Nơi đại dương sâu xa có một hòn đảo độc lập, diện tích rất khổng lồ.
Trên hòn đào có vô số yêu thú và dược thảo trân quý. Nơi này là nơi mà các nhà mạo hiểm thích nhất trên Trái Đất.
Nhưng lần này, chín mươi chín trường trung học liên hợp lại, bố trí canh gác xung quanh đảo Sa Loan, không cho phép ai lên đảo.
Đồng thời rất nhiều yêu thú mạnh mẽ trên đảo cũng đã bị săn giết. Bây giờ, đảo Sa Loan đã trở thành sân thi đấu của Trăm Trường Tranh Bá. Ngoài ra, xung quanh hòn đảo còn có rất nhiều tàu y tế, phụ trách việc cấp cứu các học sinh bị thương.
Lúc này, ba người Vương Hạo đã bị ném xuống bãi cát. Máy bay đã bay đi.
Căn cứ theo nội dung thi đấu. Bọn họ phải sống trên đảo ba ngày, đồng thời trong ba ngày này, bọn họ phải đánh bại nhiều đối thủ nhất có thể và cướp điểm tích lũy của đối thủ.
- Những người còn lại ở đâu?
Vương Hạo nhìn một vòng xung quanh, không thấy bóng dáng học sinh trường khác.
Nhạc Huyên bèn khởi động vòng tay trí năng. Bản đồ của đảo Sa Loan xuất hiện:
- Theo quy định, trong vòng ba ngày chúng ta cần phải đi đến trung tâm của hòn đảo. Đó chính là hồ Tâm Đảo.
- Nói cách khác, hồ Tâm Đảo là nơi bộc phát đại hỗn chiến.
Hạ Vi Vi hỏi.
Nhạc Huyên gật đầu, rồi tắt bản đồ. Trước khi xuất phát, cô cần phải kiểm tra lại trang bị của bản thân.
Ầm ầm!
Bỗng nhiên, xa xa có tiếng nổ vang lên, dù cách xa cũng có thể nhìn thấy ánh lửa.
- Sặc! Chỗ đó là nơi thi đấu, hiển nhiên là có kẻ đang so cha ai giàu hơn đây mà.
Vương Hạo lắc đầu, chỉ cần cha là người có tiền, thì đắp tiền vào cũng đoạt được quán quân.
- Lạ lắm sao!
Hạ Vi Vi nhìn Vương Hạo bằng một ánh mắt xem thường:
- Uy lực tối đa của loại lựu đạn này chỉ là sát thương cấp một, sẽ không chết người. Mà anh cho rằng: Ai cũng có thể sử dụng vũ khí xịn hay sao?
Nhạc Huyên nhịn không được cười nói:
- Vũ khí có sức sát thương lớn, cũng yêu cầu tu vi rất cao, mà con người chế tạo ra vũ khí, là để dùng, chứ không phải để trưng bày.
Vương Hạo nhún vai, không nói chuyện tiếp nữa. Hắn cũng hiểu rằng: Thời đại tiến bộ, thì việc sử dụng những vũ khí này là xu thế tất yếu.
Nó cũng giống như người tối cổ. Họ sử dụng đồ đá đầu tiên, tiếp theo là đồ đồng, sau đó là đồ sắt... Chúng là sự đánh dấu của nền văn minh đang phát triển, không ai có thể cản được.
Nhưng người khác dùng được, mà mình lại không có mà dùng. Điều này khiến Vương Hạo hơi khó chịu.
- Chúng ta đi nhanh lên. Người khác đã chiến đấu rồi. Chúng ta đi tìm kiếm con mồi nào.
Hạ Vi Vi kích động. Trọng kiếm của cô đã khát khao khó nhịn.
Vù vù...
Đúng lúc này, một tiếng vang nhỏ khiến lông tơ Vương Hạo dựng đứng lên. Đó là âm thanh xé gió của một vật thể đang di chuyển với tốc độ cao.
Vương Hạo nhào qua nhanh như gió, ôm Nhạc Huyên rồi ngã xuống đất. Hắn nhìn xung quanh, thì thấy một bóng đen xuất hiện trong rừng, đang bay đến rất nhanh.
Vương Hạo nhìn kỹ, thì nhận ra đó là một mũi tên. Trên mũi tên có chấm đỏ đang lấp lóe. Thì ra nó là một thiết bị nổ.
- Có bom!
Vương Hạo hét lên, ôm lấy Nhạc Hiên lăn vài vòng.
Hạ Vi Vi lập tức rút ra cự kiếm sau sưng, ngăn ở trước người, cảnh giác nhìn xung quanh.
( Cự kiếm: Kiếm bản rộng rất lớn, giống kiếm phương tây)
Ầm!
Một ánh lửa xuất hiện, chỉ thấy mũi tên cắm dưới đất bỗng nhiên nổ tung.
Ánh mắt Nhạc Huyên lạnh lùng đến đáng sợ, nếu Vương Hạo không ôm cô ngã xuống, thì mũi tên này chắc chắn sẽ khiến cô bị trọng thương trong nháy mắt.
- Tên khốn nào, dám đánh lén bà, mau cút ra đây cho bà.
