Vũ Tôn

Chương 57: Chương 57: Hậu thiên hậu kì



Chương 57: Hậu thiên hậu kì
Vũ Tôn khoanh chân ngồi xuống, vận nguyên lực để đột phá Hậu Thiên hậu kì. Khi hắn tế luyện phân thân, dù đây chỉ là một phân thân yếu nhược hơn nhiều so với phân thân đang bên trong Trấn Thiên tháp lúc này đã đột phá từ Tiên Thiên tới Trúc cơ, nhưng dù sao cũng được thừa hưởng một phần tài nguyên hiếm có, lại trải qua pháp tắc thiên địa tẩy lễ nên nó không ngừng mạnh mẽ hơn. Chuyện đột phá là điều đương nhiên.
Bốn người Dương, Chan, Cún, Bảo Nhi chia nhau bốn hướng cảnh giác. Vũ Tôn lúc này đột phá tuyệt đối là tin mừng vì trong nhóm có hai Hậu thiên hậu kì tuyệt đối an tâm hơn rất nhiều.
Từ bên trong giới chỉ, Vũ Tôn lấy ra một bình Tụ Nguyên Đan. Đan dược hắn trong giới chỉ nhiều vô số, toàn bộ đều từ lần hắn cùng Xích Huyết Hoàng đi cướp đoạt khắp nơi. Cho nên, hắn không tiếc phục dụng lúc cần thiết để tăng khả năng thành công đột phá. Có lẽ Xích Huyết Hoàng không vô duyên vô cớ ngứa chân tay đi cướp đoạt mà cũng đã tính toán hết cho hắn. Đột nhiên hắn thấy vô cùng cảm động.
Nuốt cả ba viên vào miệng, hắn thấy một cỗ nguyên lực hùng hậu trong cơ thể đột nhiên trào ra. Không để lãng phí, hắn dùng toàn bộ năng lực chuyển hóa chúng khắp cơ thể. Mỗi khắc trôi qua, từ gân cốt, kinh mạch hắn không ngừng mở rộng dù rất chậm chạp.
Cuối cùng, khi toàn bộ ba viên đan dược hoàn toàn bị hấp thu, hắn cảm thấy đã chạm vào bức tường ngăn trở đột phá. Hắn nắm chặt hai bàn tay, áp súc nguyên lực tới cực hạn sau đó toàn bộ nguyên lực trong cơ thể hắn trào ra nhắm vào bức tường vô hình kia để phá vỡ nó.
“Oanh…” Bức tường ngăn trở như vỡ tan thành muôn ngàn mảnh. Linh khí thiên địa hội tụ xung quanh hắn nồng nặc lên rất nhiều, làm bốn người kia cũng phải chú ý. Điều này có nghĩa hắn đã đột phá thành công. Cơ thể hắn lúc này tương đối yếu nhược, cho nên hắn tiếp tục dùng Tụ Nguyên Đan cùng với việc hấp thu trở lại Nguyên lực phóng ra ngoài để đột phá.
Viên Hồn hoàn hắc ám của hắn đột nhiên không kêu gọi cũng tự xuất hiện, cố gắng yếu ớt hấp thụ nguyên khí dư thừa. Chuyện này quả thực bất khả tư nghị. Chưa từng có chuyện Hồn hoàn không bị chủ gọi lại có thể làm như vậy. Dần dần, trông Hắc ám hồn hoàn càng ngày càng đen huyền bí hơn. Một lát sau, dường như cảm thấy đã đủ, nó lại vô thanh vô tức tiêu thất trở về trong cơ thể Vũ Tôn.

Khoảng nửa canh giờ sau, nguyên khí bên ngoài toàn bộ bị hắn hấp thu trở lại cơ thể, cộng với chuyển hóa hoàn toàn ba viên Tụ nguyên đan. Hắn đã đạt tới trạng thái đỉnh phong. Cơ thể tràn đầy năng lượng.
“Phù.” Vũ Tôn mở mắt, khẽ thở ra một hơi dài. May nhờ có Tụ nguyên đan, khả năng đột phá của hắn tăng cao rất nhiều nên mới thuận lợi như vậy.
“Thế nào rồi? Thành công?” Chan vội vàng hỏi.
Vũ Tôn mỉm cười gật đầu.
“Ngu ngốc, thất bại liệu hắn còn vui vẻ được thế sao?” Cún nhìn Chan mắng.
“Quá tốt rồi, bây giờ chúng ta có hai Hậu thiên hậu kì, khả năng tiến vào Nam Thiên Học Viện sẽ cao hơn rất nhiều.” Dương mừng rỡ.
“Ta và Chan đã đột phá, hi vọng các ngươi cũng nhanh chóng thăng cấp. Như vậy chúng ta mới kiếm được thêm nhiều điểm tích lũy từ đám cựu sinh.” Vũ Tôn nói nhỏ.
“Đương nhiên rồi. Bản cô nương sẽ không để các ngươi bỏ quá xa.” Cún tức giận vểnh miệng lên nói.
“Đừng có nói miệng mà hãy làm ngay đi tiểu quỉ.” Bảo Nhi cốc đầu Cún mắng yêu.
----------
Cách bọn Vũ Tôn chỉ vài dặm, đám người Nam Phương Long đang chật vật chạy trốn. Bọn chúng bị bầy Bạch nhãn lang truy đuổi suốt hơn một canh giờ mới ngừng. Tuy thực lực cao hơn nhưng số lượng Bạch nhãn lang quá đông nên bọn chúng không dám chiến đấu, chỉ biết vắt chân lên cổ chạy. Tên nào cũng rướm máu, y phục rách rưới thở hổn hển.
“Khốn nạn. Lũ Bạch nhãn lang chết tiệt. Ta thề sau khi tiến vào học viện ta sẽ giết sạch các ngươi.” Nam Phương Long nổi khùng chửi mắng.
“Nam Phương Công Tử, chuyện này rõ ràng không bình thường. Chắc chắn kí hiệu để lại cho chúng ta là giả.” Một tên cựu sinh khi nãy nghi ngờ nói.

