Vũ Trụ Đại Phản Phái

Chương 98: Mọi người biết gì không



Nguồn: .

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.

Biên dịch: Tiêu Dao.



Diễn đàn Cơ Cở 11 đang bàn luận sôi nổi.

– Mẹ kiếp, hóa ra hiệu trưởng mới của chúng ta là loại người như thế!

– Đồ hối lộ lại là dược tề kích dục, quả thật rất mới lạ.

– Quả thật là yêu râu xanh, sinh viên nữ của Cơ Sở 11 sẽ gặp nạn.

– Ai có bạn gái thì hãy bảo vệ thật kỹ, không để lão yêu râu xanh có cơ hội ra tay.

– Ai xóa bài viết kia thế.

– Còn phải hỏi, chắc chắn là hiệu trưởng xóa.

– Không được! Chúng ta phải đem chuyện này lộ ra ánh sáng, không thể để Vương Hạo và hiệu trưởng cấu kết với nhau làm việc xấu.



Tiền Vạn Dương thấy thế, lập tức đổ dầu vào lửa.

Ngày nào hiệu trưởng Chung Ly cũng uống mười lọ dược tề kích dục. Lão uống thay cho sữa bò.

Hồi ở Trái đất, hiệu trưởng Chung Ly đã ngủ với rất nhiều học sinh cấp ba. Chuyện này có số liệu rõ ràng, không một trăm thì cũng hơn tám mươi học sinh nữ đã ngủ với lão.

Ồ! Anh định dùng món khác hối lộ hiệu trưởng Chung Ly, thật không tiện, lão đó chỉ nhận Kích Tình Tứ Xạ. Lão không nhận dược tề kích dục khác đâu.

Tôi nghe nói Kích Tình Tứ Xạ có giá 1000 điểm cống hiến.

Anh chê đắt hả! Đó là phối phương độc nhất vô nhị, hiệu trưởng Chung Ly thích nhất.

Ồ! Anh nói hối lộ hiệu trưởng cũng chả làm được gì, Cơ Sở 11 không chỉ có hiệu trưởng Chung Ly. Anh có biết: Hôm nay, Vương Hạo gây ra chuyện lớn như thế, mà bộ chấp pháp ngoan ngoãn rời đi.

Anh muốn đặt hàng Kích Tình Tứ Xạ? Anh hãy cho em địa chỉ, khi nào có hàng em sẽ gởi cho anh.



– Lão đại chính là lão đại, không phục không được.

Tiền Vạn Dương cảm khái một tiếng. Ai có thể nghĩ dược tề kích dụng không dùng cho bản thân, mà dùng để hối lộ hiệu trưởng, đồng thời còn bán rất đắt, nhưng vẫn có người mua.

Sáng sớm hôm sau, Vương Hạo bị âm thanh của hệ thống đánh thức.

– Reng reng, chúc mừng chủ nhân bị người đời phỉ nhổ, thu được 8.000.000 điểm phản diện.

– Cuộc sống Đại học không tệ, đâu đâu cũng có người trẻ tuổi nhiệt huyết, có tinh thần trọng nghĩa.

Khóe miệng Vương Hạo nhếch lên, trong lòng thì quát to: “ Hãy để bão tố đến mãnh liệt hơn.”

– Mẹ kiếp! Thằng này cả đêm không ngủ!

Lúc Vương Hạo vừa bước xuống lầu, thì giật mình khi thấy Tiền Vạn Dương đang ngồi trên ghế, mắt đen nhánh như gấu mèo, quả thật khiến người khác chú ý.

– Chào lão đại!

Tiền Vạn Dương hưng phấn kêu lên:

– Tối hôm qua đã có mười sinh viên nhà giàu liên hệ em. Bọn họ bằng lòng mua Kích Tính Tứ Xạ với giá 1000 điểm cống hiến, đồng thời mua ít nhất là năm lọ. Tổng cộng chúng ta kiếm được 50.000 điểm cống hiến.

– Làm ăn khá khẩm.

Vương Hạo hài lòng gật đầu. Hắn không chỉ kiếm được điểm cống hiến, mà còn kiếm được điểm phản diện, quả thật bội thu.

Trong chốc lát, Vương Hạo đã điều chế xong Kích Tình Tứ Xạ, rồi bảo Tiền Vạn Dương đi giao hàng cho khách.

Vương Hạo vừa ăn sáng, vừa xem cửa hàng trên mạng của Cơ Sở 11. Tất cả đồ bày bán đều dùng điểm cống hiến mua sắm.

Trong đó không chỉ có bí tịch võ công, dược tề, vũ khí, mà còn có cơ giáp, phi thuyền,… Những món đồ mà mình nghĩ ra được, thì nơi này đều bán.

– Mình không cần bí tịch võ công. Dược tề và vũ khí thì tạm thời mình cũng không thiếu, mà cơ giáp thì mình cũng có.

– Ồ!

– Phi thuyền!

– Đúng rồi!

– Mình chỉ có một chiếc phi thuyền Giao Long, trên thuyền lại không lắp vũ khí. Điểm mấu chốt là năng lượng của phi thuyền Giao Long rất ít, chỉ có thể phi hành cự ly ngắn.

