Vũ Tôn

Chương 77: Chương 76: Ngang nhiên khiêu khích.



“ Bịch.” Tiếng ngọc giản dị thường rơi xuống làm người khác chú mục.
Sáu tên Trưởng Lão cũng nhíu mày, nhìn Vũ Tôn rồi nhìn Độ Kiền nghi hoặc. Rõ ràng không có ai khác ngoài tên thiếu niên này để ngọc giản rơi xuống. Nhưng mọi chuyện cũng nhanh chóng trôi qua trong đầu họ. Có lẽ Độ Kiền vô ý. Một Võ Thánh với một Hậu Thiên, cách nhau một trời một vực thì có gì để người ta suy nghĩ.
Độ Kiền cười lạnh trong đầu. Hắn làm vậy đương nhiên là trả thù Vũ Tôn. Không có lí do, chẳng qua nhìn Vũ Tôn thấy chán ghét do hành động nhìn hắn ban nãy mà thôi.
Vũ Tôn nhe răng cười lạnh. Độ Kiền đã muốn chơi hắn thì hắn chẳng nhẽ lại sợ? Hắn có nội tình khủng bố, chỉ là một Võ Thánh còn lâu mới khiến hắn cúi đầu.
Hắn giơ bàn chân trái ra, duỗi duỗi vài cái rồi đã qua lại về phía trước như đang tập thể dục. Không ai hiểu hắn đang làm gì. Sáu Trưởng Lão không hiểu, toàn bộ tân sinh không hiểu, cả Độ Kiền cũng không hiểu.
Đột nhiên Vũ Tôn dừng lại, dùng tay gỡ đôi giầy đã rách bươm ra khỏi chân sau đó tiếp tục cởi chiếc tất bẩn thỉu không kém. Hắn lấy tay phẩy phẩy như cố tình cho người khác biết đôi chân hắn mấy hôm nay đã bốc mùi vì không thay tất.
Mấy tên tân sinh đứng cạnh hắn vội lui ra xa, bịt kín mũi. Nữ sinh thì vội vàng quay đầu đi, thậm chí có tiếng nôn ọe nhưng cố nuốt ngược vào.
Sau đó Vũ Tôn nhẹ nhàng, từ tốn dùng hai ngón chân kẹp lấy ngọc giản rồi đưa lên tay trong sự khiếp sợ của tất cả mọi người. Miệng liên hồi nói:

“Xin lỗi Độ Kiền Trưởng Lão a. Đột nhiên bị một con trùng cắn vào làm đau chân với cả đau lưng quá không tiện cúi xuống. Mong mọi người thông cảm. Cũng may là đã vỗ chết nó. Hừ, đồ trùng chết tiệt không biết điều. Dám đụng vào ta này.”
Hắn quay đầu, nhìn Độ Kiền như khiêu khích.
Đám tân sinh ngốc trệ. Sáu vị Trưởng Lão cũng há hốc mồm, khóe miệng run rẩy.
Khiêu khích, trắng trợn khiêu khích a. Có mù mắt cũng thấy được Vũ Tôn cùng Độ Kiền có hiềm khích. Không tin nổi thằng nhóc này dám ngang nhiên khiêu khích, xem Độ Kiền như một con trùng. Hơn nữa còn dám nói ra trước mặt hàng trăm người ???
Độ Kiền thực sự nổi giận, khuôn mặt đỏ bừng.
Hắn không thể nhớ đã bao lâu rồi hắn không bị ai khiêu khích như vậy, hơn nữa còn là trắng trợn sỉ nhục. Hắn đã quá quen với việc được người khác cung phụng, xum xoe nịnh nọt. Đột nhiên bị một tân sinh, một thằng nhãi con mới chỉ có Hậu Thiên hậu kì ngang nhiên hạ nhục trước mặt người khác. Nộ hỏa hắn kiềm không nổi.
Uy áp Võ thánh dần phát ra, nhắm Vũ Tôn đè ép. Chỉ là dư uy phát ra cũng khiến mọi người trầm trọng như bị trói buộc vào một tảng đá khổng lồ đè ép thở không nổi. Đầu sỏ Vũ Tôn bị toàn bộ uy áp bức tới chỉ cảm thấy như đột nhiên bị một ngọn núi khổng lồ rơi xuống, thiếu chút nữa ngã quỵ. Nhưng bỗng nhiên uy áp của Độ Kiền biến mất không còn chút tăm hơi. Hắn lại đứng thẳng lên, nhìn Độ Kiền cười lạnh.
Độ Kiền cũng thấy bất ngờ trước việc Vũ Tôn có thể đứng thẳng trước uy áp của hắn. Phải biết, cho dù là Vũ Vương cũng không làm được như vậy, đừng nói là Hậu Thiên. Không lẽ có người cảnh giới còn cao hơn hắn đang âm thầm chú mục? Hay trên người Vũ Tôn có bảo vật ngăn được uy áp ???
Có lẽ là khả năng đầu tiên. Hắn không tin một Hậu Thiên nhỏ nhoi lại có được bảo vật như vậy. Mà người có thực lực cao hơn hắn cũng chỉ có Viện Trưởng cùng Lão Viện Trưởng. Lão viện trưởng đã mười mấy năm không xuất hiện, như vậy chỉ có thể là Viện Trưởng đang chú mục. Hắn tức giận thu hồi uy áp khỏi Vũ Tôn.
Nếu như trong lòng hắn trong sạch tuyệt đối sẽ không lo sợ viện trưởng. Nhưng hắn từng bị Viện trưởng đại nhân cảnh cáo qua cho nên giờ phút này có chút nghi thần nghi quỉ.
“Không biết đột nhiên bị con trùng nào nữa cắn a, suýt nữa ngã nhào. Thật nhục nhã hổ thẹn với mọi người.” Vũ Tôn lua tay liên hồi, mặt tỏ vẻ ngây thơ luôn mồm lẩm bẩm.
“Phịch.” Cả hội trường ngã nhào. Có lẽ thằng này chán sống hoặc đầu óc có vấn đề rồi.