“Còn phải cần ngươi nói. Chắc chắn kí hiệu đó là do bọn chúng gài bẫy chúng ta. Nhưng chính vì thế mà chúng ta cũng biết được bọn chúng mới ở đấy rời đi không xa. Hừ hừ. Hãy đợi đấy, dám chọc tức bản thiếu thì các ngươi sống không tốt lành đâu.”
“Không biết bên kia có chuyện gì không?” Một tên cựu sinh còn lại nhìn về hướng những tên đồng bạn tách ra đi theo kí hiệu thứ hai thổn thức.
“Công tử, các đây không xa phát hiện một xác chết cùng vài xác yêu thú.” Đột nhiên một tên tân sinh hô lớn.
Bọn chúng vội lao đến nơi có xác chết. Chỉ thấy đó là một thi thể của một tên thiếu niên đã bị thú rừng ăn gần hết, chỉ còn lại một cái đầu. Toàn bộ da thịt trên thân thể đã không còn, xương cũng có chỗ bị gặm nhấm. Cách hắn không xa là ba cái xác của ba con Độc giác báo. Nhìn vô cùng thê thảm. Có tên không nhịn được nôn mửa.
“Dựa theo ta phỏng đoán, tên này chết mới chừng vài canh giờ trở lại. Có dấu vết chiến đấu dữ dội chứng tỏ đã có một nhóm người cùng ba con yêu thú kia giao chiến. Có thể là những kẻ chúng ta đang tìm kiếm.” Một tên tân sinh có chút kinh nghiệm phân tích.
“Ghê gớm a. Chỉ có mấy tên cũng giết được ba con Độc giác báo tiếp cận trưởng thành. Xem ra không thể khinh thường bọn chúng được.”
“Hừ, có lẽ mấy tên kia chỉ làm nhiệm vụ quấy rầy, còn giết ba con yêu thú là do nữ oa Huyền Linh thánh thể kia ra tay. Mấy tên Luyện khí kì thì không đủ gãi ngứa cho Độc giác báo.”
“Mau, lần theo vết máu truy đuổi cho ta. Bắt được chúng ta bảo gia gia trọng thưởng cho các ngươi.” Nam Phương Long giục giã.
----
“Theo ta tính toán, bọn người Nam Phương Long trong vòng nửa canh giờ nữa sẽ tới nơi này. Chúng ta phải cho chúng biết không phải cái gì chúng muốn cũng làm được.” Chan nói.

“Đúng vậy. Làm bản cô nương khó chịu, đáng chết vạn lần.”
“Chúng ta đều đang ở trạng thái tốt nhất, còn bọn chúng khi chiến đấu với Bạch Nhãn lang tuyệt đối mất rất nhiều thể lực, cho nên dù bọn chúng tu vi cao hơn chúng ta cũng dám đấu một trận. Hơn nữa, Hậu thiên cùng luyện khí tuy chênh lệch nhưng không phải là quá lớn. Toàn bộ điểm tích lũy của Nam Phương Long sẽ thuộc về chúng ta. Không biết hắn sẽ tức giận như thế nào a.” Dương đồng ý.
“Mọi người tranh thủ tìm vị trí ẩn nấp. Đợi ta tấn công thì bắt đầu chiến đấu. Lần này phải đánh cho thống khoái, đừng như ba tên lúc nãy nếu không sẽ không còn thú vì gì.” Chan ra lệnh.
Bốn người kia gật đầu, chia nhau ẩn nấp ở những vị trí an toàn, thuận lợi. Đang còn thời gian nên bọn chúng không quá mức vội vã cho nên những nơi chúng lựa chọn tương đối kín kẽ. Vũ Tôn trong lòng vui vẻ, đạt tới Hậu thiên hậu kì cũng là lúc hắn có thể bắt đầu sử dụng U Linh Thần Điển do Xích Huyết Hoàng truyền dạy. Kết hợp với Hồn hoàn hắc ám, hắn tự tin có thể miểu sát một tên hậu thiên trung kì của nhóm người Nam Phương Long trong vòng một chiêu.
Gần nửa canh giờ trôi qua, đột nhiên, từ vị trí của Dương có tín hiệu cảnh báo. Bốn người lập tức bình tâm, tĩnh khí, thu liễm hơi thể đến mức tối đa.
Một tên hoa tiêu đi dò đường của nhóm Nam Phương Long tiến tới. Hắn cẩn thận nhìn ngó xung quanh nhưng không phát hiện động tĩnh gì.
“Nam Phương Công Tử, tạm thời vẫn chưa phát hiện tung tích bọn chúng. Phía trước an toàn.” Hắn hô lớn về phía sau.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.