Vũ Tôn

Chương 55: Chương 55: Truy đuổi (2)



Chương 55:Truy đuổi (2)
“Đợi ta bắt được các ngươi, đừng trách ta tàn nhẫn.” Nam Phương Long cắn răng nhủ thầm.
“Tại sao ta cảm giác có chút gì đó kì lạ nhỉ? Nhưng không hiểu kì lạ chỗ nào. Có phải một trong hai kí hiệu là giả không?” Một tên cựu sinh đi cùng Nam Phương Long thắc mắc.
“Hừ, có thể ban đầu bọn chúng đi theo một hướng, sau đó lại đổi ý sang hướng khác chứ sao.” Tên khác ngắt lời.
“Có thể như vậy a.” Tên kia gật đầu.
“Hống” Một tiếng gầm lớn vang lên, từ trước mặt bọn chúng đột nhiên xuất hiện một bầy Bạch nhãn lang, có tới mười con. Bạch nhãn lang tuy thực lực không cao, chỉ ngang hậu thiên sơ kì nhưng có tính bầy đàn. Muốn dây dưa với chúng tuyệt đối không dễ dàng.
“Không tốt Nam Phương Công Tử, chúng ta gặp phải một bầy Bạch nhãn lang. Làm sao bây giờ?”
“Còn làm sao nữa, toàn bộ giết sạch cho ta.” Nam Phương Long tức giận đáp.

“Ta nghĩ chúng ta nên rút lui, Bạch nhãn lang thường chỉ xuất hiện gần hang ổ của chúng, nếu đả động làm cả đàn xuất hiện thì chúng ta tuyệt đối không xong.” Một tên cựu sinh phân tích.
“Hừ, chỉ có vài con sói ngang với Hậu thiên sơ kì đã làm các ngươi mất mật như vậy. Đúng là vô dụng. Biết thế ta không nên giữ các ngươi lại làm gì. Kẻ nào không nghe lời của ta thì đừng trách ta tàn nhẫn.” Nam Phương Long nắm chặt bàn tay, phát ra tiếng kêu “rắc … rắc…” nhìn xung quanh.
“Ngu ngốc. Đúng là công tử bột không biết trời cao đất dày. Loại như ngươi sống quả thực phí cơm a.” Mấy tên đi theo hắn thầm nghĩ nhưng lo sợ gia gia của hắn, đành phải nhắm mắt làm liều. Bọn chúng lao tới, cố gắng nhanh chóng giải quyết bầy Bạch nhãn lang càng sớm càng tốt.
Tuy thực lực trung bình của bọn chúng cao hơn, nhưng địa hình, thân hình lại không phải lợi thế của chúng. Lũ Bạch nhãn lang dường như biết đối thủ mạnh mẽ hơn mình nên không liều mạng mà đa phần né tránh, đợi bọn chúng sơ hở rồi tấn công. Vì vậy dây dưa suốt hơn một phần tư canh giờ, bọn chúng mới chỉ giết được một nửa số Bạch nhãn Lang.
“Ngao ô ô ô ô ô ô …” Đột nhiên một con bạch nhãn lang ngừng lại, tru lên. Sau đó,lần lượt từng tiếng “ Ngao ô ô ô ô ô …” lớn cách đó không quá xa vang lên.
“Chết tiệt, chúng gọi bầy đàn. Mau rời khỏi đây nếu không chúng ta sống không nổi.” Có kẻ rú lên.
“Chạy mau a trước khi quá muộn.”
“Nam Phương Công Tử mau chạy, Bạch nhãn lang sống theo bầy đàn, một bầy tuyệt đối trên ba mươi con. Nếu toàn bộ chúng tới đây thì chúng ta coi như xong .” Có kẻ vội vàng thúc giục Nam Phương Long.
“Khốn kiếp. Đợi ta tiến vào ngoại môn liền dẫn người đi giết sạch bọn chúng.” Nam Phương Long hiểu lúc này không phải lúc để hắn chủ quan, vội vàng quay đầu chạy thục mạng về hướng khác.
Nhưng bầy Bạch nhãn lang không dễ dàng buông tha cho bọn chúng. Chỉ vài khắc sau, một đàn có tới hai mươi bảy con từ khắp nơi đổ về. Bọn chúng nhìn thi thể năm con bị giết, cất tiếng tru thê thảm sau đó dùng mũi đánh hơi mùi của bọn Nam Phương Long truy đuổi.
---
“Không biết bây giờ bọn Nam Phương Long đã gặp bầy Bạch nhãn long chưa nhỉ?” Chan mỉm cười hỏi.
“Nếu bọn chúng bị đánh lừa thì chắc đã gặp rồi. Phải rồi Chan, sao ngươi biết gần đấy có hang ổ của Bạch nhãn lang?” Cún tò mò hỏi. Những người khác cũng dùng ánh mắt tò mò nhìn Chan.
“Kinh nghiệm sống cả thôi.” Chan nhẹ giọng. “ Bạch nhãn lang sống theo bầy đàn, thường phân tách nhóm ra khoảng bảy đến mười con đi săn mồi. Ta vô tình phát hiện ra xác chết của một con nai, trên cổ có vết răng rất giống như của chúng. Ta đoán bầy bạch nhãn lang đó phát hiện con mồi nên đã giết chết, nhưng chưa kịp mang về thì phát hiện con mồi khác nữa. Hơn nữa gần đó có cây Thảo quả, là thứ mà bạc nhãn lang rất thích ăn. Bọn chúng thường chọn nơi có Thảo quả làm hang ổ.Vì thế ta mới dám nghĩ gần đấy có bầy bạch nhãn lang.”

