kiện gia nhập Nam Thiên Học Viện rồi.”
“Đó là đương nhiên. Có Bản Hoàng giúp ngươi tế luyện phân thân chẳng lẽ không được nổi Luyện khí kì tầng 7 trở lên thì ta đâu gọi là Xích Huyết” . Xích Huyết Hoàng đắc ý nói. “ Hơn nữa, nếu không được thì ta cũng phải làm cho là được thì thôi.”
“Vâng, Xích Huyết thúc thúc là tài giỏi nhất rồi.” Vũ Tôn nhìn mặt đắc ý của lão, ánh mắt sùng kính vuốt mông ngựa. Haiza, lão già này mấy ngàn tuổi còn thích tự sướng. Vỗ mông lão một chút vậy.
“Đó là đương nhiên.” Nghe Vũ Tôn khen ngợi Xích Huyết Hoàng càng đắc ý.
“Xích Huyết tiền bối quả nhiên thân thủ như thần. Chúng ta bội phục, bội phục. Chỉ mong Tôn nhi có được một phần bản lãnh của tiền bối thì quả thật phúc phận vô cùng.” Vũ Thiếu Dương cùng Trương Nhược Tích cố nhịn cười vỗ mông theo.
“Quá khen, quá khen. Đây chỉ là một phần bản lãnh của ta, sau này có điều kiện ta sẽ chỉ dạy cho Vũ Tôn, có học được hay không là do hắn.”
“ Tôn nhi, còn không mau đa tạ Xích Huyết tiền bối đi.”
“Đa tạ Xích Huyết thúc thúc, sau nay mong thúc thúc chiếu cố nhiều hơn”
“Đương nhiên, ngươi đã kêu một tiếng thúc thúc thì ta cũng sẽ không keo kiệt với ngươi. Ngươi xem như là đồ đệ của ta rồi, chỉ cần nghe lời ta sẽ truyền thụ bản lãnh của ta cho.”
Cuộc nói chuyện cứ như vậy kết thúc sau một tràng dài tự kỉ của Xích Huyết Hoàng cùng khả năng vỗ mông ngựa siêu cấp của gia đình Vũ Tôn . Vũ Tôn trở về phòng tu luyện “Đế Hoàng quyết”, Xích Huyết Hoàng trở vào Xích Huyết Châu, còn phu thê Trương Nhược Tích đi giải quyết sự vụ gia tộc.
---
Ít ngày sau, trong thế giới tu chân Nam vực truyền ra tin tức ngày mùng 3 tháng mười Tam đại môn phái cùng Nhất đại Học Viện sẽ mở cửa chiêu thu đệ tử. Điều kiện là tuổi dưới 18, Luyện khí cảnh tầng 7 hoặc tương đương trở lên. Đây quả là tin tức chấn động Nam vực. Những thiếu niên đủ tiêu chuẩn háo hức chờ đợi. Được gia nhập vào một siêu cấp thế lực như tam đại môn phái thì gia tộc chẳng khác nào bước một bước lên mây.
Trong phòng Vũ Nghi, Vũ gia.

“Nghi nhi, ngươi có biết Tam đại môn phái sắp chiêu thu đệ tử không? Muốn vượt qua Vũ Thiếu Dương cùng Trương Nhược Tích thì ngươi phải gia nhập được một trong tam đại phái đó, nếu như chỉ vào một môn phái Trung lưu tuyệt đối khó có khả năng dẫm đạp bọn chúng dưới chân” .Vũ Thanh trầm giọng nhắc nhở Vũ Nghi.
“Tam đại môn phái sắp chiêu thu đệ tử. Tiêu chuẩn Luyện khí cảnh, tuổi dưới 18. Ta mới 16, Luyện khí cảnh tầng 8 hoàn toàn đủ tiêu chuẩn. Vũ Thiếu Dương, Trương Nhược Tích, Vũ Thiên Đô, cả tên phế vật Vũ Tôn nữa. Các ngươi dám làm ta chịu nhục nhã. Hãy đợi đấy, khi ta từ tam đại môn phái trở về, các ngươi đừng mong sống tốt.” Vũ Nghi gằn giọng.
“Ngươi đừng làm phụ thân thất vọng. Những gì bọn chúng làm với chúng ta, chúng ta phải trả lại gấp bội.”
“Phụ thân yên tâm. Ta sẽ cho bọn chúng sống không bằng chết.”
Lúc này tại một nơi xa xôi, nơi mà Tiềm Long Đại Lục so với nó chỉ được gọi là “Hạ vị diện”, trong một động phủ không tính là xa hoa nhưng tuyệt không phải là nhỏ của một môn phái tên là “Chân Vũ”, có hai thân ảnh của một nam một nữ đang trần như nhộng hoan lạc.
Nam tử trông độ tuổi chừng ba mươi, khuôn mặt trắng trẻo như thư sinh. Nữ từ khoảng hai mươi lăm, tương đối xinh đẹp đang nằm dưới ôm chặt lấy eo của nam tử thở dốc. Đôi môi đỏ mọng không ngừng rên rỉ, thân hình run rẩy.
“ Mạnh nữa lên, mạnh hơn đi Tinh Không ca ca. Muội chịu hết nổi rồi.”
Nam tử nghe tiếng nữ tử rên rỉ càng hùng hục giao hoan. Giữa lúc bọn chúng đang sắp đạt đến đỉnh điểm thì một tia sáng nhanh hơn chớp giật vù vù lướt vào, bay thẳng tới người nam tử. Nam tử đang sung sướng đột nhiên đờ người ra. Điều này làm nữ tử cực kì khó chịu. Nhưng nàng ta vẫn im lặng, chờ đợi nam tử.
Một lát sau, đang cực kì trầm mặc nam tử bỗng như phát điên, cười như điên dại.
“Xích Huyết, bản tọa chờ ngươi hơn bốn ngàn năm rồi, cuối cùng ngươi cũng phải ló đầu ra sao. Haha. Lần này bổn tọa coi ngươi trốn đi đâu.”

Nữ tử đang ngơ ngác không hiểu điều gì, nghe đến hai chữ Xích Huyết chợt giật nảy người.
“ Huyền Thiên, muội không cần lo. Hắn bị đánh nát thân thể, chỉ còn tàn hồn thì có gì phải lo. Hơn bốn ngàn năm, coi như hắn dưỡng thương thì cũng có làm được gì. Thánh Tôn đại nhân bố trí “Cấm Hoàng” trận, hắn cùng lắm đoạt xá được kẻ nào cũng chỉ tôi đa là Võ Đế, một ngón tay của chúng ta cũng đè chết một ngàn tên như hắn.”
Nghe nam tử nói vậy, nữ tử mới yên lòng một chút. Đôi mắt nàng như lạc về bốn ngàn năm trước, không buồn tận hưởng hoan lạc với nam tử ...
“Ta cần báo gấp cho Thánh Tôn đại nhân. Muội chờ ta trở về rồi sẽ tiếp tục chiều chuộng muội nhé.”
Nữ tử khẽ gật đầu, nhưng đôi mắt vẫn không có chút gì hạnh phúc. Nam tử không quan tâm, mặc quần áo vào rồi lao vút đi.
Nếu Xích Huyết Hoàng nhìn thấy, chắc chắn sẽ nhận ra hai kẻ mà hắn hận ngập trời : Tinh Không Hoàng và Huyền Thiên Hồn Hậu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.