Vương Hạo nhìn một vòng, cảm thấy mình cần mua một chiếc phi thuyền vũ trụ công kích, tốt nhất là loại phi thuyền vũ trụ có thể phi hành cự ly dài.

– Chủ nhân! Ngài nhanh đi học, sắp muộn giờ rồi.

Hầu gái Tiểu Tiểu nhắc nhở Vương Hạo.

– Đi muộn!

Vương Hạo nhếch miếng. Hắn có hệ thống dạy bảo, cần gì phải đi học.

Vương Hạo học đại học, chính là muốn bắt nạt những sinh viên không có bao nhiêu lực sát thương này, sau đó kiếm điểm phản diện, nên hắn không muốn đi học.

– Nếu như chủ nhân không muốn đi học, thì Tiểu Tiểu nghĩ chủ nhân nên thu thập Linh Lộ.

Tiểu Tiểu mở hai tay ra, một hình ảnh xuất hiện. Trong rừng rậm, từng giọt sương trong suốt đang lơ lửng giữa không trung, bề mặt hạt sương tản ra linh khí đất trời.

– Linh Lộ!

Vương Hạo nghĩ một lát. Nếu hắn nhớ không lầm, thì Linh Lộ là do linh khí ngưng tụ, không chỉ hấp thu ôn hòa, trợ giúp đột phá tu vi, mà còn có thể chữa trị nội thương không thể nhìn thấy trong cơ thể và khiến người ta thay da đổi thịt.

– Được! Bây giờ, tôi sẽ vào rừng đi dạo.

Vương Hạo mặc trang bị, rồi đi ra biệt thự, còn Cơ Giáp Cự Lang thì chưa tan băng, chắc hai ngày nữa mới tan hết.

Vương Hạo vừa đi được một lát, thì hiệu trưởng Chung Ly đi đến với vẻ mặt đầy tức giận.

Thằng nhóc khốn nạn này, lại dám phá hủy thanh danh của ông. Nó còn bảo ông uống Kích Tình Tứ Xạ như uống sữa. Ai dám uống như thế, chẳng lẽ muốn tinh tận người vong hay sao.

Điều đáng hận nhất chính là, nó lại dám bảo ông ngủ với tám mươi học sinh nữ ở Trái Đất. Bây giờ, ông vẫn còn xử nam, ngay cả tay phụ nữ cũng chưa được sờ, thì ngủ làm sao được.

Chuyện khiến hiệu trưởng Chung Ly trợn mắt, thở phì phó chính là, sáng sớm hôm nay có hai sinh viên mang mười bình Kích Tình Tứ Xạ đến biếu ông. Chúng còn nháy mắt với ông, giống như nói thầy hiểu ý em chứ.

Mẹ kiếp!

Hai người biết cái gì.

Hai người tặng dược tề kích dục cho một xử nam, không hiểu sao hai người lại nghĩ ra được.

– Vương Hạo! Thằng nhóc ngu ngốc! Em đi ra nhanh cho thầy.

Hiệu trưởng Chung Ly đứng ở ngoài cửa gầm lên một tiếng.

– Hiệu trưởng Chung!

Hiệu trưởng Chung Ly quay đầu nhìn lại, nhịn xuống cơn giận, dù sao nó cũng là con cháu của bạn cũ, không thể mất lễ nghĩa như vậy.

– Hiệu trưởng Chung! Thầy tìm Vương Hạo sao?

Triệu Tầm Văn tò mò hỏi.

Hiệu trưởng Chung Ly gật đầu, sau đó tò mò hỏi:

– Tại sao em lại ở đối diện thằng nhóc khốn nạn đó?

Triệu Tầm Văn cười gượng một tiếng.

– Em cũng không biết. Hôm qua, Vương Hạo chuyển đến đây. Em đang tính có nên dọn nhà hay không?

– Chuyển nhà làm gì, có thầy ở đây, em không cần sợ thằng nhóc đó.

Hiệu trưởng Chung Ly hừ một tiếng.

Triệu Tầm Vặn nghĩ một lát, sau đó gật đầu:

– Vậy em sẽ không chuyển nữa.

– À! vừa rồi em nhìn thấy Vương Hạo ra khỏi nhà, hình như rời thành phố.

– Rời thành phố!

Hiệu trưởng Chung Ly nhướng mày. Lúc này, Vương Hạo phải đi học, sao nó lại rời thành phố!

– Đúng rồi! Hiệu trưởng Chung! Em mắc đi học, nên không thể nói chuyện tiếp với thầy được.

Triệu Tầm Văn khoát tay, quay người rời đi.

– Thằng bé ngoan quá!

Hiệu trưởng Chung vui mừng nhìn Triệu Tầm Văn rời đi. Thằng bé này không chỉ lễ phép, mà còn biết nói chuyện, tốt hơn thằng nhóc Vương Hạo cả trăm lần.

Ông hi vọng Vương Hạo và Triệu Tầm Văn ở gần nhau. Vương Hạo có thể bị Triệu Tầm Văn ảnh hưởng, biến thành một thằng bé lễ phép, hiểu lễ nghĩa.

Nhưng hiệu trưởng Chung Ly không nghĩ tới, là cuộc sống bi thảm của Triệu Tầm Văn vừa mới bắt đầu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.