“Thì ra là vậy. Không hiểu sao ngươi mới có mười sáu tuổi mà biết được nhiều thế nhỉ.” Cún tỏ vẻ khâm phục nói.
“Các ngươi cứ như ta, bôn ba khắp nơi từ bé sẽ hiểu.” Chan cười cợt. Ánh mắt hắn có chút gì đó thất lạc.
“Mà thôi, mau đi nơi khác a. Thời gian chúng ta cũng chỉ còn hơn một ngày rưỡi mà vẫn chưa xác định được đường ra khỏi khu rừng.” Vũ Tôn nhìn Chan, vội đánh trống lảng.
“Các ngươi xem, kia có phải một nhóm tân sinh không?” Dương cảnh giác chỉ tay, nhìn về phía xa.
“Đúng là tân sinh, chẳng qua trông bọn chúng rất chật vật a.” Bảo Nhi gật gật đầu.
Cách chỗ bọn chúng không xa, đang có một đám tân sinh gồm năm người đang chạy thục mạng tới nơi này. Y phục của bọn chúng rách tả tơi, dính đầy máu me. Nhìn tên nào vẻ mặt cũng mệt mỏi, hốt hoảng. Có lẽ chúng đang bị một đám cựu sinh truy đuổi. Đột nhiên bọn chúng trông thấy nhóm Vũ Tôn, cả nhóm kinh hoảng vội vã dừng lại định quay hướng khác chạy tiếp nhưng phát hiện ra cũng là một nhóm tân sinh nên thôi.
“Mau chạy đi, phía sau có một đám cựu sinh sắp tới nơi này.” Một tên tân sinh trong nhóm kia trông thấy nhóm Vũ Tôn liền có ý tốt cảnh báo.
“Đi mau a Lê Minh. Quản làm gì bọn chúng.” Tên khác thúc giục đồng bạn.
“Hừ, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Cả đêm hôm qua bị truy đuổi khắp nơi, mới nghỉ ngơi được một lát lại bị mấy tên cựu sinh đánh hơi được. Quả thực tức chết ta a.” Một tên tân sinh trong nhóm chửi rủa.
“ Hừ, chỉ có ba tên hậu thiên trung kì. Nếu chúng ta toàn bộ đều ở trạng thái tốt nhất thì cũng dám liều với bọn chúng. Đáng tiếc chỉ làm cho chúng bị thương.” Tên khác tiếc nuối nói.

Bọn Vũ Tôn đang chuẩn bị rời khỏi thì đột nhiên hắn giơ tay ngăn lại. Bốn người ánh mắt hiếu kì nhìn hắn.
“Chạy trốn nhiều khi chỉ là cách cuối cùng. Các ngươi có nghe thấy bọn cựu sinh chỉ có ba tên hậu thiên trung kì, lại còn bị thương chứ?” Vũ Tôn nhẹ nhàng mỉm cười nói.
“Ý ngươi là?” Chan dường như hiểu được lời của Vũ Tôn, nhưng không chắc chắn nên hỏi lại. Ánh mắt hắn rực sáng nhìn Vũ Tôn
“Đúng thế. Ý ta là tại sao chúng ta không phản giết.” Vũ Tôn gật đầu. Sau khi vô tình nghe tên tân sinh trong nhóm kia nói ba tên hậu thiên trung kì bị thương hắn liền táo bạo nghĩ ra ý này.
“Nhưng chúng ta chưa hoàn toàn khôi phục, nếu chiến đấu tiếp sẽ rất nguy hiểm.” Dương nói. Hắn dường như khá bất ngờ vì quyết định của Vũ Tôn.
“Các ngươi mỗi người nhanh chóng phục dụng mấy viên đan dược này, cố gắng hấp thu càng nhiều dược lực càng tốt.” Vũ Tôn từ trong áo lấy ra một bình trắng nhỏ, đổ ra bàn tay hắn năm viên đan dược nhỏ như hạt đậu nhưng mùi thơm nức mũi, mới ngửi đã thấy tinh thần sảng khoái.
Hắn chia cho mỗi người một viên rồi nhanh chóng đưa viên đan dược vào miệng. Một mùi thơm ngào ngạt tỏa ra khắp miệng hắn, sau đó theo viên đan dược kia chui xuống bụng. Hắn vội vàng ngồi xếp bằng, vận chuyển nguyên khí hấp thu dược lực của viên đan dược kia. Nguyên lực trong cơ thể hắn với tốc độ chóng mặt khôi phục trở lại.
Bốn người cũng không chần chừ, nuốt viên đan dược Vũ Tôn đưa cho sau đó vận chuyển nguyên lực cố gắng hấp thụ. Hiệu quả của nó khiến chúng ngây người. Tốc độ khôi phục nguyên lực như thế này tuyệt đối phải là đan dược cấp cao mới có được a. Lập tức Vũ Tôn trở nên càng ngày càng thần bí trong mắt bọn chúng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.