Hạ Vi Vi cầm cự kiếm còn cao hơn người, cảnh giác nhìn về phía rừng rậm.
- Tiếc quá, không nghĩ rằng kẻ tầm thường nhất trong đội các người, lại là cảm tri giả.
Hai thiếu niên đeo cự kiếm bước ra.
Con ngươi của Vương Hạo bỗng nhiên co rút lại, cảm thấy mình rất xui xẻ, xả hơi cũng va vào gót chân.
Hắn biết hai người này.
Hai người này nằm trong bốn đối thủ khó chơi nhất, mà hôm qua Cao Hùng đã giới thiệu cho hắn. Hai huynh đệ Đinh Hạo Kiệt và Đinh Hạo Hiên của trường trung học phổ thông số 8.
Tu vi của hai người là Võ Sư cấp một. Nhưng sau khi hai người ăn xong bữa tối hôm qua ở nhà Cao Hùng, thì có vẻ như cách Võ Sư cấp hai đã không xa, chắc chắn mạnh hơn Hạ Vi Vi và Nhạc Huyên.
Cộng thêm kẻ thích phóng tên lén trong rừng, quả thật là họa vô đơn chí.
Ca ca Đinh Hạo Kiệt nhìn Vương Hạo rất hứng thú:
- Anh bạn! Cậu hãy tham gia vào đội của chúng tôi. Tôi cam đoan cậu sẽ tấn cấp thuận lợi.
- Đinh Hạo Kiệt! Anh dám!
Hạ Vi Vi trợn mắt nhìn Vương Hạo, sau đó bảo vệ Vương Hạo ở sau lưng.
Trước đây, cô cảm thấy Vương Hạo là con ghẻ kí sinh. Nhưng bây giờ, cô không cảm thấy như vậy.
Cảm tri giả rất hiếm thấy. Bọn họ trời sinh có tinh thần lực rất mạnh. có thể cảm thấy được nguy hiểm sắp xảy ra, nên có thể giải quyết nguy cơ trước một bước, trong tác chiến đoàn đội như thế này, rất ít khi gặp được đồng đội tuyệt như vậy.
Trong lần đại hỗn chiến này. Nếu hai cô có Vương Hạo, thì hai cô sẽ tránh được rất nhiều nguy hiểm, nhất là đánh lén.
- Anh có thể cảm ứng được, tên khốn đang ẩn núp không?
Nhạc Huyên hỏi nhỏ.
Vương Hạo cau mày nhìn về phía rừng rậm, khẽ gật đầu:
- Tôi đi bắt lấy hắn, hai cô cản lại bọn họ.
Nhạc Huyên gật đầu, rút ra súng lục bắn Đinh Hạo Hiên một phát.
Hạ Vi Vi nhảy lên một cái, lao về phía Đinh Hạo Kiệt, cầm cự kiếm chém mạnh.
Vương Hạo vỗ ngực, tiến vào trạng thái ẩn thân trong nháy mắt, biến mất ngay tại chỗ.
- Còn muốn phản kháng!
Đinh Hạo Hiên hừ lạnh một tiếng, dùng cự kiếm chặn đạn, một tiếng đinh vang lên, viên đạn đã bị cản lại.
Đinh Hạo Kiệt lắc đầu tỏ vẻ hơi đáng tiếc, rất ít khi nhìn thấy cảm tri giả, nhưng đối phương lại vùng vẫy giãy chết, thật sự quá đáng tiếc.
Y cũng không chần chờ, giơ lên cự kiếm ngăn lại đòn của Hạ Vi Vi.
Bây giờ, Vương Hạo thi triển Thiểm Điện Bộ vô cùng tinh tế, từng tàn ảnh xuất hiện, lao nhanh về phía rừng rậm.
Mặc dù tốc độ rất nhanh. Nhưng Vương Hạo vẫn cảm thấy có rắn độc đang nhìn mình chằm chằm.
- Mẹ kiếp! Nếu tên này không phải là Võ Sư, thì mình đã dùng áo tàng hình rồi.
Vương Hạo nhịn không được chửi bậy:
- Chắc chắn tên này cũng tham gia hôn lễ của Lâm Thính Bạch và Cao Đại Mai ngày hôm qua. Sau khi mọi người ăn xong thì đều đột phá, nên mới có có nhiều Võ Sư như vậy. Mình hận nhất là những kẻ có tiền.
Vù vù...
Bỗng nhiên, ba mũi tên bay đến trong nháy mắt, nhắm về phía chỗ hiểm của Vương Hạo,
Ánh mắt Vương Hạo ngưng lại, nhìn chăm chú ba mũi tên đang bay đến, dao găm cấp một đã nắm trong tay.
Keng... Keng... Keng....
Đốm lửa bắn ra tung tóe, Vương Hạo vung dao găm, cản lại mũi tên. Sức mạnh của mũi tên giống như thác lũ, chấn rung cánh tay Vương Hạo.
Trên dao găm càng xuất hiện mấy vết nứt, dường như có thể vỡ bất cứ lúc nào.
Vương Hạo nhìn dao găm trong tay, khóe miệng giật một cái:
- Thật lòng! Mình rất ghét người có tiền.
Bỗng nhiên, một bóng người lao ra cánh rừng mờ tối.