Những kẻ ở gần Vũ Tôn vội vã lui ra xa, sợ Độ Kiền giận cá chém cả thớt.
Độ Kiền băng lãnh nhìn Vũ Tôn. Lời của Vũ Tôn nói không trực tiếp nêu ra tên hắn nên hắn cũng không tiện động thủ. Một Trưởng Lão vô cớ giết tân sinh mà truyền đi thì uy tín, danh dự bấy lâu của hắn sẽ bị hủy hoại. Hơn nữa còn có Viện Trưởng chú mục thì hắn lại càng không thể làm càn.
“Được rồi, các ngươi nhanh chóng hoàn thành công việc đi.” Hắn phất tay, tức giận ra lệnh cho đám tân sinh.
Từ Trưởng Lão đến tân sinh vô cùng bất ngờ. Không ai nghĩ Độ Kiền sẽ bỏ qua mọi chuyện như vậy. Ai cũng nghĩ Vũ Tôn sẽ bị trừng phạt khủng khiếp bởi uy nghiêm của Võ Thánh là bất khả xâm phạm.
Cả đám tân sinh vội vã nắm ngọc giản lưu lại thông tin của bản thân. Ngọc giản dùng lời nói để ghi lại nên không mất nhiều thời gian. Sau đó các vị Trưởng Lão lần lượt thu thập ngọc giản trở về, mang ngọc giản cũ ra đối chiếu thân phận.
Nhưng, tới lượt Vũ Tôn thì ngọc giản của hắn còn chưa kịp đưa tới tay Mộ Trưởng Lão bỗng nhiên Độ Kiền vung tay, viên ngọc giản bị hắn tóm gọn.
“Ta sẽ đích thân kiểm tra hắn.” Độ Kiền nhìn Mộ Uyển Thanh nói.
Độ Kiền muốn nhìn xem tên thiếu niên này rút cục là kẻ nào mà dám ăn gan hùm ngang nhiên trêu trọc hắn. Hiện tại không trừng trị hắn được vậy để sau này diệt cả gia tộc hắn.
Đoạn, thần thức hắn tràn vào, giọng nói của Vũ Tôn xác nhận về thân phận của mình vang lên trong đầu hắn.

“ Vũ Tôn – Mười lăm tuổi. Gia tộc: Vũ gia. Vị trí: Khúc Lạc thành - Minh Dương trấn. Phụ Thân: Vũ Thiếu Dương, mẫu thân: Trương nhược tích. Hết”
Từng câu của Vũ Tôn vang lên ong ong. Vũ gia - Vũ Thiếu Dương, Trương nhược tích .
Kí ức của hai mươi sáu năm trước trở về. Cho dù có chết hắn cũng không thể quên được cái tên Vũ Thiếu Dương, Trương nhược tích . Hai mươi sáu năm trước, hai kẻ Vũ Thiếu Dương, Trương nhược tích cũng không phải là người quá sức nổi bật nhưng lại khiến hắn ăn không ngon, ngủ không yên suốt hàng tháng trời. Chính bởi hai kẻ này mà đứa cháu yêu của hắn : Độ Vấn Thiên trở thành kẻ bất nam bất nữ.
Cho dù hắn thực lực thông thiên cũng không thể đem cái ấy nối lại cho Độ Vấn Thiên được. Sau đó hắn gán tội cho phu thê Vũ Thiếu Dương, Trương nhược tích, suýt chút nữa tự tay giết được hai kẻ bọn chúng nhưng bị tên khốn Khúc Tất Lạc cực lực ngăn cản, cuối cùng đích thân Viện trưởng cảnh cáo hắn mới chịu dừng lại. Nhân phẩm cháu hắn thì hắn thừa hiểu rõ, nhưng hắn chỉ có một thằng cháu này, con trai cùng con dâu hắn đã chết từ rất lâu do bị kẻ thù truy sát, trước khi chết đã cố gắng ôm Độ Vấn Thiên rồi chết ngay dưới chân hắn.
Hắn đã thề cả đời sẽ để Độ Vấn Thiên không bao giờ phải khổ cực, cho nên cháu hắn mới lêu lổng, trở thành kẻ bị căm ghét bậc nhất Nam Thiên Học Viện. Nhưng chưa từng có ai dám đụng đến một sợi tóc của hắn. Kể cả Trưởng Lão cũng mắt nhắm mắt mở cho qua những chuyện Độ Vấn Thiên gây nên.
Không ngờ, hai tên khốn kiếp Vũ Thiếu Dương, Trương nhược tích lại dám đánh đập, hơn nữa còn cắt đi cái của quý của Độ Vấn Thiên. Độ gia xem như tuyệt hậu.
“Không ngờ con của bọn chúng còn dám tới nơi này. Đã vậy đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt. Cho dù Viện Trưởng bảo vệ ngươi thì ta cũng quyết cho ngươi sống không bằng chết.” Độ Kiền ngửa cổ lên trời cười điên dại.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.